Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 31: Điều tra



" Rửa sạch vết máu không có nghĩa là không còn dấu vết "

Hàn Vân lẩm bẩm, vừa vặn lại truyền đến tai của Hứa Lam, cô hỏi tới:

" Là sao? "

" Đi theo tôi "

Hàn Vân thần thần bí bí, tròng mắt lấp lánh lam quang, tuy là hung thủ đã rửa hết máu trên giày đi mắt thường không thể thấy chút gì, nhưng dưới Linh Nhãn lại có thể lờ mờ thấy chút huyết sắc dưới nền nhà. Hứa Lam có nghi hoặc nhưng cũng thức thời im lặng theo hắn đi một hồi, tới cửa ra của ký túc xá nữ, vòng lại vào một phòng nhỏ rồi lại đi ngược ra một lối khác, đây chính là cửa sau của khu ký túc xá này, theo Hàn Vân men theo con đường nhỏ lát gạch, đi tiếp hơn trăm mét mới dừng lại trước một khu rậm rạp toàn cỏ dại cao vượt đầu người, Hắn đưa tay gạt những cây cỏ dại để hiện bờ tường ẩm mốc bên trong ra, bên trên đó còn có những dấu vết cho thấy từng có người trèo qua đây, nhiều nơi vẫn dính từng vệt máu rõ ràng, hiển nhiên đây chính là đường thoát ra của hung thủ.

Xác định Hứa Lam đã nhìn đủ kỹ, Hàn Vân mới mở miệng:

" Vậy việc phong tỏa trường này là vô dụng rồi "

" Đúng Vậy! Không ngờ hung thủ thật là xảo quyệt, lại có thể che đậy lối thoát kỹ càng như thế "

" Cũng không phải là do hung thủ xóa dấu vết, mà là do hiện tượng tự nhiên mà thôi. Nếu tối hôm qua có ai tới đây chắc hẳn sẽ nhìn thấy dấu vết rõ ràng, còn tới sáng thì khác rồi, bởi vì sau một đêm được sương ẩm ôn dưỡng thì những cây cỏ dại này tự hồi phục khiến khung cảnh nơi đây trở lại giống như lúc đầu, hiển nhiên hung thủ đã biết rõ điều này "

" Nhưng lý thuyết đó chỉ đúng với thảm cỏ thấp phía dưới mà thôi " - Hàn vân nói tiếp, sau đó chỉ tay vào mấy cây cỏ cao bị gãy rạp thêm lời: " Còn những cây cao thì khác "

Hứa Lam không có ý kiến gì thêm, đưa bộ đàm lên miệng gọi vài người tới phong tỏa khu vực bờ tường này, có khi lại tìm được vài thứ hữu dụng, tiện thời thông báo cho phía trên lấy chỉ thị gỡ bỏ phong tỏa toàn trường, dù gì thì hung thủ đã ra ngoài từ lâu rồi, còn để phong tỏa giữ người cũng chẳng có tác dụng gì. Xong xuôi, Hứa Lam lại đặt ra nghi vấn lớn nhất của bản thân lúc này:

" Nhưng tại sao anh lại có thể lần theo dấu vết của hung thủ mà tới đây? "

" Có nhiều thứ không thể nói ra được " - Hàn Vân bỏ lại một câu nói lạnh nhạt rồi đi mất.

- ---- ------ ------

Cùng lúc đó tại một nơi xa, trong không gian tối đen, một nữ tử trẻ tuổi mặc hắc y đang quỳ xuống, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu, miệng liên tục cầu xin người đối diện.

" Sư phụ! đồ nhi biết lỗi rồi, sẽ không tái phạm lần hai, thỉnh người cho ta xuống núi "

Đối diện người này là một nữ tử mặc bạch y, bề ngoài không lớn tuổi hơn nàng là bao, đang ngồi xếp bằng trên đài cao, nghe được lời hối lỗi của đồ đệ, mí mắt không động lấy một lần, Hắc y nữ tử thấy vậy, mở miệng tiếp tục van nài:

" Con xin người! Nếu sư phụ không cho con đi thì tâm ma lần tới làm sao có thể chống lại được, chẳng lẽ người muốn nhìn thấy đệ tử của mình nuôi nấng bao nhiêu năm nay ngã xuống tại tâm ma sao? "

Lời nói này giống như đả động tới người kia, chỉ thấy bạch y nữ tử nhẹ nhàng mở đôi mắt ngọc ra, trong mắt tràn đầy sự phân vân. Biết mình còn có cơ hội, nữ nhân đang quỳ lập tức dập đầu liền vài cái, nói thêm:

" Lần này con xuống núi thực sự để tìm Bảo Liên, lần trước đã có manh mối để lại, đồ nhi tin tưởng khi tới tay không chỉ có thể chống lại tâm ma xâm lấn, mà đối với sư phụ cũng có thể giảm hơn nửa sức mạnh thiên lôi mỗi kiếp "

Bạch Y nữ tử thấy đồ đệ kiên định như vậy, khó có thể lay động được ý chí, đành khép mắt lại, giọng khe khẽ nói:

" Đành vậy! Ngươi thu xếp đi sớm về sớm, đừng để vụ việc lần trước tái phạm, nhớ lấy "

" Vâng! Con đã biết "

Hắc y nữ tử mừng rơn, lập tức cúi đầu lui ra ngoài, trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ.

- ------ -------- --------

Chỉ thị gỡ bỏ phong tỏa vừa ra, trong thoáng chốc, người ở trong trường chẳng còn mấy ai, sau khi biết ở nơi này có án mạng xảy ra thì phần đa mọi người đều muốn nhanh chân chuồn đi là điều trên hết, không ai muốn ở lại cả, biết đâu hung thủ vẫn còn ẩn náu trong trường lại ra tay với mình thì sao?

Thời gian thong thả trôi tới trưa, Hàn Vân chầm chậm bước tới canteen của trường đại học này, gọi vài suất cơm bình dân, có người ở đội cảnh sát hỗ trợ phong tỏa hiện trường không nhịn được mở miệng hỏi người phụ nữ trung niên đang bán cơm:

" A di, Ở đây mới có án mạng mà bà vẫn dám bán cơm sao? Không sợ tên sát nhân vẫn còn ở lại hả? "

" Những kẻ giết người đều có lý do cả, người thì cướp của kẻ thì báo thù, tôi đây sống một thân một mình không gây thù oán với ai, nhà lại chẳng giàu có, hung thủ có lý do gì mà ra tay chứ? " - Người bán hàng nhẹ nhàng nói.

" Đúng vậy a! Dù sao thì nơi đây cũng có rất nhiều người, cùng lắm thì chết cả đám, có gì mà phải sợ "

Một người phụ nữ trung niên khác nói lớn, mọi người xung quanh nghe vậy cười ồ lên, khóe miệng Hàn Vân không tự chủ cũng cong lên một chút, thầm nghĩ:

' Không phải lúc nào giết người cũng cần lý do đâu ', nhưng tất nhiên câu này hắn sẽ giữ trong lòng, nói ra vào lúc này chỉ tổ khiến mọi người mất hứng.

Tay cầm phần cơm của mình đi tìm góc nào đó vắng người, nhìn qua một lượt Hàn Vân mới chợt nhận ra một điều, là ở ngôi trường này còn khá nhiều con người không sợ hãi, dù đã có đông đảo người ra về khi gỡ phong tỏa nhưng hiện tại trong nhà ăn này lại có tới cả ngàn người, cảnh sát chỉ chiếm được khoảng 5%, 95% còn lại tất nhiên là Giáo Viên, Sinh Viên cùng một số người làm việc tại trường.

" Hàn Ca! Góc bên này "

Dương Tịnh Uyển không biết tại sao mà vẫn nán lại trường, đang ngồi chung bàn cùng vài cô bạn hồi sáng hắn thấy, cô gái vẫy vẫy tay ý là ' Tới đây ngồi chung đi ', đành vậy, dù sao thì hắn tại đây cũng chẳng quen biết ai, nghĩ thế hắn liền đi tới ngồi xuống trước vài ánh mắt tò mò của bạn chơi cùng Dương Tịnh Uyển.

" Đội của anh đã tìm được chút manh mối vào về hung thủ chưa " - Dương Tịnh Uyển tò mò hỏi.

" Có một chút, nhưng chưa có thứ gì thực sự hữu dụng " - Hàn Vân lắc đầu.

" Vị đại ca này! Anh có gì muốn điều tra thì liền tới hỏi Tịnh Uyển a, cô ấy cũng là nhân vật có máu mặt tại đây đó, hơn nữa Vương Huệ ( Nạn Nhân) còn là bạn cùng lớp của Cô ấy "

Cô gái áo xanh lam mở miệng nói với giọng điệu trêu đùa, tay còn đẩy đẩy vai Dương Tịnh Uyển nghiêng tới gần hắn, xem ra là muốn đẩy thuyền giống như người ta đồn đại đúng không?

" Thật sao? " - Hàn Vân bất chợt hỏi một câu tụt IQ đột biến.

" Tất nhiên rồi "

" Không phải đâu Hàn đại ca, lời bọn họ nói chỉ nên tin một nửa mà thôi " - Dương Tịnh Uyển bấy giờ mới bối rối mà phản kháng lại lời nói của đám bạn.

" … " Tin một nửa? Tức là thế nào?

Thấy vẻ mặt của Dương Tịnh Uyển giống như tự xác nhận lời nói của cô bạn áo lam, Hắn mới lấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi vào chính sự:

" Nếu là bạn chung lớp với Vương Huệ thật, vậy có ai biết dạo này cô ấy có thù hằn hay xích mích với ai không? "

" Không có đâu a! Vương Huệ là một người hiền lành, theo em nghĩ… a " Một cô gái ngồi đối diện hắn lên tiếng, trả lời được một nửa lại giật mình A lên, sau đó vỗ vỗ đầu nói tiếp: " Có! Có một người, là một vị đàn anh năm 3, không biết có xích mích gì mà lần nào gặp mặt Vương Huệ đều lớn tiếng mắng cô ấy, việc hai người này xích mích có lẽ cả trường đều biết "

" Đàn anh sao? Em có nghe rõ lời anh ta mắng là gì không? "

" Mọi lần em đều đứng ở khá xa, và lại là chuyện không liên quan đến mình, cho nên … cho nên không nhớ gì cả "

Người đối diện không có thông tin, hắn lướt mắt qua từng cô gái hy vọng có ai đó nhớ được.

" Em cũng không nghe gì cả " - 2 cô bạn đồng thanh.

" Em có nghe! "

Câu nói này của Dương Tịnh Uyển làm cho Hàn Vân có hi vọng lớn.

" Nhưng không rõ lắm " - Cô nhụt chí nói nhỏ: " Em nghe loáng thoáng gì đó mà ' Chia Rẽ ' với cả ' Phá Hoại ' từng trong miệng hắn nói ra "

" Tên người đó là gì? "

Với câu hỏi này, cả mấy cô gái đều nhất nhất đồng thanh:

" Chương Gia Lộc "

Hàn Vân gật đầu tỏ vẻ đã rõ, nhíu mày lại suy nghĩ, có xích mích, hơn nữa là xích mích lớn mới có thể công khai mắng chửi nhau như vậy, sau đó rút bộ đàm gài sau thắt lưng ra bấm kết nối truyền âm:

" Hứa Lam, Cô có đó không? "

" Alo! Hàn Vân? Hứa Lam còn đang ăn trưa, có việc gì cần liên lạc gấp sao? " - Giọng nói của Quốc Hưng vang ra từ trong bộ đàm.

" Quốc Hưng! Tôi nghe nói có một nam Sinh Viên năm 3 thường gây xích mích với Nạn nhân đấy! Anh biết tin này chưa? "

" Tin này tôi cùng Hứa Lam cũng mới biết, chưa kịp hỏi han gì, anh biết thông tin của người này sao? "

Nghe Quốc Hưng nói anh cùng Hứa Lam đã biết, Hàn Vân cũng không lạ lẫm gì, theo lời cô bạn này thì chuyện xích mích nam sinh kia với Vương Huệ không phải là một hai ngày, cả trường tới phân nửa người đều biết, nếu như 2 người họ chưa điều tra ra mới là lạ đấy.

" Tôi chỉ biết người này tên Chương Gia Lộc, là Sinh Viên Năm 3 "

" Chỉ mới biết sơ sơ qua lời nói, anh định làm gì với người này? " - Quốc Hưng cong môi cười, có ý làm khó.

" Muốn làm gì không phải trong lòng mấy người đều rõ ràng cả sao? " - Hàn Vân cười nhạt đáp lại.

" Ha ha ha! Cậu là người ngoài nghề mà lại rõ ràng quá đấy, được rồi! Nếu không có việc gì thì tôi ngắt kết nối đây! "

Hàn Vân " Ừm " một câu rồi tắt bộ đàm, việc cảnh sát trưởng cần làm ngay sau khi biết tin có người khả nghi thì chẳng cần đoán già đoán non làm gì cho đau não, chín phần mười là cho người về tận nhà nam sinh kia rồi rước hắn lên đồn uống trà chơi.

Điệu bộ nghiêm túc khi làm việc, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt trầm lặng như lưu thủy, Dương Tịnh Uyển trông thấy một màn này, trong lòng liền nổi sóng to gió lớn không ngớt.