Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 37



" Có Thể! "

Hai từ này giống như một cái phao cứu mạng lúc người ta đang trôi nổi giữa biển khơi, đúng vậy, trên đời này chẳng có ai muốn chết cả, cho dù Vương Huệ là người đã sớm không còn hy vọng gì nữa, nhưng nghe thấy hai từ đó, trong lòng bất giác lại nảy lên.

" Nhưng cách này có hai điều có thể sẽ xảy ra "

Nhìn hai cô gái đang yên lặng giống như nữ sinh đang nghe thầy giáo giảng bài, Hàn Vân nói:

" Một là Vương Huệ sẽ cắn nuốt linh hồn của cô rồi chiếm lấy thân thể này, điều thứ 2 thì ngược lại, cô sẽ cắn nuốt Vương Huệ … "

Cả hai lâm vào sững sờ, đó mà cũng được gọi là cách sao? Nếu như vậy thì có gì khác chứ?

" Nhưng … " - Một câu nói này lại kéo tinh thần 2 cô gái trở lại.

" Đừng nói từ nhưng nữa có được không ca? "

Chu Nguyệt Kiều mở miệng van xin, cứ thế này chắc cô lên cơn đau tim mà đi theo Vương Huệ mất. Tới cả Vương Huệ tính cách dịu dàng cũng khe khẽ cắn môi, như muốn nói lời giống với Chu Nguyệt Kiều vậy.

Bỏ lời van xin ra ngoài tai, Hàn Vân giảng dạy tiếp:

" Nhưng đó chỉ là kinh nghiệm của người xưa, thật ra những vụ xảy ra trước đó đều là những linh hồn đã mất hết lý trí, những linh hồn này được gọi là Ác Linh, hiện tại các cô thì khác, cả 2 đều là còn linh trí, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu "

Nghe tới đây, Chu Nguyệt Kiều liền bước đến trước mặt Hàn Vân quỳ xuống:

" Chu Nguyệt Kiều trước giờ chưa chưa từng van xin ai cả, hôm nay cầu mong vị đại ca này thành toàn cho hai người chúng tôi "

" Cô biết tôi có thể giúp được cô gì sao? " - Hàn Vân không trả lời mà hỏi ngược lại.

" Nếu không giúp được thì anh đã sớm bỏ đi rồi, sẽ không vì chúng tôi buồn thương mà ở lại "

Hiển nhiên cô đã rõ hết ý tứ cú người này.

" 2 Người còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau không? "

Trong đầu Chu Nguyệt Kiều cùng Vương Huệ bất giác chạy qua một đoạn hình ảnh

" Bụp! "

m thanh vang lên trong không gian đánh thức hai cô gái, không biết từ bao giờ trên cổ tay hay người đã bị buộc bởi vô số sợi chỉ màu đỏ.

" Đây là …? " - Vương Huệ ngạc nhiên.

" Tơ Hồng! " - Hàn Vân giải thích: " Trong Truyền Thuyết, mỗi một sợi tơ hồng là thiên duyên của hai người được định sẵn, có vẻ như đây không phải là lần đầu hai cô có tình cảm với nhau đâu "

Vương Huệ tỏ vẻ đã hiểu, thì ra là vậy, thì ra đây là lý do mà ngay từ ngày đầu gặp mặt, Chu Nguyệt Kiều đã mang cho cô một cảm giác bất thường, cho dù một người từ nhỏ đã được cha mẹ dạy tốt Lễ Nghĩa cũng không tránh được mà rơi vào bể tình của Cô ấy, bản thân Vương Huệ chưa từng đồng ý, nhưng trong thâm tâm có cảm tình lại là không chối cãi được.

" Mới đầu tôi còn lo rằng Vương Huệ sẽ gặp khó khăn khi tiến nhập thân thể, hiện tại có thể thấy lo lắng này là dư thừa rồi " - Hàn Vân chỉ vào sợi tơ hồng nhỏ, trong nháy mắt, những hoa văn nhỏ li ti trên sợi tơ được phóng đại lên cả ngàn lần.

" Có thấy quen thuộc không? " - Hắn hỏi Chu Nguyệt Kiều.

" Rõ ràng là tôi chưa được thấy loại hoa văn này bao giờ, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như … là hoa văn này vì tôi mà vẽ ra vậy " - Chu Nguyệt Kiều bị lời nói của mình làm cho sững sờ.

" Đúng vậy! Hoa văn này chính là ở trong sinh mệnh của cô, hiện tại đã theo tơ hồng mà lan tràn tới Vương Huệ, vì thế … " - Hàn Vân cầm cổ tay Chu Nguyệt Kiều, khẽ giật một cái: " Chỉ cần thế này! "

" Vụt "

Lực kéo mạnh mẽ khiến Vương Huệ không tự chủ được mà bay thẳng từ trên không, tiếp nhập vào thân thể của Chu Nguyệt Kiều, những sợi tơ hồng từ từ biến mất.

" Sinh Mệnh Triện Văn cũng giống như là mật mã của thân thể vậy, với những người không đồng đều mã thì điều sử dụng thân thể mới là rất khó, nhưng Vương Huệ đã có Triện Văn của cô, có lẽ chỉ cần vài ngày là ổn "

Có điều, Hàn Vân không nói, Triện Văn này chỉ là có tác dụng đối với người thường mà thôi, còn ở trong thế giới kia, tu chân giả có cả ngàn vạn cách để biến thân thể xa lạ trở thành của mình.

" Còn nữa, Thân thể này vẫn là theo ý niệm của Chu Nguyệt Kiều là chính, Vương Huệ muốn sử dụng thì phải được sự đồng ý của cô "

Ngập ngừng suy nghĩ một lát, trong đầu Hàn Vân liền có một ý niệm lóe lên, hắn đưa tay tới trước thân thể Chu Nguyệt Kiều, ngón trỏ chạm vào trán, một dòng ký ức được truyền vào.

" Tôi giúp hai người không phải là tự nhiên, đây là Song Tử Đại Điển, có một nửa cho người âm và phần còn lại cho người dương, hai người hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt đi "

" Hãy ghi nhớ điều quan trọng nhất khi bước vào tu luyện, m Dương Quy Nguyên Trận bắt buộc là phải đi đầu, không có trận pháp này thì không còn gì đáng trân trọng ở trong đại điển này nữa rồi "

" Tôi sẽ ghi nhớ " - Chu Nguyệt Kiều nói.

" À! Vương Huệ này! "

" C.. có tôi " - m thanh Vương Huệ phát ra, có chút khó điều khiển giọng.

" Việc cô nhờ tôi hồi nãy thì nên tự thân tới nói lời từ biệt với người thân đi thì hơn, dùng thân phận thế nào có lẽ cô đã rõ ràng "

Vương Huệ gật gật đầu, Hàn Vân cũng không nán lại thêm.

" Vút "

Tiếng xé gió phát ra, trong nháy mắt, thân thể Hắn lao đi như mũi tên, rất nhanh đã biến mất sau màn đêm.

" C … Cái này … Có phải anh ta đi nhầm hướng rồi không? " - Vương Huệ giật mình.

" Chắc là không đâu! Ở trong đoạn ký ức Hàn Vân truyền cho có nói, tu luyện tới mức độ nhất định có thể lướt trên không mà, tớ nghĩ Hắn đã sớm tới trình độ đó rồi "

" Nhưng mà … đây là tầng 5 đó … "

" Không có gì là không thể nha! "



Khi Hàn Vân rời đi hồi lâu, bất chợt Chu Nguyệt Kiều cong khóe miệng lên, hỏi một câu nhỏ giống như thì thầm:

" Rốt cuộc là cậu đã đồng ý là có tình cảm với mình rồi đúng không? "

" Không! Mình chưa có nói vậy "

" Còn nói không? Cậu nên nhớ rằng chúng ta cùng chung thân thể đó "

" Vậy thì sao chứ? "

Chu Nguyệt Kiều tự cấu vào eo mình một cái.

" Cảm giác cũng là cả 2 cùng chịu đựng "

" Vậy thì cậu tính là gì? "

" Cậu mà không đồng ý, lát nữa mình sẽ tìm một anh đẹp trai về chơi đùa, để xem một cô gái ngoan như cậu có thể chịu nổi không? "

" Cậu nói cậu không có cảm giác với đàn ông mà " - Vương Huệ nhỏ giọng, có lẽ cũng hơi sợ hãi rồi.

" Mình không có nhưng cậu có! Sao nào? Suy nghĩ kỹ chưa? "

" Được rồi! Mình thua cậu, mình đồng ý là được chứ gì? "

" Đồng ý là sao? Mình muốn nghe lời cậu nói rõ ra cơ "

" Thì … Mình cũng … thích cậu! " - Vương Huệ chịu khuất phục hoàn toàn.

" Thích thôi sao? " - Chu Nguyệt Kiều cong ngón tay, tự búng nhẹ vào ngực mình.

" A " - Vương Huệ kêu lên xấu hổ: " Vậy … Vậy cậu muốn sao? "

" Mau mau nói yêu mình, phải gọi mình là tỷ tỷ nha, từ giờ mình sẽ gọi cậu là bà xã "

" Sao lại có thể như vậy được? Mình lớn hơn cậu tới 3 tháng tuổi đó! "

" Hừ! Mất gần 2 năm để theo đuổi cậu, nhận lại toàn là lời từ chối, chống mắt lên mà xem mình chỉnh cậu như nào nhé "

Chu Nguyệt Kiều hừ nhẹ, đưa tay lên gần ngực giống như muốn búng một cái nữa, Vương Huệ cũng nhận thấy, liền sợ hãi kêu:

" Được rồi được rồi! Mình gọi cậu tỷ tỷ là được chứ gì? "

" Ngoan lắm bà xã! Nhưng mà mình đổi ý rồi, mau mau nói cậu yêu mình đi "

" Cậu … cậu … A … Đồ Biến Thái "

- -- ---- --- ----

Đứng bên bờ hồ lớn, cảm nhận đợt đợt gió lạnh tạt vào mặt, trong đầu Hàn Vân lướt qua một đoạn ký ức.

" Chủ Tử! Ngài phải thành công nhé! "

" Chủ Tử! Hai Tỷ Muội chúng tôi sẽ cố hết sức trấn thủ trận, cho dù có thân tử hồn vong cũng sẽ không lui bước "

" Chủ Tử! Trận đã xong, ngài cứ buông lỏng cảnh giới mà đón Lôi Kiếp "

" Chủ Tử! Xin ngài đừng khiến cho tất cả mọi người thất vọng "

...

" Chủ Tử! Chúng Em chỉ có thể đến đây thôi! "

Ngày hôm đó! Trời đất mịt mù.

Ngày hôm đó! Lôi Kiếp vọng vang.

Ngày hôm đó! Hai cận vệ của Hắn đã ra đi mãi mãi.