Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 4: Là Cái Bang hay Ăn Mày?



Hà Bắc, đường cao tốc số 4,

Một chiếc Porsche Panamera Turbo S màu cherry ( Đỏ đậm) đang phóng đi với tốc độ cao, chiếc Porsche này là chiếc xe mà Diệp Tuyết Linh ưa thích nhất, cô hiện tại đang ngồi lái, bên ghế phụ Lâm Tiêu Du hưng phấn nhìn ngắm xung quanh, mỗi năm cũng chỉ có vài dịp được đi công tác xa đôi chút, tuy chuyến đi này không được coi là xa nhưng cô vẫn thích như vậy hơn là ngồi làm mệt mỏi hết một ngày tại văn phòng, radio âm nhạc êm đềm, du dương tạo cảm giác thoải mái như một chuyến đi du lịch.

Hôm nay, bên trên chỉ thị cho hai người đi khảo sát tại một thị trấn nhỏ gần đây tên Hồ Hạ, Hồ Hạ là một trong những thị trấn đang trong quá trình đổi mới theo chính sách nhà nước, tập đoàn lớn mang tính toàn quốc như Dương Thị tất nhiên sẽ nhúng tay vào, tạo một công ty con kiếm lời tại nơi đây.

Đối với Diệp Tuyết Linh, chuyến đi này của cô chỉ là đi cho có, đi cũng vậy mà không đi cũng không sao, bởi vì cấp trên vốn đã hoàn thành thủ tục mua hết đất đai, vật liệu công trình rồi, bây giờ cái cần thiết là chờ đợi đến ngày khai trương thôi.



Tại động xa, Không khí xung quanh Hàn Vân rung động kịch liệt, tạo áp lực đến cây cối xung quanh. Trúc Cơ Kỳ là một đẳng cấp khác, muốn bước chân vào kỳ này, tu chân giả phải tụ lượng lớn linh khí trong đan điền, sau đó cô đọng lại thành Chân Nguyên, giống như hơi nước tụ thành mây rồi tạo ra mưa, một khi đưa tất cả linh khí trong thân thể cải biến trở thành Chân Nguyên, lúc đó mới thành công đi vào kỳ Trúc Cơ.

" Rắc "

Viên Lệ Ngọc cuối cùng cứ thế vỡ vụn thành bụi phấn trong tay Hàn Vân, hắn mở mắt, trong mắt hắn lập lòe ánh sáng.

Trúc Cơ kỳ

3 Ngày này, hắn cho song song công pháp Chân Ngôn cùng Thiên Thư xoay chuyển đến cực hạn, hấp thụ không ngừng nghỉ, sau mỗi lần đột phá trong cơ thể lại đẩy ra một chút tạp chất dơ bẩn, không nhiều như lúc Sơ Nhập nhưng qua nhiều lần đột phá, số lượng tạp chất trên người hắn giờ đây còn nhiều hơn hôm trước, nhìn cành cây phía xa, thân cành to bằng bắp tay người lớn, Hàn Vân đưa tay lên, bàn tay hắn nắm chặt lại, ngoài xa cành cây kia bất ngờ gãy lìa rơi xuống đất, nơi thân cành hắn nắm tới đã bị nghiền thành bột vụn, đây chính là khác biệt lớn nhất của Luyện Khí kỳ so với Trúc Cơ kỳ. Luyện Khí kỳ có thể mượn lực không khí tạo ra một luồng áp suất từ xa, đưa đồ vật qua lại, hoặc tạo ra một lực nổ mạnh tấn công người khác, nhưng muốn chân chính cách không điều khiển như tay chân của mình, tu chân giả bắt buộc phải tạo ra Chân Nguyên.

Mùi hôi bốc lên, Hàn Vân nhìn lại bộ dáng mình lúc này giống như nửa đời chưa tắm gội vậy, hắn tung người nhảy xuống bờ sông bên dưới chân núi. Tu luyện đến Luyện Khí kỳ chỉ có thể miễn cưỡng trượt trên không trung một đoạn ngắn tầm 10m, khi lên đến Trúc Cơ kỳ, Chân Nguyên trong cơ thể sẽ là lực đẩy giữ cho thân thể di chuyển trên không, tốc độ bay chỉ bằng với người trưởng thành chạy bộ, nếu ai nhìn thấy cảnh hắn bay như vậy chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến há hốc miệng mất.

Tẩy rửa tạp chất trên cơ thể sau đó dùng Chân Nguyên ép bốc hơn hết nước bám trên cơ thể mình, quần áo cũng khô luôn, hắn bắt đầu công cuộc đi tìm tài nguyên mới.

Hàn Vân khó khăn đi men theo bờ sông mất nửa ngày đường, vốn hắn có thể bay, nhưng Chân Nguyên trong cơ thể không phải là vô hạn, một điểm nữa là trên nơi hẻo lánh linh khí như trái đất thì Chân Nguyên chính là thứ khá quý giá với hắn bây giờ, nếu hao hết chân nguyên tại đây mà muốn hồi phục phải mất thời gian lâu đấy.

Mắt thấy một công xưởng bỏ hoang bên bờ sông ngày phía trước

" Đoàng "

Một âm thanh vọng vang bên tai Hàn Vân, là tiếng súng phát ra từ công xưởng kia, tại nơi hẻo lánh này lại có người.

Hàn Vân âm thầm tiếp cận, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, dựa vào bức tường bên ngoài hắn cảm nhận động tĩnh bên trong, điều không ngờ là chờ hết thời gian một nén nhang bên trong vẫn không có tiếng động nào, tự đề cao cảnh giác, hắn lẻn vào. Cảnh tượng bên trong làm Hàn Vân nhíu mày, một người nam giới nằm dưới sàn, trong tay trái cầm súng ngắn, trên trán người đàn ông này có một lỗ đạn, máu từ đó tràn ra mặt đất, mắt hắn vẫn mở trừng trừng, khuôn mặt còn mang biểu cảm sợ hãi, chắc chắn đây không phải một vụ tự sát. Có lẽ hung thủ đã đi trước khi Hàn Vân tới, nhưng rõ ràng từ lúc có tiếng súng vang lên hắn không rời mắt khỏi đây một khắc nào, cũng không có ai đi ra khỏi đây cả, cảm giác nguy hiểm dâng lên, hắn lách qua một bước

" Vút "

Từ phía sau một lưỡi đao chém đến cực nhanh, ma sát với không khí tạo âm thanh rợn người, Hàn Vân không cần nhìn, ngay lập tức quay lại đấm ra một quyền vào bóng người này, keng một tiếng, người kia dùng đao đỡ lấy quyền của hắn sau đó mượn nhờ lực đẩy lui ra cách hắn ba bước. Bấy giờ hắn mới nhìn rõ, người này là một phụ nữ tóc dài, toàn thân mặc đồ đen, mặt bịt kín chỉ hở hai con mắt để nhìn, trên tay cầm một thanh kiếm nhật dài sắc bén, cảm tưởng lại nếu Hàn Vân không nhanh nhẹn né một đao kia thì chắc chắn thân thể của hắn bị bổ làm 2 rồi. Người phụ nữ im lặng nhìn Hàn Vân, có lẽ vẫn chưa hiểu tại sao hắn lại có thể tránh được một đao từ điểm mù như vậy, Hàn Vân cũng lười mở miệng, đối với người vừa ra tay đã muốn lấy mạng mình, hắn đáp lại bằng một chưởng cực nhanh, trong nháy mắt chưởng lực mang theo kình phong bay đến, hắn tin tưởng, bị một chưởng này đập trúng thì người kia không chết cũng mất nửa cái mạng. Phụ nữ mặc đồ đen cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của một chưởng này, ả xoay người chân đạp xuống đất tạo một lực đẩy đem thân thể nhảy lui về sau, trước khi tiếp đất, người phụ nữ này vung tay ném ra một vật thể hình tròn

" lạch cạch, lạch cạch "

Vật thể rơi xuống đất lăn đến chân Hàn Vân, là một quả lựu đạn.

" Uỳnh "

Sau tiếng nổ, khói bụi nổi lên mịt mù, nghĩ Hàn Vân trúng chiêu, người phụ nữ xoay người chạy thẳng về phía xa, nơi có một chiếc xe việt dã đã nổ máy đậu sẵn chờ ả

" Sao lâu vậy? "

Giọng nam vang lên

" Gặp một chút phiền toái, đã xử lí xong "

Vừa đáp, thân thể nhanh nhẹn leo lên, chiếc xe gào rú phóng nhanh đi.



Trong công xưởng khói bụi dần tan biến hết, một bóng người hiện ra, chính là Hàn Vân, quần áo trên người hắn rách rưới, nhiều nơi cháy đen thui, nhìn bộ dáng chật vật nhưng thật ra cơ thể hắn không chút tổn thương nào, đến lông tóc vẫn đầy đủ. Trước khi quả lựu đạn phát nổ hắn tự thi triển lên bản thân một cái Phong Linh thuật, tăng tốc độ bản thân, trong nháy mắt tránh khỏi vùng trung tâm vụ nổ, thoát nguy hiểm.

Hàn Vân nhìn lại mặt đất, hắn lành lặn nhưng thi thể nam tử kia đã bị phân chia làm vô số mảnh, máu thịt cháy đen vương vãi ra tứ phía.

" Ò E, Ò E, Ò E "

Tiếng xe cảnh sát vang lên từ xa, Hàn Vân quay người bỏ đi, hắn không muốn bị đưa tên làm kẻ tình nghi đầu tiên.



Diệp Tuyết Linh ngồi lại quán ăn ven đường, cô chạy xe từ sáng sớm, đến đây đã là gần trưa, sau khi cùng thư ký hoàn thành khảo sát nhanh gọn, hai người thoải mái ngồi lại ăn trưa. Trong lòng mang tâm sự, đồ ăn tại nơi đây cũng không hợp khẩu vị của mình, Diệp Tuyết Linh chỉ động đũa vài lần rồi thôi, trái ngược với cô là thư ký Lâm Tiêu Du ngồi đối diện, không biết là do tâm tình tốt hay khẩu vị tốt mà vị thư ký này đang ăn như hổ đói, người qua đường không biết lại nghĩ cô bị bỏ đói vài hôm cũng nên, dáng ăn phải nói là không đẹp mắt chút nào. Một nam tử rơi vào tầm mắt Diệp Tuyết Linh, người kia tóc tai rối loạn, quần áo thì rách nát bẩn thỉu, là cái bang hay ăn mày?, bô dáng người này khiến cô cũng phải cau mày. Ân, nhìn rất quen mắt, giống …

Diệp Tuyết Linh vội vã chạy qua kéo tên ăn mày kia lại, không sai, đích thị là người chồng mất tích nhiều hôm đây rồi …

Đi mòn giày sắt không tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công.

Nhìn Hàn Vân bộ dáng sợ hãi, cả người bẩn thỉu, quần áo nát tươm, dưới chân " trái đi giày, phải đi dép ", Diệp Tuyết Linh đau lòng, càng cảm thấy giận bản thân hơn, có lẽ hắn sợ hãi lắm mới bỏ đi xa như vậy, cô lại nhìn vào ngọn cỏ dại trong tay hắn, trong mấy ngày này hắn không có gì ăn đúng không? Hắn đói quá nên phải lấy cỏ dại bỏ bụng ư?

Vẻ mặt lạnh nhạt bao năm thoáng chốc đã không còn, cô ân cần hỏi Hàn Vân:

" Đói lắm sao? "

Thấy hắn gật đầu lia lịa, cố kìm nén lại vài giọt nước mắt sắp tuôn ra, Diệp Tuyết Linh đưa hắn đến trước bàn ăn, để hắn ngồi xuống chỗ vừa rồi của mình. Chưa chờ cô nói năng gì, Hàn Vân đã cầm bát đũa dùng rồi của cô lên ăn, điều này làm Diệp Tuyết Linh chắc chắn hơn về những suy đoán của mình.

Lâm Tiêu Du đối diện ngừng động đũa, mở to mắt nhìn, bộ dáng tên này ăn còn xấu hơn mình vừa rồi, à, hóa ra trên đời này có người ăn trông lại xấu hơn cô cơ đấy.

Hàn Vân chẳng dám hé nửa lời, sự thực là hắn không đói, tất cả những ai tu chân đạt đến Luyện Khí kỳ đều có thể nhịn ăn 10 ngày nửa tháng, hắn thân là Trúc Cơ kỳ không cần ăn uống vài ba tháng cũng chẳng sao, nhưng mà Diệp Tuyết Linh ân cần như vậy chẳng lẽ hắn nói toạc ra " ta đây là người tu tiên, mấy đồ vật phàm nhân ấy ta chẳng cần "? E rằng 9 phần cô nàng này sẽ cho rằng hắn bị điên, nói nhăng nói cuội sau đó đánh cho một trận để hắn khôn ra. Bất đắc dĩ, Hàn Vân phải vào vai diễn một cách thật nhất, mới có cảnh so tài cùng hổ đói Lâm Tiêu Du.