Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 42: Tới Hồ Bắc



Ngày hôm sau!

Mới 4h sáng, Hàn Vân đã bị Cô vợ nhỏ kéo dậy từ trong đống chăn ra, sắp xếp đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi lên đường tới một bến xe lớn ở trung tâm Bắc Kinh.

Nghe nói điểm đến là một khu leo núi nổi tiếng tại Hồ Bắc, những người tham gia chuyến đi này không chỉ có người của công ty Dương La.

Khi hai người Hàn Vân tới thì nơi này đã chật kín bóng người, ngó nghiêng một hồi mới tìm được chuyến xe của Dương La đặt từ trước.

" Giám Đốc Diệp, phía này! " - Một thanh niên trẻ tuổi chạy tới, cười nói: " Cuối cùng cũng tới! Tôi cứ ngỡ rằng cô đổi ý rồi, không tham gia chuyến đi này nữa "

" Ủa! Đồ đạc của cô đâu? "

Người này còn đang cười hớn hở, muốn tới giúp giai nhân xách đồ, ai ngờ chạy tới nơi lại thấy một nam tử đang kéo va-li trên vai cũng vác theo một chiếc nữa, nụ cười hơi cứng lại, gượng gạo chào hỏi:

" Xin chào! Tôi là Hào Thiên, không biết anh là …? "

" Chào anh! Tôi là Hàn Vân " - Hàn Vân lạnh nhạt đáp lại.

" Là chồng tôi! "

Diệp Tuyết Linh kế bên nhận ra Hào Thiên này không phải đơn giản chỉ là hỏi tên, mà lời chưa nói hình như là " Anh là gì của cô ấy? " cho nên nói xen vào.

" Thì ra vậy! Hóa ra là tôi lo lắng thái quá rồi! Ha ha "

Hào Thiên nở nụ cười có chút khó coi, đi cùng 2 người nói vài câu nữa rồi lên một chiếc xe khách gần đó.

Lần đi này tổng cộng có mười mấy xe đi, riêng đội ngũ của Dương La đã có tới 3 chiếc, Hàn Vân cùng Diệp Tuyết Linh theo chân Hào Thiên lên cùng một chiếc xe, có vài người tuy không quen biết, thấy có người cùng xe thì cũng muốn bắt chuyện để buôn mép dọc đường, nhưng khổ nỗi đôi nam nữ mới lên xe này ai nấy đều mặt mày khó nhìn, giống như hai tảng băng biết đi vậy, liền cùng ý kiến mà lờ đi, quả nhiên là nồi nào vung nấy.

" Tuyết Linh " - Lâm Tiêu Du ngồi ở hàng ghế gần cuối, vẫy vẫy tay gọi tới.

Xe này là loại giường nằm, có tầm hơn 35 chỗ mà trung bình người đi chỉ tầm 25 trên xe, thành ra vài chỗ cuối bị trống khá nhiều, ngoài Lâm Tiêu Du, Hàn Vân - Diệp Tuyết Linh đều là người thích im lặng, ít giao tiếp, vì vậy không thể không chiếm lấy bầu trời bình yên, chính là 3 chỗ ở cuối xe.

Có lẽ không ưa cái bản mặt của Hàn Vân lúc này, Diệp Tuyết Linh từ ghế bên phải với tay qua vuốt mặt hắn vài cái, Hàn Vân bấy giờ mới nhận ra là trên mặt có vấn đề, đành phải trở lại cái bộ dáng hiền hòa mà mọi hôm cô nàng vẫn thấy.



Chuyến xe khởi hành lúc 5h sáng, đi một mạch tới hơn 11h trưa mới rẽ vào một trạm dừng chân, tất cả mọi người đều xuống nhà hàng ăn trưa và nghỉ ngơi một lát, chạy xe cả buổi sáng rồi, ai ai cũng có một cơ thể tràn đầy sự mỏi mệt.

Hàn Vân, Diệp Tuyết Linh, Lâm Tiêu Du tới ngồi vào một bàn ăn, bất ngờ lại có thêm cả Hào Thiên và Lý Quang Lôi.

" Ha ha! Hàn Vân! Dạo này có khỏe không? "

Lý Quang Lôi vừa thấy mặt Hàn Vân, liền cười lớn, bộ dạng này đúng là hơi khác so với khi ở công ty.

" Ra là chú Lý! Dạo này cháu vẫn ổn! Còn chú thì sao? Cả phòng còn ổn chứ? "

" Cả phòng thì có chuyện gì được chứ! Chỉ là từ khi cậu nghỉ, mấy cô gái có chút không vui mà thôi! Khi nào rảnh cùng mọi người làm một bữa nhé! "

" Được ạ! Nhưng công việc mới của cháu có chút bận rộn, cho nên không phải lúc nào cũng tiếp được mọi người! " - Hàn Vân cười cười.

Diệp Tuyết Linh khép hờ mắt, co như là chưa nghe hắn nói gì. Một tuần có 7 ngày thì tên này nghỉ mất 5 rồi, nói ra câu bận rộn đúng là thứ không biết xấu hổ.

Lý Quang Lôi bấy giờ mới nhìn thấy Diệp Tuyết Linh đang ngồi kế bên Hàn Vân, mới đầu còn nghi ngờ là trùng hợp, hiện tại trong lòng liền hiểu ra một số đều, lão gật gù:

" Thì ra là vậy! Thảo nào một mình giám đốc Diệp lại đăng ký tới 2 vé du lịch đợt này! "

Tất cả đều là người quen biết, vì thế bữa cơm trôi qua khá là bình yên, chỉ có Hào Thiên có vẻ hơi gượng gạo chút, cắm đầu ăn uống không nói lời nào cả.



Nghỉ ngơi được khoảng 1h đồng hồ thì chuyến xe lại tiếp tục chạy quãng đường còn lại, Hàn Vân bây giờ mới biết lý do tại sao mà chuyến xe này khởi hành từ sớm như vậy, bởi vì khi tới được điểm du lịch Hồ Bắc đã là 3 - 4h chiều rồi, gần như là đã mất cả một ngày đi xe.

Tới một khách sạn có tên là ZuLia, là một khách sạn cao tầng, theo thống kê sẵn thì cứ 4 người lại ở chung một phòng lớn, nam với nam, nữ với nữ, cho dù là những cặp tình nhân, vợ chồng cũng đành phải tạm thời chia ra, nếu có ai không thích thì có thể tự thuê một phòng khác, chỉ có các cán bộ cấp cao mới có thể tiêu diêu mỗi người một phòng đơn, tùy tiện có thể kéo theo tình nhân tới chung giường.

Hàn Vân có lẽ là người hơi có chút may mắn, được ở chung phòng cùng Diệp tiểu thư và Lâm thư ký, căn phòng này khá rộng, có hai chiếc giường lớn, nhà vệ sinh các thứ đều đầy đủ tiện nghi, Diệp Tuyết Linh khi dọn đồ tới phòng còn không quên đánh cho một cái ánh mắt thâm ý, tuy rằng tính cách tên này cho nàng cảm thấy an toàn, nhưng mà dù sao cũng là nam nhân, ai biết được tối đến lại giở trò gì với Lâm Tiêu Du hay không?.

" Tuyết Linh! Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta qua công viên chơi một lát "

Lâm Tiêu Du sau một quãng đường xa hình như còn khá là nhiều sức sống, vừa sắp xếp phòng xong liền rủ rê Diệp Tuyết Linh đi chơi, chưa chờ cô trả lời đã kéo tay đi mất, Hàn Vân chỉ có thể bén mảng theo sau.

Công viên trong lời của Lâm Tiêu Du chẳng phải là công viên xanh sạch gì đó mà chính là khu vui chơi chính hiệu, tới nơi đây hiện tại có rất nhiều người rầm rộ kiếm trò chơi, Lâm Tiêu Du kéo theo cô bạn thân chạy tứ phía nhìn ngắm.

Nào là vòng quay mặt trời, tàu lượn siêu tốc, lại còn có cầu trượt nước cực dài, Lâm Tiêu Du vui vẻ không thôi, chỉ cần tới nơi là muốn mua vé chơi một phen, chỉ có điều không may chính là Diệp Tuyết Linh trầm tính không thích những thứ như vậy, Cô đành phải nén lại sự buồn bã mà tới nơi khác. Cuối cùng, chỉ còn vòng quay ngựa gỗ, chẳng có gì mạo hiểm hay thú vị nhưng là trò chơi cuối cùng ở trong khu vui chơi này rồi, nếu không chơi thì chỉ có đi về mà thôi, Lâm Tiêu Du dùng sức chín trâu hai hổ mới van nài được Cô bạn thân lên chơi cùng.

Lâm Tiêu Du vừa tới liền nhảy lên một chú ngựa gỗ gần nhất, nở nụ cười tươi rói, cuối cùng thì cũng có thứ để chơi, tuy rằng không quá vui vẻ gì.

Diệp Tuyết Linh phân vân một lúc, cuối cùng vì không muốn phật lòng bạn mà tới ngồi lên một con ngựa gỗ màu trắng.

m nhạc du dương truyền tới, trên vòng đu lúc này chỉ có 2 cô gái đang chơi vui vẻ, một người hoạt bát cá tính, người kia thì mang vẻ trầm lặng, bất giác, Hàn Vân ở bên dưới giống như cảm giác được thế giới đang xoay quanh hai người này, à không, có lẽ chỉ là Diệp Tuyết Linh mà thôi, Lâm Tiêu Du không ngờ lại bị hắn lãng quên.

Sờ vào trong túi quần, may mắn là có cầm điện thoại theo, Hàn Vân bật máy ảnh lên chụp một bức, thời đại công nghệ cao, máy ảnh nhỏ bé trong di động cũng chụp được một bức sắc nét như thật. Trong bức ảnh, một cô gái mặc váy xám đen ngồi trên ngựa gỗ, trong cảnh tượng lúc này, nàng giống như một cô công chúa xinh đẹp cưỡi chú bạch mã của mình đi dạo, nhất thời, hình như có thứ gì đó đang len lỏi ở trong tim của Hắn.

" Này! Nhìn cái gì vậy? Có tin rằng tôi móc mắt anh ra không? "

m thanh bá đạo vang lên, không biết từ bao giờ mà Lâm Tiêu Du đã tới ngồi phía sau Diệp Tuyết Linh, tay vòng qua eo ôm lấy cô, lại còn trừng mắt dọa nạt Hàn Vân đang nở nụ cười ngốc nghếch.

" … "

Hắn thật sự muốn nói ra một câu: "Cái này … Cô gái à! Người tôi nhìn là bà xã của tôi! Có liên quan gì đến cô đâu mà có thể nói ra những lời ấy "