Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 43: Bị cướp mất bà xã ?



Chiều theo ý của Lâm Tiêu Du, Diệp Tuyết Linh chơi xong đu quay thì chuyển qua đi loanh quanh, tới tận gần 6h mới về, thời tiết lúc này đang là giữa tháng 4 nên 6h mặt trời mới bắt đầu xuống núi.

Lâm Tiêu Du dẫn theo Diệp Tuyết Linh lên đường về, trên tay mỗi cô gái đều có một que kẹo bông gòn bảy màu thật lớn.

Để ý tới Hàn Vân vẫn im lặng theo sau làm nhiệm vụ hộ tống, Diệp Tuyết Linh xé một mảnh kẹo bông rồi đưa tới cho hắn.

" Nàyyy! Không được, bây giờ cậu là người của mình đó! Không cho phép cậu tình tứ với hắn ta "

Lâm Tiêu Du luôn luôn chú ý tới Diệp Tuyết Linh, thấy cô làm ra một động tác không ổn là liền ngăn lại, không cho cặp đôi này được bên nhau dù là một phút giây nào cả.

Hàn Vân chỉ đành bất lực, đối với cô gái đã mất hết liêm sỉ này hắn không làm gì được, mỗi lần dùng hành động gì đó liền bị cái miệng kia nói cho tơi bời khói lửa, bản thân lại không làm gì được.

Chẳng lẽ cãi nhau? Không phải là không thể, nhưng mà cái này thật sự là quá mất mặt, hắn làm không nổi. Mà cho dù có bỏ hết lòng tự trọng của bản thân ra để cãi tay đôi với cô ta, một người chỉ biết tu luyện cùng chém giết như hắn tám chín phần mười sẽ bị Lâm Tiêu Du dùng các loại ngôn ngữ hiện đại mắng cho té tát, mắng cho không còn một cái gì luôn, nên nhớ rằng dù có là ở thời đại bây giờ cũng chẳng có mấy ai cãi lại cô nàng này đâu.

" Nên là bỏ đi thì hơn " - Trong lòng Hàn Vân âm thầm tự nhủ.

Về tới phòng, Diệp Tuyết Linh vốn là người sạch sẽ, liền xung phong lấy quần áo đi vào nhà tắm, Lâm Tiêu Du rất là vô sỉ cũng muốn vào theo, cái kết là bị Diệp tiểu thư đá cho một cái bay ra ngoài, ngã lăn lộn dưới sàn.

Hàn Vân lúc này đang cầm một tờ báo ngồi trên giường đọc, cầm báo là giả, thật ra thì vẫn để ý xung quanh, một màn ngã sõng soài của Lâm thư ký đã được thu vào mắt, khóe miệng liền cong lên trông thấy.

" Anh cười cái gì? Lo mà đọc mấy cái tin tức của người già đi! "

Lâm Tiêu Du trừng mắt dọa nạt, hậm hực nhảy lên chiếc giường bên cạnh, Cô ôm lấy chiếc gối đầu trắng, nhe răng gặm, lẩm bẩm:

" Tuyết Linh xinh đẹp! Sẽ có một ngày mình ăn cậu không còn mảnh giáp "

Thật nhức đầu! Hàn Vân ở bên này đưa tay lên xoa xoa trán, không biết có nên dạy dỗ cho tình định nữ này một trận hay không, có lẽ là bản thân đã quá hiền lành rồi, người xưa có câu: hiền quá bị chó nhỏ liếm mặt mà.

" Rengg "

Tiếng điện thoại của hắn vang lên, không nhìn cũng có thể đoán được là ai đang gọi, Hàn Vân bấm nghe máy luôn.

" Ha ha! Kỳ nghỉ này ổn chứ Hàn Vân! "

m thanh Hạ Đông vang lên, mang theo giọng cười cười truyền đến tai hắn.

" Vẫn như cũ "

" Hả? Cái gì cũ? "

" Rất ổn nếu ông không điện thoại tới! "

" Ha ha … " Hạ Đông gượng cười: " Tôi nghĩ cậu được nghỉ hẳn 4 ngày là tuyệt vời rồi! Có một nhiệm vụ đột xuất đây! "

" Tôi có thể xin nghỉ không? "

" Có thể! Nhưng cậu đang ở Hồ Bắc du lịch đúng không? Trùng hợp là ở ngay điểm du lịch đó lại có chút rắc rối, Quốc Hưng cùng Hứa Lam không thể hoàn thành được trong thời gian ngắn, cậu nên giúp họ một tay! "

" Thông tin của Ám Thiên cũng thật là nhạy bén nhỉ? " - Hàn Vân cười thâm ý.

" Ha ha! Không có gì không có gì, chỉ là dơ tay nhấc chân mà thôi! Cứ chuẩn bị đi, Hứa Lam sẽ tới tìm cậu sớm thôi "

" Tút Tút Tút … "

Đối với sự âm thầm theo dõi của Hạ Đông, Hàn Vân không có dị nghị gì, mỗi một biến chuyển ở trong nước đều được bộ phận thông tin ghi chép lại, chuyến đi du lịch này có rất nhiều nhân vật tai tiếng, cần lưu ý một chút là điều bình thường.

Chỉ là không biết ở nơi đồi núi này không biết lại có biến gì mà phái đội 12 tới đây.

" Có chuyện gì sao? "

Diệp Tuyết Linh từ trong phòng tắm đi ra, người mặc một bộ quần áo ngủ màu xám, trên đầu quấn khăn, vài giọt nước đọng trên tóc nhỏ xuống.

" Không có gì! Để anh giúp em sấy tóc "

Hàn Vân bỏ hết mọi chuyện sang một bên, nhân lúc Lâm Tiêu Du đang trong phòng tắm liền kéo Diệp Tuyết Linh vào lòng, cởi bỏ khăn trên đầu của cô ra, mái tóc dài ướt nước được thả xuống, Hắn khéo léo giữ cho tóc ướt không chạm tới áo quần của cô, đề phòng làm ướt đồ mới thay.

" Coi chừng ướt nệm "

Diệp Tuyết Linh không có phản đối, ngồi yên cho Hàn Vân sấy tóc, ngón tay khẽ động giống như đang đùa nghịch mái tóc dài. Cái máy sấy tóc này là Hắn lấy từ trong va-li mang theo, thật ra thì ở khách sạn nào cũng có sấy tóc, nhưng cố định là ở nhà vệ sinh, nếu muốn thoải mái hơn thì đành phải mang theo vậy.

Khi đầu tóc của Tuyết Linh khô hết thì Lâm Tiêu Du mới ló mặt từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, mặt mũi liền khó coi.

" Không được! Hai người cấm có được tình tứ "

Cô nàng chạy tới kéo Diệp Tuyết Linh ra khỏi Hàn Vân, không biết suy nghĩ thế nào người đơ ra một lúc, lại ngồi lên đùi hắn.

" Tóc của cô ấy không còn ướt nữa! Bây giờ tới lượt tôi! "

Hàn Vân: " … "

" … " Diệp Tuyết Linh ngơ ngác nhìn cô bạn thân này một hồi, há miệng ra rồi lại ngậm lại, không biết nói lời nào trong tình huống này.

" Cậu không cần lo lắng cho hắn! Được phục vụ chúng ta là phúc phận của hắn rồi! "

Chứng kiến Lâm Tiêu Du ngang ngược như vậy, Diệp Tuyết Linh không thể không mở miệng:

" Nhưng mà … " Đây là người chồng của mình, hai người như vậy là quá giới hạn rồi, đáng tiếc chỉ nói ra được hai từ đã bị Lâm Tiêu Du ngắt lời.

" Không nhưng nhịn gì cả! Cậu cứ yên tâm, trong mắt của mình thì hắn chỉ là viên đá lót đường của đôi ta thôi! "

Hàn Vân: " … "

Diệp Tuyết Linh: " … "

Lâm Tiêu Du không nghe được lời phản đối nào, bèn nói thêm:

" Nếu cậu thích hắn nhiều như vậy, khi chúng ta về một nhà thì mình sẽ đặc biệt thuê hắn làm giúp việc! Sau đó để cho … Ứmmm "

Đang miêu tả tương lai sáng lạn, cái miệng nhỏ bất ngờ bị Hàn Vân dùng tay bịt lại, Lâm Tiêu Du giật mình giãy dụa, la hét, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng ưm ứm.

Miệng bị bịt chặt, hai tay cũng đã bị khống chế, Cô cố gắng lay thân thể để thoát ra, nhưng mà cả cơ thể Hàn Vân giống như là một nhà giam cỡ nhỏ vậy, dù có lay thế nào cũng vô dụng, chỉ truyền ra ngoài được một câu:

" Tuyết Linh! … Cứu … mình… "

Nào ngờ, Diệp Tuyết Linh ở phía trước lại rất phối hợp với Hàn Vân, không biết lấy từ đâu ra được 2 mảnh vải dài, đưa cho hắn một mảnh, mảnh còn lại chính tay tự buộc chân của Lâm Tiêu Du lại. Xong xuôi, mới phủi phủi tay vài cái:

" Xong! "

Tay bị trói ra phía sau, hai chân cũng bị trói rồi, Lâm Tiêu Du nằm bất lực ở trên giường, chỉ còn cái miệng vừa được buông ra là hoạt động trở lại.

" Cậu … Cậu dám làm phản? "

" Hai người giỏi lắm, lại dám cấu kết với nhau để hại tôi "

" A … u … Tuyết Linh! Thả mình ra được không? "

" Đừng để tôi thoát được ra, nếu không … Hừ! "

Diệp Tuyết Linh bỏ ngoài tai hết những lời vô nghĩa, cầm lấy máy sấy tóc tới tay, nhẹ nhàng nói:

" im lặng, để mình sấy tóc giúp cậu "

Lời vừa ra! Lâm Tiêu Du như là được uống thuốc an thần, lập tức im lặng.

Đầu gối lên đùi mỹ nhân, được nàng phục vụ thoải mái, Lâm Tiêu Du khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, không nhịn được dùng đầu cọ cọ vài cái.

Hàn Vân khóe mắt giật giật, bước này hình như là đi hơi sai, đáng lẽ người nằm đó là mình mới đúng chứ nhỉ, tại sao lại để kẻ khác ẵm mất cơ hội này rồi.

Lắc lắc đầu vài cái, mặc kệ sự đời đi, Hắn tới va-li chọn một bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm, để cho nữ tiểu nhân này ăn một chút đậu hũ cũng không sao.