Hãy Để Anh Làm Bạn Trai Của Em

Chương 50



CHƯƠNG 50.

Trên bàn ăn chợt yên lặng, Song Khánh phốc một cái sặc rượu. Mẹ Diệp bị cô làm cho phân tán sự chú ý, bà quay qua trách con gái: “Đã lớn đến từng này, sao còn thất thố như vậy.” Ở trước mặt Tương Văn Đào mà lại không có ý tứ thì thật không tốt lắm.

Vấn đề là Song Khánh giờ này đâu thèm giữ hình tượng, giả bộ lau miệng, mắt thì trộm liếc nhìn hai người đàn ông ngồi kế bên.

Vì để tiện cho việc uống rượu, chỗ ngồi được sắp xếp như sau: Vợ chồng Diệp gia ngồi ở chủ vị, Tương Văn Đào là rể cưng tương lai cho nên đương nhiên là ngồi cạnh cha vợ để bồi dưỡng tình cảm. Cạnh Tương Văn Đào là Song Hỉ rồi mới tới Song Khánh. Giờ phút này Song Khánh không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Tương Văn Đào, nhưng trực giác mẫn tuệ của nữ giới khiến nàng sâu sắc cảm nhận được không khí biến hóa một cách vi diệu, Tương Văn Đào thì trầm xuống còn anh hai lại chột dạ, tình huống này thật sự nguy hiểm, nếu kiềm chế không được có lẽ sẽ tung hê tất cả.

Cô ở dưới gầm bàn đá chân Song Hỉ, cậu đưa mắt liếc nhanh một cái, trong mắt lộ vẻ bối rối

Cậu thề là khi nãy lúc mẹ vừa dứt lời, Tương Văn Đào đang gắp đồ ăn tay có run lên một chút. Hiển nhiên câu nói này so với lão hổ kề bên còn nguy hiểm hơn. Tuy rằng lần này trở về là chuẩn bị nói ra sự thật, nhưng nói trong bữa cơm đoàn viên quả tình không thích hợp.

“Mẹ…” Vừa định lái sang chuyện khác, giọng nói trầm thấp của Tương Văn Đào đã vang lên.

“Bác gái.” Huynh muội hai người tâm lập tức lạnh xuống, thật lạnh. Song Hỉ quay đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin, Tương Văn Đào làm bộ như không thấy, chậm

rãi nói từng từ một: “Song Hỉ muốn đi xem mắt sao?”

Mẹ Diệp cười Đáp: “Đúng vậy, con bé làm hộ sĩ ở bệnh viện trung tâm, ba mẹ nó là bạn của dì Ba, thấy bảo nhân cách cũng tốt lắm, cũng có thể nói là được giáo dục tốt… Ash, chờ hai anh em nó chung thân đại sự xong rồi, chúng ta trách nhiệm làm cha mẹ cũng coi như hoàn thành…”

Song Hỉ nghe được đầu vả đầy mồ hôi, người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng rằng là cậu ăn phải món bò quá cay.

Cậu thực sự sợ giây tiếp theo Tương Văn Đào sẽ vỗ bàn nói ra chân tướng của sự việc, vậy ý nghĩa của bữa cơm đoàn viên sẽ bị phá hủy.

Chính là, lo lắng đề phòng nhưng rất may là không phải nghe cái câu mà cậu lo sợ, Tương Văn Đào giống như đang nhàn thoại việc nhà cùng mẹ của cậu: “Nga, làm hộ sĩ sao, công việc thật vất vả…”

Chuyện này cũng khiến Song Khánh cực kỳ kinh ngạc, Tương Văn Đào anh cư nhiên nhịn được?

Tương Văn Đào quả nhiên là nhịn được. Ngay cả khi mẹ Diệp quyết định nói ‘Vậy tối mùng ba đi, để mẹ điện thoại báo cho dì Ba của con’ Anh cũng không lên tiếng lặng yên ngồi uống rượu. Anh không nhìn Song Hỉ, ngược lại Song Hỉ thừa dịp uống rượu lén nhìn anh nhiều lần, Tương Văn Đào nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng anh hẳn là cũng tức giận đi?

Song Hỉ một chút cũng không hi vọng vì chuyện này mà làm Tương Văn Đào sinh ra khúc mắc, cơm nước xong, khi thấy trong phòng không có ai liền ngăn anh lại. “Chuyện lúc nãy… cám ơn anh…”

Cảm ơn anh không có nói ra, tuy rằng sớm muộn gì cũng phải làm cho cha mẹ thương tâm khổ sở, nhưng quanh năm suốt tháng, thật vất vả cả nhà mới có thể tụ lại cùng ăn một bữa cơm, không thể để cho họ ngay cả bữa cơm đoàn viên ăn cũng không được an ổn.

Tương Văn Đào nhìn cậu, thở ra một hơi dài nghe có vẻ hậm hực. “Song Hỉ, anh cũng không muốn hai bác đầu năm mất vui. Nhưng đến ngày mùng ba, em thật sự vì để cho họ vui mà đi xem mắt sao?”

“…”

Trong lúc tim đang đập mạnh và loạn nhịp thì từ phía đối diện, Song Khánh ghé lại nói: “Em nói này, các anh mau giải quyết cho xong việc này đi.”

Hai người đảo mắt lại nhìn cô, ngập ngừng trong chốc lát, Song Hỉ bỗng nhiên đề nghị:

“Song Khánh, giúp anh một việc có được không…”

Chớp mắt một cái đã đến ngày mùng ba.

Hai ngày trước, lịch trình hoạt động của Diệp gia vô cùng chặt chẻ, leo núi, đi chúc tết, đánh mạt chược, thắp hương lễ Phật. Trong những hoạt động này, Tương Văn Đào biểu hiện thật sự giống như một thành viên mới của gia đình, chơi mạt chược thì cố ý thua, tích cực bỏ tiền mua nhang đèn, mà ngay cả khi bái tế tổ tiên cũng thành kính quỳ lạy cúng bái, làm ba mẹ Diệp trong lòng cảm thấy vui sướng.

Hôm nay có vẻ nhàn rỗi, buổi xem mắt hẹn vào buổi tối, thừa dịp cánh đàn ông không có thời gian, hai mẹ con Diệp gia nắm tay nhau, thân mật ngọt ngào đi shopping buổi cuối cùng.

Đang là tết âm lịch, các quầy kinh doanh đa số đều đóng cửa, mẹ con hai tay mỗi người đều có vài cái túi, nhưng nhiệt tình mua sắm thì không hề giảm. Mẹ Diệp thử một cái áo khoác màu đỏ, mặc vào nhìn rất thích hợp và đẹp, nhưng khi nhìn giá cả, đành luyến tiếc mà trả về chỗ cũ.

Song Khánh động viên nói: “Mẹ, thích thì mua đi!”

“A, quá mắc.” Dù sao cũng là bà chủ của gia đình, trả tiền đương nhiên cảm thấy đau lòng.

“Có người trả tiền, sợ cái gì.” Song Khánh lấy trong bóp ra một cái thẻ vàng lóng lánh.

Mẹ Diệp cả kinh, đoạt lấy cái thẻ: “Cái này là của Tương Văn Đào phải không?” Là thẻ vàng đó, dân chúng bình thường không thể có đâu.

Song Khánh cơ hồ có điểm vui sướng khi người gặp họa. “Anh ấy nói tiền phí cho toàn bộ hành trình ngày hôm nay sẽ do mình phụ trách, mẹ cũng đừng khách khí.”

Mẹ Diệp đầu óc không thể nghĩ được gì, cảm thấy vô cùng kinh hỉ.

Tương Văn Đào này quả nhiên thật cao tay, một mực lấy lòng mẹ vợ. Chính là, bà vừa cảm thấy hưng phấn, nhưng lại có một chút lo lắng, “Song Khánh, cho dù là tiền của nó nhưng con tiêu pha như nước như vậy cũng không mấy tốt đâu.” Còn chưa có kết hôn, sẽ gây ấn tượng là một người chủ gia đình không biết cần kiệm. Thân làm mẹ của nó nhịn không được dạy dỗ con gái vài câu về đạo làm vợ: “Mẹ đã nói với con, sau này tiền của chồng cũng sẽ là cuả con, nhớ kỹ điều này, con phải biết tiết kiệm, cũng là để dùng cho gia đình nhỏ của con sau này đó.”

Song Khánh yên lặng không nói gì. Cô thật muốn nói cho mẹ biết: Tiền của Tương Văn Đào cũng không đến phiên cô quản lý…

Đi shopping nửa ngày, chân mỏi, miệng cũng khát, “Mẹ, con dẫn mẹ đi trà lâu.”

Mẹ Diệp tuy rằng khi nói có vẻ giận ‘Ai nha, con thật là đứa xa xỉ,’ Nhưng trong lòng kì thực rất mãn nguyện. Là phụ nữ dù sao cũng thích không gian lãng mạn một chút. Chính là trước giờ chỉ lòng vòng trong chợ, hoặc là đi vài địa danh trong thành phố, so với đến trà lâu kêu một ly trà nhàn nhã ngồi thưởng thức, tựa hồ không hề giống nhau.

Đi lên lầu, khung cảnh thanh nhã, bàn ghế làm bằng mây tre, những sợi dây trang trí bằng kim tuyến thả dài theo lối đi nhẹ nhàng đung đưa. Tiểu thư tiếp khách tươi cười chào hỏi: “Xin hỏi các vị có mấy người?”

“Chúng tôi có hẹn trước.”

Tiểu thư a lên một tiếng, liền khoát tay chận lại, hướng dẫn hai người đi vào nhã thất.

Mẹ Diệp hỏi: “Hẹn với Tương Văn Đào sao?”

“Ân…” Song Khánh có phần do dự, càng đến gần nhã thất, cước bộ dần dần chậm lại.

Hôm nay nhất định phải ngả bài, nhưng mẹ lại không biết một chút gì. Rốt cuộc cô quyết định cho mẹ một ít thông tin, đứng lại, nghiêm túc nói: “Mẹ, chút nữa Tương Văn Đào sẽ nói với mẹ một chuyện, mẹ tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”

Mẹ Diệp giật mình, bỗng nhiên mỉm cười: “Không phải là cầu hôn chứ…”

Song Khánh mặt tối sầm, nghĩ thầm: Cùng cầu hôn cũng không khác biệt mấy…

Đi vào thì thấy, trong nhã phòng nho nhỏ quả nhiên có hai người ngồi, một người là Tương Văn Đào, người kia là con trai của mình.

“Song Hỉ cũng ở đây sao?”

Hai người nhất tề đứng lên, Tương Văn Đào giúp mẹ Diệp ngồi xuống, lại hỏi uống trà gì. Một phen nhộn nhịp, sau cùng trà bánh đều đem lên đầy đủ, nhân viên tiếp khách cũng đã đóng cửa lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người mang tâm sự khác nhau.

Mẹ Diệp nhìn thoáng qua con gái, mỉm cười hỏi: “Song Khánh nói con có chuyện muốn nói với bác, là chuyện gì vậy?”

Tương Văn Đào hít sâu một hơi, đầu vai vừa động, bàn tay chậm rãi nâng lên, đặt ở trên bàn.

Đó là hai bàn tay gắt gao đan vào nhau, để cùng một chỗ.

Một là của Tương Văn Đào, còn bàn tay kia, bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi mà run nhè nhẹ, mẹ Diệp hồ nghi, nhìn theo hai cánh tay, đồng tử chợt co rụt lại.

Ngôn ngữ thân thể là biểu hiện chân thật nhất. Trong phút chốc mẹ Diệp cảm thấy đại não là một khoảng không, cái gì cũng không nghĩ được nữa.

Trong nhã phòng không một tiếng động, người phụ nữ bị dọa sợ tới ngây người cố gắng di chuyển tầm mắt, dường như yêu cầu một lời giải thích, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Tương Văn Đào.

Tương Văn Đào giọng nói tràn đầy vẻ có lỗi: “Bác gái, người con yêu, chính là Song Hỉ.”

Mẹ Diệp đôi môi run run, Song Khánh không đành lòng, ôm bả vai của bà kêu: “Mẹ…”

Sự đụng chạm này làm cho mẹ Diệp phục hồi lại tinh thần, bà òa lên khóc, nước mắt rơi như mưa, khẽ mắng: “Con như thế nào lớn rồi ngược lại còn để mẹ thêm lo lắng…”

Song Hỉ trong mắt cũng nhòa lệ. Cậu từ nhỏ đến lớn sợ nhất là nhìn thấy mẹ khóc. Mẹ Diệp chỉ ở trước mặt cậu khóc có một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu vô cùng. Đó là hồi tiểu học năm ba, một lần thi toán chỉ đạt có 63 điểm, mẹ Diệp ác liệt đánh cậu ba mươi bảy roi, đánh một hồi thì mẹ cậu khóc lớn, vì thế cậu sợ hãi, quỳ gối trước mặt mẹ khóc lóc nhận sai: “Mẹ, con hứa sẽ thi thật tốt…” Kì thực là sợ mẹ thất vọng về mình.

Tương Văn Đào nắm chặt tay cậu, kiên quyết không cho mềm lòng. Anh mở miệng, thanh âm ôn hòa, áy náy nhưng lại toát ra một vẻ kiên định: “Bác gái, con thật tình yêu Song Hỉ, xin người thành toàn cho chúng con.”