Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 20



Khi Tôn Minh Hạo ra khỏi phòng liền nghe thấy Lưu Phương kích động nói: "Tiểu Vũ, sáng nay lúc con vừa mới ra khỏi nhà thì một nhóm người trong đó có Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Hiệu trưởng cao trung Sùng Dương đến đây a! Vị Bộ trưởng kia nói bởi vì con đạt được danh hiệu Thủ khoa cả nước nên thay mặt toàn thị khen thưởng học bổng 3 vạn tệ*. Hơn nữa, Hiệu trưởng Sùng Dương cũng trao tặng học bổng 2 vạn tệ, tổng cộng con được nhận 5 vạn tệ". Lúc đó, mấy người hàng xóm có mặt trong nhà đều tỏ vẻ hâm mộ, Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc miễn bàn có bao nhiêu mặt mũi.

* 3 vạn = 30.000

Lạc Triệu Quốc nói tiếp: "Số tiền đó ba sẽ gửi vào trong thẻ của con, lên đại học, nơi cần dùng tiền rất nhiều".

Thì ra là thế, Lạc Vũ nghĩ thầm, chẳng trách mấy người vừa rời đi nhìn cậu như thể cậu là một khối thịt to đùng vậy.

"Đúng rồi, hôm nay có rất nhiều trường gọi điện đến, mục đích là muốn con vào trường đại học của họ, nhưng mẹ đã từ chối hết". Lưu Phương cười nói.

"Vâng, dù sao con đã quyết định vào Kinh Đại rồi". Đối với mấy trường đại học khác, Lạc Vũ cũng không có hứng thú.

"Lạc Vũ, được lắm, không ngờ cậu đã trở thành Thủ khoa cả nước a!" Tôn Minh Hạo đi đến bên cạnh Lạc Vũ rồi ngồi xuống, hỏi tiếp: "Cậu thi được bao nhiêu?"

"750 điểm, là điểm tối đa". Lưu Phương cướp lời đáp.

"Điểm tối đa? Tôi nhớ trong kỳ thi đại học, khối xã hội chưa từng có người đạt điểm tối đa, chẳng trách ngay cả Bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng cấp học bổng cho cậu". Hiện tại, Tôn Minh Hạo đối với Lạc Vũ phục sát đất, thi khối xã hội mà còn đạt điểm tối đa, đây có còn là người không? Lúc này, chẳng những nổi danh ở G thị, mà trường Sùng Dương còn nổi tiếng khắp cả nước vì đây là cái nôi đã dưỡng ra Thủ khoa khối xã hội đầu tiên đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học. Chính vì như vậy nên cũng không khó hiểu tại sao Hiệu trưởng trường Sùng Dương lại tặng học bổng 2 vạn tệ cho Lạc Vũ.

"Minh Hạo, vậy cháu đã tra điểm thi đại học của mình chưa? Thế nào, có thể cùng vào Kinh Đại với Tiểu Vũ nhà dì không? Nếu hai đứa có thể cùng nhau học một chuyên ngành thì tốt quá". Lưu Phương hỏi.

"Có thể, nhưng chẳng qua cháu chuẩn bị đăng ký ngành Chính trị quốc tế, còn Lạc Vũ thì cháu cũng không biết cậu ấy chọn ngành gì". Hôm nay Tôn Minh Hạo khó khăn lắm mới trốn ra ngoài, hắn không muốn bị Cửu cửu bắt lại nên thay vì về nhà, hắn trực tiếp tới tìm Lạc Vũ, một hồi lăn qua lăn lại hắn cũng quên luôn vụ tra điểm thi đại học. Năm nay, bởi vì ba hắn và bác Chu đều được chuyển về Thủ đô, nên hắn cùng Chu Gia Hạo, Chu Gia Trí dù thi đại học được bao nhiêu điểm thì ba người bọn họ vẫn sẽ học ở Kinh Đại.

Nghe được Tôn Minh Hạo cũng vào Kinh Đại, Lưu Phương vui vẻ: "Tốt quá, vậy là Tiểu Vũ sẽ có bạn đồng hành rồi, hôm qua Tiểu Vũ nói muốn học kinh tế, tuy hai đứa khác chuyên ngành, nhưng được học cùng trường cũng tốt rồi".

"Bà nghĩ Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ sao? Đại học cũng chính là một xã hội thu nhỏ, đứa nhỏ đi đến đó nên học được cách độc lập". Tuy Lạc Triệu Quốc cũng là một người cha yêu thương con mình, nhưng ông sẽ không cưng chiều con, thời điểm đứa nhỏ chuẩn bị trưởng thành, ông vẫn rất lý trí mà buông tay ra để con nó tự mình bước đi.

Lạc Vũ không muốn tiếp tục cái chủ đề này, cậu liền lấy điện thoại mua cho ba mẹ ra, tuy Lưu Phương cùng Lạc Triệu Quốc nói vài câu, nhưng nhìn bọn họ có vẻ rất cao hứng.

"Ba, để con giúp". Bởi vì chính Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương cũng là đầu bếp nên trong quán chỉ thuê thêm một đầu bếp. Lạc Vũ thấy Lạc Triệu Quốc bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu liền nhanh chóng đi tới giúp.

"Không cần, ở đây quá nóng, nếu muốn hỗ trợ thì con giúp ba mang mấy món này ra". Lạc Triệu Quốc đem đồ ăn đặt trên bàn rồi nói với Lạc Vũ.

"Cửu cửu, cháu tới rồi". Lạc Vũ còn chưa bắt đầu hành động thì Tôn Minh Hạo đã giành trước một bước, bưng mâm đồ ăn lên, trực tiếp đi ra ngoài. Thấy vậy, Lạc Vũ đành phải bưng mâm đồ ăn khác ra ngoài.

Trong quán có lắp hai chiếc TV, lúc này hai nữ sinh ngồi cạnh TV đã chuyển sang kênh giải trí, cái kênh này thường tiết lộ một số tin Hot xảy ra gần đây trong giới giải trí.

"Gần đây có một người còn nổi tiếng hơn những minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí chúng ta nữa, có thể nói cậu ấy đã trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều người, bản thân tôi cũng cực kỳ thích cậu ấy, chẳng những học giỏi mà còn đẹp trai nữa". Nữ MC hai tay ôm mặt, giả bộ khát khao.

Nam MC bên cạnh không nhìn được nữa: "Sao chị cũng có thể như vậy, ngày hôm qua, mấy cô gái xung quanh em cứ nhắc cậu ấy hoài a! Nhưng nghe nói cậu ấy còn chưa thành niên đâu, gái già như chị chẳng lẽ muốn trâu già gặm cỏ non?"

"Chị đây cũng chỉ hơn cậu ấy tám tuổi thôi, già đâu mà già". Nữ MC làm bộ tức giận đánh nam MC một cái.

Nghe đến nó, hai nữ sinh không hẹn mà cùng kêu lên: "Lạc Vũ".

Không sai, ngay sau đó, nữ MC tung ra một bức ảnh chụp: "Cậu ấy chính là Thủ khoa đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học năm nay, Lạc Vũ. Trời ạ, quá soái, nhìn cậu ấy, chị cảm thấy những soái ca bên cạnh đã không còn là soái ca nữa rồi."

"A, đẹp trai quá...." Ngồi trước màn hình TV, sau khi nhìn thấy thiếu niên trong bức ảnh, cả hai nữ sinh đều trở thành hoa si.

Lúc này, một TV khác cũng bắt đầu phát tin tức.

"Năm nay, Thủ khoa khối xã hội đến từ ban bảy cao trung Sùng Dương thuộc G thị, Lạc Vũ. Điểm của cậu ấy trong kỳ thi đại học là 750 điểm, trở thành Thủ khoa khối xã hội đầu tiên đạt điểm tối đa, đồng thời số điểm này còn cao hơn điểm của Thủ khoa Khoa học tự nhiên năm nay tận 35 điểm. Lạc Vũ xứng đáng với danh hiệu Thủ khoa cả nước. Sau đây là cuộc phỏng vấn người nhà của Tân Thủ khoa đã được phóng viên ghi hình lại...."

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, quán ăn chật ních. Trong quán, đa số người trung niên, người già sau khi nhìn thấy bản tin này đều cảm thán.

"Đứa nhỏ kia thật đẹp trai, đã vậy còn là Thủ khoa, không biết ba mẹ hắn đã nuôi dạy hắn thế nào a".

"Cao trung Sùng Dương? Thảo nào sáng nay trước cổng trường Sùng Dương có treo biểu ngữ, tôi còn tưởng trường họ có Thủ khoa G thị, nhưng không ngờ lại là Thủ khoa cả nước".

"Năm nay con tôi chuẩn bị vào cao trung, tôi nhất định phải cho nó vào cao trung Sùng Dương, dính chút may mắn của Tân Thủ khoa, nói không chừng sang năm con tôi có thể được Thủ khoa cũng nên".

"Ngày hôm qua tôi thấy rất nhiều phóng viên đến tiểu khu bên cạnh, lúc đó tôi cứ tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng hóa ra là bọn họ đến phỏng vấn Thủ khoa đại học. Như vậy có nghĩa là Thủ khoa đại học đang ở tiểu khu bên cạnh chúng ta?"

.........

Thời điểm quán ăn bàn luận sôi nổi, một thiếu niên mặc thường phục màu đen bưng mâm đồ ăn đi tới chỗ hai thiếu nữ đang ngồi trước TV.

"Đồ ăn của hai bạn, chúc ngon miệng". Thanh âm thiếu niên rất êm tai, vô hình toát ra một loại từ tính.

Hai nữ sinh bị thanh âm hấp dẫn liền ngẩng đầu lên, lúc thấy người trước mặt, cả hai lập tức hét lên.

"Aaaaaaaa, là Lạc Vũ."

"Thực sự là anh ấy rồi, trời ơi, cuối cùng cũng thấy người thật rồi, tớ phải chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè mới được".

Hai nữ sinh vây quanh Lạc Vũ, cầm điện thoại lên rồi chụp 'tách, tách, tách'.

"Bên kia làm sao vậy?"

Trong quán, mấy vị khách bị hành vi kích động của hai nữ sinh thu hút, vừa mới nhìn thoáng qua, trời đất, Thủ khoa cả nước mới nhìn thấy trên TV vậy mà lại xuất hiện trong quán ăn. Thấy Lạc Vũ trong quán, những người khác cứ như ong nhìn thấy mật mà tụ tập lại đây, tiếng chụp ảnh 'tách, tách, tách' không ngừng vang lên.

"Thần tượng của mị a! Lớn lên rất xinh đẹp, da thì trắng mịn, đứng gần cũng không thể thấy bất kỳ lỗ chân lông nào."

"Lạc Vũ, cậu có thể ký trên cho mình được không?"

"Bọn tôi cũng muốn ký". Hai nữ sinh đứng gần Lạc Vũ nhất lấy bút vở ra, ánh mắt mang theo mong chờ mà đưa cho Lạc Vũ.

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn".

"Ký cho tôi một cái nữa đi."

........

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Lưu Phương từ trong bếp chạy ra, thấy nhiều người đang vây quanh con mình, bà liền hoảng sợ kêu lên: "Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại vây quanh con tôi?"

Nghe thấy giọng của Lưu Phương, Tôn Minh Hạo cũng cũng chạy ra ngoài, vừa thấy Lạc Vũ bị một đám người bao vây, hắn vội vàng chạy đến rồi chen vào bên cạnh Lạc Vũ.

"Các người đang làm cái gì...." Tôn Minh Hạo hét lên thì bị Lạc Vũ đánh gãy.

"Không sao, bọn họ không có ý xấu". Lạc Vũ mỉm cười, cậu nhìn mấy vị khách xung quanh mình rồi nói: "Tuy tôi rất vui được mọi người vây quanh, nhưng nếu bởi vậy mà làm chậm trễ thời gian thưởng thức mỹ thực của mọi người thì đó là lỗi của tôi rồi."

Tuy Lạc Vũ nói rất uyển chuyển, nhưng những người ở đây đều minh bạch, cười ha hả rồi lập tức giải tán.

"Ha ha, Thủ khoa năm nay thật thú vị, cư nhiên thích nói đùa như vậy".

"Cậu ta quả thật rất thân sĩ, bị một đám người dồn vào một góc cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn".

"Lớn lên thì đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, đặc biệt còn rất ôn nhu".

"Cậu ấy làm trái tim tôi đập thình thịch không ngừng a!"

.........

Không nghĩ tới, Lạc Vũ chỉ với một câu mà đã thu phục được những người trong đây, Tôn Minh Hạo đưa tay lên chuẩn bị vỗ vai Lạc Vũ, nhưng đột nhiên nhớ kết cục lần trước của Chu Gia Hào, cánh tay giơ lên bỗng chốc dừng lại: "Lạc Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Vũ chỉ vào TV trên tường. Khi thấy trên TV chiếu cuộc phỏng vấn gia đình Lạc Vũ, Tôn Minh Hạo chợt tỉnh ngộ: "Hóa ra là vậy, Lạc Vũ, cậu trở thành minh tinh rồi a!"

Mấy người khách vừa ngồi xuống, đột nhiên cửa quán bị đẩy mạnh ra, ba người đàn ông cao to hùng hổ đi vào, vừa tiến vào đã kiêu ngạo hô to: "Ai là chủ ở đây, mau bước ra cho ta."