Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 7



"Tiểu tử, mày nói cái gì? Có gan thì mày lặp lại thử xem". Tên lưu manh đè lên người thiếu niên tóc vàng bỗng đứng dậy nói.

Lạc Vũ lạnh lùng nhìn về phía đám người Bưu ca, một lần nữa mở miệng nói: "Các ngươi đang cản đường của ta, có thể tránh ra hay không". Con đường nhỏ này đã bị bọn họ chắn phía trước, Lạc Vũ căn bản không thể đi qua được.

Bưu ca cũng buông cổ áo của thiếu niên tóc vàng ra, nhìn chằm chằm Lạc Vũ: "Lại tới một tên không sợ chết".

Thiếu niên tóc vàng vừa nhìn thấy người đến, không khỏi hét lên: "Lạc Vũ?" Nếu là những người khác, thiếu niên sẽ không nhớ rõ, nhưng mà ấn tượng Lạc Vũ để lại cho hắn không hề nhỏ. Dáng vẻ trông như một con mọt sách dễ bị bắt nạt, tóc mái thì che hết nửa khuôn mặt, mà trong kỳ thi cấp thành phố lần này, tất cả các môn thi cậu ta đều là người nộp bài sớm nhất, muốn không nhớ kỹ cậu ta thì không được.

Lạc Vũ từ xa đã thấy ba thiếu niên phía trước, thiếu niên tóc vàng là bạn cùng lớp với cậu Tôn Minh Hạo, còn hai người còn hại cậu không biết. Dựa theo tính cách của Lạc Vũ, hẳn cậu sẽ không xen vào việc của người khác. Dù sao ba thiếu niên bị đánh, đều do họ tự tìm. Trong tình huống như thế này, nếu đã xác định không thể đánh lại đối phương thì biện pháp tốt nhất chính là chạy. Chỉ cần chạy ra khỏi ngõ nhỏ này, những tên lưu manh đó dù có kiêu ngạo cỡ nào cũng không dám đánh cướp trên đường lớn.

Đi tới nơi này, chỉ cần đi bộ thêm vài phút là đến nhà, mà Lạc Vũ lại không muốn đi đường vòng, cho nên, cách giải quyết trực tiếp nhất là làm cho bọn họ nhường đường.

Nghe thấy Tôn Minh Hạo gọi tên Lạc Vũ, Bưu ca liền sáng tỏ: "Hóa ra tụi mày là đồng bọn, như vậy càng tốt, tao sẽ giáo huấn tụi mày một lần luôn".

Tôn Minh Hạo nghiến răng hét lên với Lạc Vũ: "Mày là cái đồ ngu ngốc, thấy như vầy sao còn không mau chạy đi, tự mình đến tìm chết à? Mau chạy đi!" Hắn chưa từng gặp qua người nào ngốc như cậu ta.

Tuy Tôn Minh Hạo nói những lời rất khó nghe, nhưng trong lời nói vẫn mang theo một chút quan tâm lo lắng. Chính vì sự quan tâm này, Lạc Vũ không khỏi nhìn hắn vài lần. Nhưng vào lúc này, một tên lưu manh vọt lên, vươn tay ra tính chế trụ Lạc Vũ.

Lạc Vũ tay cầm thùng các tông, xoay người một cái, dễ dàng tránh khỏi ma trảo của tên lưu manh. Cậu nhanh chóng chạy ra xa cỡ 3 mét, rồi cẩn thận đặt hộp các-tông trong tay sang một bên. Lạc Vũ đảo mắt nhìn, chân lấy đà, sau đó chạy thật nhanh đến trước mặt tên lưu manh, đấm một quyền ngay bụng rồi xoay người đá tên lưu manh bay ngược ra ngoài.

Bưu ca sững sờ, một lúc sau hắn mới phản ứng lại, nhanh chóng ra lệnh cho hai tên đàn em còn lại: "Mau qua đó bắt người lại cho tao".

Hai người kia lập tức xông tới chỗ Lạc Vũ, một người đấm, một người đá.

Cánh tay thon dài như linh xà của Lạc Vũ bắt lấy tay của tên lưu manh, rồi mượn lực xoay người né tránh tiện thể đem hai tên lưu manh một trước một sau va vào nhau, cả hai người song song ngã trên mặt đất. Vì không bị thương tích gì lớn, nên cả hai nhanh chóng bò dậy, một lần nữa nhào về phía Lạc Vũ. Lạc Vũ chạy lấy đà rồi nhảy lên đá bay một tên, sau đó xoay 180 độ đá bay tên thứ hai.

"Bang...bang" hai tiếng, lúc này hai người đều đụng phải tường, rồi ngã trên mặt đất. Cả hai đau đớn ngồi xổm xuống, lần này không có cách nào đứng lên được nữa.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng hét của Tôn Minh Hạo: "Cẩn thận..."

Lạc Vũ sớm đã cảm giác được có người ở phía sau đánh lén, cậu xoay người lại rồi nhanh chóng dùng hai tay bắt lấy nắm đấm đang vung tới, sau đó lấy chân phải làm trụ, hai tay nhấc Bưu ca nặng 160 cân quật ngã trên mặt đất, chân trái nhấc lên đá trúng cằm Bưu ca. Cả người Bưu ca bị đá ra ngoài, "Oanh" một tiếng, đầu đập phải thùng rác cách đó hai mét, rồi hôn mê bất tỉnh.

"A a a...." người phụ nữ nhìn thấy Lạc Vũ xoay người đi về hướng này, tưởng cậu đi qua đây để thu thập mình, liền gào thét chói tai bỏ chạy, cũng mặc kệ luôn đám người Bưu ca đang nằm trên mặt đất.

Thân thủ đó, động tác đó, phản ứng đó, CMN thật sự quá khốc, quá tiêu sái. Xem xong một màn này, đám người Tôn Minh Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ không để ý đến đám người còn đang nằm trên mặt đất, cậu nhấc thùng các-tông lên rồi trực tiếp bỏ qua ba người Tôn Minh Hạo, đi về phía con ngõ đã được dọn sạch.

"Chờ đã... khụ khụ.." Tôn Minh Hạo đứng dậy, vừa mới hô một tiếng, lồng ngực không khỏi quặn đau do trước đó hắn bị Bưu ca đá vào ngực.

Thân ảnh Lạc Vũ tạm dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Ngọn đèn đường sáng ngời kéo dài bóng của cậu ra.

Chu Gia Hào mập mạp lấy tay xoa xoa mấy vết bầm tím trên mặt, sau đó từ dưới đất đứng lên, rồi nắm lấy tay anh họ Chu Gia Trí bên cạnh, kích động hỏi: "Gia Trí, anh có nhìn thấy không, nhìn thấy không?"

Chu Gia Trí đảo mắt nhìn ba tên lưu manh vẫn đang đau đớn thống khổ cùng với Bưu ca còn đang bất tỉnh nhân sự, hắn cảm thấy những chuyện vừa mới xảy ra đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của mình. Một thiếu niên gầy gò, tóc mái che hết nửa khuôn mặt, bộ dạng thì như con mọt sách, nhưng không ngờ lại dễ dàng xử lý bốn tên lưu manh to xác như vậy. Nếu mà so sánh thì ba người bọn họ không khác phế vật là mấy.

"Minh Hạo, cậu ta là ai vậy?" Chu Gia Trí nhìn về phía Tôn Minh Hạo, trong ánh mắt đầy tò mò, hắn rất muốn biết rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào. Nhìn thân thủ nhanh nhẹn kia, hắn biết người đó tuyệt đối còn mạnh hơn cả đám vệ sĩ nhà hắn.

"Đúng vậy, Hạo ca, không phải hai người biết nhau sau? Vậy rốt cuộc cậu ta là người thế nào?" Chu Gia Hào gấp gáp hỏi.

"Cậu ta tên Lạc Vũ, hiện là bạn học cùng lớp với tao". Ngoại trừ cái tên thì Tôn Minh Hạo cũng không biết gì về con người Lạc Vũ.

"Đơn giản như vậy sao?" Chu Gia Hào chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu ta có phải là cao thủ của võ quán nào hay không, bằng không thì làm sao có thân thủ tốt như vậy được".

"Không biết, tao cái gì cũng không biết". Trong mắt Tôn Minh Hạo mang theo ý cười, không nghĩ tới con mọt sách này lại cho hắn kinh hỷ lớn như vậy. Nhưng khi xoay người, nhìn thấy đám người Bưu ca nằm la liệt trên mặt đất, sắc mặt Tôn Minh Hạo lập tức trở nên u ám. Đám người này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

.............

Về đến nhà, sau khi đổi màn hình mới, Lạc Vũ tiếp tục luyện thể thuật. Vừa nãy khi đánh nhau, cậu thấy động tác của bốn tên lưu manh cứ như đang được tua chậm lại vậy, xem ra cơ thể trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn hơn cậu tưởng nhiều. Hiện tại cậu cũng đã hiểu, nếu nói dịch cải tạo gien là để cải tạo thể chất, đề cao lực lượng của thân thể, thì luyện thể thuật chính là rèn luyện năng lực phản ứng của cơ thể, cả hai món kết hợp với nhau quả thực là tuyệt phối.

Bởi vì gần đây thân thể cậu đã dần dần thích ứng với việc luyện thể thuật, cho nên tốc độ luyện tập cũng nhanh hơn rất nhiều. Lạc Vũ tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi kỳ thi đại học diễn ra.

Hai ngày nghỉ ngơi đã trôi qua, ngày hôm sau học sinh cao tam phải trở lại trường tiếp tục học. Lạc Vũ phát hiện Tôn Minh Hạo không có tới lớp. Nhưng ngẫm lại, hôm qua Tôn Minh Hạo bị đánh một trận bầm dập như thế, không đi học cũng đúng thôi.

Hôm nay là ngày công bố kết quả thi, bởi vì kỳ thi lần này sẽ xếp hạng thành tích nên có khá nhiều học sinh lẫn giáo viên đặc biệt quan tâm đến. Tuy nhiên, ở ban bảy, cũng chỉ có một ít học sinh yêu thích việc học mới chú ý đến kết quả thi, còn đại đa số thì hoàn toàn là dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

"Lạc Vũ, em ra đây một tí". Tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp. Khi đi vào lớp, Lý Đào không vội phát bài thi hay công bố kết quả, mà là trực tiếp gọi Lạc Vũ ra ngoài.

"Lão sư, cô có chuyện gì muốn nói với em sao?" Lạc Vũ hỏi.

"Em đi theo cô, hiện tại ở văn phòng hiệu trưởng có người muốn gặp em". Giọng điệu của Lý Đào lúc này không kìm chế được kích động.

Lý Đào dẫn Lạc Vũ đến văn phòng hiệu trưởng. Sau khi Lý Đào gõ cửa, thì trong phòng bỗng truyền đến một giọng nói: "Mời vào". Lý Đào nghe vậy liền đẩy cửa đi vào.

"Hiệu trưởng Trương, giáo sư Quách, tôi đã mời em Lạc Vũ đến đây". Lý Đạo cung kính nói, khi nói xong cô liền đi ra ngoài, nhận tiện còn đóng cửa giúp bọn họ.

Hiệu trưởng Trương của trường Sùng Dương là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi. Tuy không có bụng bia như những hiệu trưởng khác, nhưng đầu tóc cũng càng ngày càng giống mái đầu Địa Trung Hải. Khi thấy Lạc Vũ bước vào, hắn cười hỏi: "Em chính là Lạc Vũ?"

"Là em". Lạc Vũ gật đầu: "Thầy có chuyện gì sao?"

"Ha ha, Lạc Vũ, không cần khẩn trương, chỉ là giáo sư Quách muốn gặp em mà thôi. Yên tâm, là chuyện tốt". Hiệu trưởng Trương cười tủm tỉm nói.

"Xin chào, em hẳn là Lạc Vũ đi. Thầy tên Quách Kim Diệu, là người ra đề môn Toán cho kỳ thi lần này, hiện thầy có một số vấn đề muốn hỏi em. Kỳ thi lần này, em nghĩ sẽ thi được bao nhiêu điểm môn Toán". Kể từ lúc Lạc Vũ bước vào cửa thì Quách Kim Diệu đã bắt đầu đánh giá cậu rồi. Ngoại hình Lạc Vũ rất giống một con mọt sách, cậu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn dáng vẻ học sinh giỏi trong lòng ông.

Nếu là người khác nghe được cái tên Quách Kim Diệu, thì chắc chắn sẽ rất kích động, bởi vì Quách Kim Diệu không chỉ là giáo sư Toán học của đại học Kinh Đại, mà ông còn là nhà Toán học nổi tiếng ở Hoa Quốc. Nhưng đối với Lạc Vũ, người không hề biết gì về Quách Kim Diệu thì ông cũng chỉ là một giáo viên ra đề bình thường mà thôi. Đột nhiên bị gọi tới nơi này, còn bị hỏi vấn đề như vậy, Lạc Vũ không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là vì điểm môn Toán của mình. Một khi đã vậy, cậu cũng không cần phải giấu giếm làm gì.

"Lần này, môn Toán em chắc chắn sẽ được 148 điểm trở lên". Cậu rất có tự tin vào thành tích của mình.

"Ha ha, không tồi, không tồi". Quách Kim Diệu cười ha hả nói: "Thành tích môn Toán của em rất tốt, lần này em thi được điểm tối đa. Nhưng thầy thắc mắc là sao trước đây điểm môn Toán của em lại thấp như thế? Hơn nữa, tháng trước có tổ chức thi, nhưng lúc đó điểm môn Toán của em còn chưa đến 50, vì sao lại vậy?" Ông không tin một người có thể tiến bộ một cách thần tốc trong vòng chưa đầy một tháng như vậy được.

Lạc Vũ đương nhiên sẽ không nói sự thật, cậu hàm hồ nói: "Lúc trước không muốn làm, lần này muốn làm". Bởi vì lúc trước cậu chỉ làm những câu mình biết, không biết thì bỏ qua. Nhưng mà, lần này, Lạc Vũ thực sự biết làm tất cả các câu trong đề nên cậu mới làm hết. Lời của Lạc Vũ cũng là lời nói thật.

Tuy nhiên, Quách Kim Diệu lại lý giải lời của Lạc Vũ thành ý khác: lúc trước bởi vì đề thi quá dễ, không có hứng làm, lần này đề thi khó hơn nên có hứng thú làm. Thiên tài a, quả nhiên tư tưởng có chút kỳ lạ.

Hiệu trưởng Trương đứng bên cạnh đột nhiên chen vào hỏi: "Còn những môn khác, đều là do là nguyên nhân này sao?" Bởi vì thành tích lần này của Lạc Vũ thực sự quá xuất sắc, nên hiệu trưởng Trương ngay lập tức đi kiểm tra kết quả học tập trước đây của Lạc Vũ.

"Vâng". Lạc Vũ khẽ gật đầu.

Nghe đáp án này, không biết nghĩ đến cái gì, hiệu trưởng Trương không nhịn được co giật khóe miệng. Từ khi làm hiệu trưởng đến giờ, hắn chưa từng gặp học sinh nào tùy hứng như Lạc Vũ.