Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 120: Sứ giả Ám Vực



“Nói cho tôi biết, tại sao ông lại lại muốn bắt sống Huyết La Sát thì tôi sẽ cho ông một con đường sống!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nói.

Vào sáng sớm, trước công viên Đông Khởi, vào lúc bế tắc Huyết La Sát lấy cái chết để đe dọa, anh đã bắt đầu nghi ngờ.

Theo lý thuyết, đối phương tìm Huyết La Sát là để báo thù, vậy thì chỉ cần trực tiếp giết cô ta là xong, tại sao lại phải vất vả bắt sống cô ta làm gì.

Vậy nên chắc chắn là Huyết La Sát đang còn giấu diếm bí mật nào đó.

“Ám… thế giới Ám Vực vẫn luôn tìm một vật gì đó vô cùng quan trọng, có khả năng đồ vật đó ở trên người cô ta…” Quỷ Huyết Ma Vương vừa chạy vừa trả lời.

“Đó là thứ gì?” Lăng Túc Nhiên hơi nhíu mày lại, anh có thể khẳng định ngay lập tức rằng sự việc này không hề đơn giản.

“Là… là một tấm bản đồ…” Quỷ Huyết Ma Vương tiếp tục nói.

“Bản đồ gì cơ?” Lăng Túc Nhiên hơi sửng sốt.

“Tôi… tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói, chưa thấy tấm bản đồ kia…” Quỷ Huyết Ma Vương tiếp tục lớn tiếng đáp lại.

“Ông cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày lại: “Ngay cả tấm bản đồ gì mà ông cũng không biết mà lại phái người đến nước Hoa Hạ xa xôi nghìn cây để bắt Huyết La Sát sao?”

“Đúng vậy… đó là sự thật…” Quỷ Huyết Ma Vương đáp lại.

“Có người đã đưa ra một giải thưởng vô cùng phong phú để trao thưởng cho người tìm được tấm bản đồ kia, cho nên có rất nhiều người giống như tôi. Tuy rằng không biết tấm bản đồ đó có tác dụng gì nhưng vẫn dùng tất cả những cách khác nhau để tìm kiếm…”

“Người treo giải thưởng là ai?” Lăng Túc Nhiên vừa nói chuyện vừa đi tới sau lưng, cách đối phương khoảng hai đến ba mươi mét.

“Tôi cũng không biết… sợ là toàn bộ thế giới Ám Vực cũng không có nhiều người biết…”

Quỷ Huyết Ma Vương lại hét lớn một lần nữa: “Tôi… tôi chỉ biết có như vậy thôi, xin hãy tha cho tôi đi…”

“Từ lúc ông có ý định phái người đến Đông Khởi thì kết cục của ông đã được định sẵn rồi, kiếp sau hãy làm một người tốt đi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói một câu.

Vù! Ngay khi anh vừa nói xong thì thanh kiếm hiện ra, nhanh chóng chém một phát, đồng thời tiếng gió cũng vang lên.

“Đừng…” Quỷ Huyết Ma Vương hoảng sợ hét to.

Bùm!

Đúng lúc này, một luồng khí mạnh mẽ lao vụt tới, va chạm với kiếm của Lăng Túc Nhiên, phát ra một tiếng động kinh thiên động địa.

Điều này đã kéo Quỷ Huyết Ma Vương từ địa ngục trở về.

“Hử?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về phía một người đàn ông đang đi tới.

Trang phục màu đen, đeo chiếc mặt nạ bằng xương khô, hơi thở sắc bén, Chiến Tôn Đại thành!

“Ngài sứ giả?” Nhìn thấy người đến, Quỷ Huyết Ma Vương hô lớn ngay lập tức, trên mặt hiện ra sự vui mừng khôn xiết.

“Ngài sứ giả, ngài mau giết cậu ta đi, cậu ta chính là người của nước Hoa Hạ đã làm loạn ở thế giới Ám Vực vào một năm trước!”

“Ồ?” Nghe được lời của Quỷ Huyết Ma Vương, trong ánh mắt người đàn ông hiện lên một màu sắc khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên

“Cậu chính là Lăng Soái của nước Hoa Hạ?”

“Báo tên đi!” Ánh mắt của Lăng Túc Nhiên lại nhíu lại một lần nữa.

“Chỉ là một người không tên, không cần biết cũng được!” Người đàn ông lạnh giọng lên tiếng: “Quỷ Huyết Ma Vương không thể chết được, nếu bây giờ cậu để ông ta đi thì xem như tôi nợ cậu một ân tình!”

“Xin lỗi, ân tình của ông không đáng giá tiền!” Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng mở lời: “Hôm nay, mặc kệ ai tới thì tôi cùng đều lấy mạng của Quỷ Huyết Ma Vương!”

“Nếu cậu không muốn gây rắc rối cho bản thân thì tốt hơn hết là cậu nên rời đi ngay lập tức, tôi sẽ không so đo với cậu!”

“Ha ha, sớm đã nghe nói Lăng Soái của nước Hoa Hạ luôn sát phạt quyết đoán, gan dạ sáng suốt hơn người, hôm nay vừa gặp quả nhiên là không sai!” Giọng điệu của người đàn ông trầm xuống.

“Nhưng nơi này là thế giới Ám Vực, không phải nước Hoa Hạ của cậu. Ở đây, tôi là người kiểm soát sự sống và cái chết của mỗi người. Nếu tôi muốn giữ mạng cho ông ta thì hôm nay ông ta không thể chết được!”

“Một năm trước, chuyện cậu làm loạn ở Thế giới Ám Vực chúng tôi còn chưa tính sổ với cậu, nếu hôm nay cậu cứ nhất quyết làm theo ý mình, vậy chỉ sợ lần này cậu có muốn cũng không trở về được!”

“Vậy sao? Trông ông có vẻ rất tự tin!” Lăng Túc Nhiên lại nói một lần nữa: “Bất kể ông là ai, nếu ông dám ngăn cản tôi giết Quỷ Huyết Ma Vương vậy thì xin lỗi rằng ông hãy xuống làm bạn với ông ta đi!”

Sau khi nói xong, khí thế trên người anh dâng cao, thân hình lao về phía hai người kia như một bóng ma.

Đồng thời rất nhanh cổ tay anh đã cử động, Huyết Ảnh Chiến đao trên không trung chĩa mũi nhọn tấn công ngay lập tức: “Cậu đúng là vô cùng ngông cuồng!” Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời một luồng khí mạnh mẽ được phát động từ trong người ông ta.

Ngay sau đó, bàn tay dùng hết toàn bộ sức lực tạo ra vô số luồng gió mãnh liệt chặn lại thanh đao của Lăng Túc Nhiên đang đánh tới với khí thế bừng bừng.

Chẳng qua, ông ta đã đánh giá cao thực lực của chính mình!

Bùm! Bùm! Bùm!

Sau khi bị thanh đao liên tục tấn công, cơ thể hai người bị thanh đao chém phun ra từng dòng máu tươi.

“Tôi… tôi không cam tâm…”

Quỷ Huyết Ma Vương sớm đã bị thương nặng, làm sao có thể chịu được đao kiếm mạnh mẽ như thế. Ông ta ngửa mặt lên trời hét lên thật lớn, hai chân đạp xuống rồi mất đi hơi thở.

Tình trạng của người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng không tốt hơn là mấy, trên người bị chém mấy chục nhát kiếm, cả người đầy máu, hơi thở không còn ổn định nữa.

“Cậu… sao cậu có thể mạnh đến vậy?” Người đàn ông lùi về phía sau mấy bước, lên tiếng một cách khó khăn.

“Ông cho rằng Chiến Tôn Đại Thành là vô địch thiên hạ sao?” Lăng Túc Nhiên thu kiếm lại và nói.

“Hôm nay ông đã phạm phải sai lầm đó chính là không nên ra tay với tôi!” Sau đó, người đàn ông liếc nhìn Quỷ Huyết Ma Vương đã chết và nằm dưới đất, lạnh giọng nói: “Nhất định cậu sẽ phải hối hận!”

“Chắc không?” Lăng Túc Nhiên nói tiếp: “Cho dù có một ngày như vậy thì ông cũng sẽ không được thấy đâu!”

“Cậu… cậu hoàn toàn không biết sự lớn mạnh của thế giới Ám Vực!” Người đàn ông hít sâu một chút sau đó nói: “Cậu có biết tôi là người nào không?”

“Tôi không có hứng thú để biết ông là ai, tôi chỉ biết ông sẽ chết ngay lập tức!” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Cậu… nếu cậu dám giết tôi, chắc chắn rằng cả đời cậu đều sẽ sống trong sự sợ hãi…” Ánh mắt người đàn ông hiện lên một sự hoảng loạn.

“Xin lỗi, không điều gì có thể dọa được tôi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng đáp lại: “Để tôi tiễn ông một đoạn đường!”

Bụp!

Sau khi anh vừa dứt lời thì đánh ra một chưởng ngay lập tức.

“Không được…” Người đàn ông như một cái xác không hồn, gào thét một tiếng.

Bùm!

Ông ta chưa kịp dứt lời thì máu thịt đã vỡ nát, người đàn ông đã biến mất trong nháy mắt.

“Kiếp sau ông đừng nên xen vào việc của người khác như vậy nữa!” Lăng Túc Nhiên nói xong rồi xoay người rời đi.

Từ lúc đối phương có ý muốn ngăn cản anh đánh chết Quỷ Huyết Ma Vương thì anh đã quyết định, cho dù đối phương có thân phận gì thì đều phải chết!

Cho dù là vua của Tây Lưu hay người đứng đầu của Ảnh Môn thì Lăng Túc Nhiên cũng không bao giờ để người khác uy hiếp!

Số người chết ở trong tay anh đâu chỉ là hàng vạn hàng nghìn, đã từng có vô số người uy hiếp anh nhưng bây giờ những người đó đều đã trở thành một đám đất rồi.

Anh vẫn còn nhớ rõ ràng hơn hai năm trước, một mình anh đã đối đầu với chỉ huy cấp cao của mười quốc gia. Khi cuộc chiến kết thúc, tất cả đối thủ của anh đều bị thương nặng.

Mười người đó cũng đã từng uy hiếp Lăng Túc Nhiên, nói rằng nếu Lăng Túc Nhiên dám giết bọn họ thì nhất định quốc gia phía sau bọn họ sẽ khiến anh sống cả đời trong lo sợ.

Chỉ là, khi mười người kia còn chưa nói những lời đe dọa xong thì đã bị Lăng Túc Nhiên chém chết tất cả chỉ bằng một đao, không một người sống!

Vua Tây Lưu, chỉ tin tưởng vào thực lực tuyệt đối!