Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 121: Một tấm bản đồ



Một phút sau, Lăng Túc Nhiên lại xuất hiện một lần nữa trong tòa lâu đài.

Lúc này, trong đại viện của tòa lâu đài, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, nếu người của Huyết Sát Đường mà dám liều mạng chống cự thì sẽ bị giết chết.

Bất kể là người nào của thế giới Ám Vực này cũng đều dính đầy máu của người vô tội trên tay, giết bọn họ mười lần cũng không quá đáng. Ngay từ đầu, ba người Lục Tần Nam không hề có ý định để cho họ đi.

"Đại ca!"

"Lăng Soái!"

Nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, ba người đều đồng thời gọi to.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Trước tiên hãy rời khỏi nơi này đã!

“Được!” Cả ba người gật đầu đáp lại.

Bùm!

Hai phút sau, cả bốn người lái xe rời đi.

Vào lúc này, Huyết Sát Đường được xếp hạng thứ năm của thế giới Ám Vực đã chính thức đi vào lịch sử!

“Đại ca, vết thương của anh không sao chứ?” Sau khi xe đã chạy được một lúc, Lục Tần Nam lên tiếng hỏi.

Phán Quan cũng nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt lo lắng, hình như cũng quan tâm đến anh.

Anh ta biết vết thương của Lăng Túc Nhiên rất nghiêm trọng, hôm nay lại còn giao chiến với Quỷ Huyết Ma Vương, anh ta sợ rằng vết thương cũ sẽ tái phát.

“Không sao!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu nói.

“Lăng Soái, anh bị thương sao?” Vẻ mặt Huyết La Sát đầy sự kinh ngạc.

Một người bị thương như vậy mà vẫn có thể chém giết một cường giả Chiến Tôn, điều này cũng quá kinh khủng rồi!

Nếu anh ở trạng thái khỏe mạnh bình thường thì điều gì sẽ xảy ra? “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi!” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Lăng Soái, tôi rất xin lỗi, tất cả chuyện này đều là do tôi gây ra, đã khiến cho anh phải vất vả rồi.” Huyết La Sát hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.

"Tôi… tôi đã không thẳng thắn với anh, mong Lăng Soái thứ lỗi..."

“Cuối cùng cô cũng đã đồng ý nói ra sao?” Phán Quan thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện của cô mà suýt nữa thì chị dâu và Nhụy Lam đã bị liên lụy. Cô xem chúng tôi là vệ sĩ miễn phí của cô sao?”

Tất nhiên là anh ta và Lục Tần Nam đã nghi ngờ từ lâu nhưng Lăng Túc Nhiên vẫn luôn không nhắc đến nên bọn họ cũng không nói.

"Tôi xin lỗi... tôi thật sự xin lỗi..." Huyết La Sát nói với vẻ áy náy.

“Rốt cuộc cô đã giấu chúng tôi chuyện gì?” Lục Tần Nam nói với giọng điệu cứng rắn.

“Có một người ở thế giới Ám Vực đã thông báo về việc treo giải thưởng để tìm một tấm bản đồ. Phần thưởng vô cùng hấp dẫn.” Huyết La Sát lại hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói.

“Bản đồ gì cơ?” Phán Quan hỏi.

"Tôi cũng không biết đó là bản đồ gì. Mọi người chỉ biết về sự tồn tại của bản đồ đó chứ ít ai biết nó được dùng để làm gì. Nhưng vì phần thưởng quá hấp dẫn nên mọi người mới đổ xô vào nó." Huyết La Sát lắc đầu nói.

“Vậy ý của cô là cô biết tung tích của bản đồ đúng không?” Phán Quân hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Hai tháng trước, tôi bị người của Huyết Sát Đường đuổi giết, khi đang chạy trốn trên đường thì tôi bắt gặp một cường giả Chiến Thần đang bị thương nặng.” Huyết La Sát gật đầu nói.

“Lúc đó toàn bộ kinh mạch của anh ta đã bị người ta đánh đứt hết, chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp.”

“Anh ta đã cầu xin tôi một việc, nghĩ cách để thông báo cho người nhà của anh ta nhanh chóng thoát thân. Điều kiện trao đổi chính là anh ta sẽ đưa cho tôi một tấm bản đồ.”

“Nhưng đến cùng anh ta không hề giao tấm bản đồ cho tôi, nói rằng lo lắng cho tôi mang vật này sẽ rước họa. Anh ta chỉ dặn dò tôi thật kỹ rồi sau đó hủy tấm bản đồ đi”

“Vốn dĩ tôi muốn biết thêm thông tin về bản đồ nhưng lúc đó anh ta đã hoàn toàn kiệt sức, sau khi phá hủy bản đồ thì anh ta đã mất mạng.”

“Tại sao người của Huyết Sát Đường lại biết chuyện cô có tin tức về tấm bản đồ đó?” Lục Tần Nam tiếp tục hỏi.

“Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm,” Huyết La Sát lắc đầu đáp lại.

“Sau này tôi cũng mới biết được, chính vì tấm bản đồ đó nên người kia mới bị thương nghiêm trọng đến vậy. Có lẽ trước đó hẳn là không ít người biết về tấm bản đồ trên người anh ta.”

“Cho nên có khả năng là người của Huyết Sát Đường biết tôi đã tiếp xúc với đối phương nên mới nghi ngờ rằng bản đồ đang ở trên người tôi.”

Sau khi nói xong, cô ta áy náy nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Lăng Soái, rất xin lỗi, tôi không hề cố ý giấu giếm, tôi không nghĩ rằng người của Huyết Sát Đường sẽ…”

“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô ta.

Với anh mà nói, cho dù Huyết La Sát có nói cho anh biết hay không cũng không khác gì.

Anh biết rõ rằng, từ khi anh giết chết hai tên cấp Chiến Tướng của Huyết Sát Đường thì đã không thể tránh được sự xung đột phát sinh.

Hơn nữa, theo thông tin mà anh có được, trong năm qua, nhiều quốc gia có ý đồ khác đã trực tiếp hoặc gián tiếp xâm nhập vào nước Hoa Hạ thông qua thực lực của thế giới Ám Vực.

Vậy nên, cho dù không có chuyện này của Huyết La Sát thì sớm hay muộn anh vẫn sẽ phải phát sinh chuyện với thế giới Ám Vực.

“Lăng Soái, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ về tấm bản đồ kia, tôi sẽ nhanh chóng vẽ ra cho anh.” Huyết La Sát hơi ngập ngừng một lát sau đó lên tiếng nói.

“Không cần!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Chỉ là một đồ vật của thế giới Ám Vực thôi, tôi không có hứng thú với nó!”

Trước tiên không nói đến chuyện tấm bản đồ mà Huyết La Sát nhìn thấy có phải là thật hay không, cho dù là thật, anh cũng không có một chút hứng thú nào.

Cho dù có là vua của Tây Lưu thì cũng không có nhiều thứ có thể khơi dậy sự tò mò của anh. Chuyện của thế giới Ám Vực, anh không có hứng thú cũng không muốn quan tâm hay để ý quá nhiều.

Anh hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía tiếp tục nói.

“Vừa rồi khi tôi đánh chết Quỷ Huyết Ma Vương, tôi đã gặp được một người áo đen, Quỷ Huyết Ma Vương gọi ông ta là sứ giả, cô có biết có biết người này không?”

“Sứ giả?” Con ngươi của Huyết La Sát hơi co lại: “Có phải đối phương đeo một chiếc mặt nạ bằng bộ xương khô trên mặt không?”

“Đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Đó là ai vậy?”

“Đó là sứ giả của Thánh Điện Ám Vực!” Huyết La Sát dừng một chút sau đó nói: “Lăng Soái, chắc hẳn là ông ta đến để ngăn cản anh giết chết Quỷ Huyết Ma Vương đúng không? Vậy sau đó thì sao?”

“Bị tôi giết rồi!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên đáp: “Thánh Điện Ám Vực là cái gì vậy?”

Hả!

Sau khi nghe được Lăng Túc Nhiên nói, Huyết La Sát há mồm hít một hơi thật sâu.

Không hổ danh là Lăng Soái!

Không cần biết là ai, giết trước rồi nói sau!

“Nếu coi thế giới Ám Vực là một quốc gia nói thì Thánh Điện Ám Vực kia có thể xem như cơ quan thực thi pháp luật của đất nước này.” Huyết La Sát ổn định cảm xúc rồi nói tiếp.

“Trên danh nghĩa, nó là để điều chỉnh trật tự của thế giới nhưng trên thực tế nó dùng để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của bọn họ dưới danh nghĩa thực thi pháp luật.”

“Chẳng qua, bởi vì trong Thánh Điện Ám Vực có quá nhiều cường giả, cho nên cho dù các thế lực khác không hài lòng thì cũng chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì.”

“Thật không vậy, không ngờ thế giới Ám Vực lại có bộ máy tổ chức như vậy?” Phán Quan thật sự không biết nên nói gì.

“Lăng Soái, sứ giả vừa nãy mà anh gặp chính là người chịu trách nhiệm thực thi pháp luật ở thế giới Ám Vực.” Huyết La Sát lo lắng nói.

“Để giữ gìn tôn nghiêm của mình thì bất cứ ai không tôn trọng sứ giả của bọn họ sẽ bị Thánh Điện Ám Vực xem như kẻ thù trong mắt họ.”

“Nếu bị bọn họ biết anh giết chết sứ giả của mình thì chắc chắn là bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh…”

“Một cái Thánh Điện Ám Vực thì có gì mà phải sợ, tốt hơn hết là bọn họ nên cẩn thận một chút, nếu không thì cùng lắm tôi sẽ xới tung cả cái sào huyệt của bọn họ!” Phán Quan chặn lời cô ta.

Khụ!

Huyết La Sát sặc một tiếng.

Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà, mấy người bên cạnh Lăng Soái có cảm giác giống với Lăng Soái y như đúc!

Sống chết mặc kệ, không phục thì giết!