Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 136: Đúng thật là anh ấy rất ưu tú



Thủ Đô, tại khu vực kiểm soát nào đó.

Trong văn phòng, một ông già mặc áo Bố Y đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon.

Cộc! Cộc! Cộc!

Chỉ chốc lát sau, một ông già khác bưng chén trà đi đến, đúng là ông già họ Đường lúc trước.

"Ngồi đi!" Ông già mặc áo Bố Y chỉ chỉ ghế sô pha.

"Lại có chuyện xấu gì muốn tìm tôi?" Sau khi ngồi xuống, ông Đường lên tiếng nói.

"Ông nghe nói chuyện của thằng nhóc kia chưa?" Ông già mặc Bố Y đưa thuốc lá cho ông Đường.

"Đó không phải điều ông muốn thấy hả?" Ông Đường nhận lấy thuốc lá, thản nhiên lên tiếng.

"Ông không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao?" Ông già mặc Bố Y trừng mắt liếc ông Đường.

"Tôi nói sai à?" Ông Đường châm thuốc lá lên hít một hơi.

"Bắt đầu từ ngày cậu ta nắm trong tay Đông Khởi, những chuyện xảy ra sau đó gần như đều nằm trong dự đoán của ông, ông chính là một con hồ ly lâu năm!"

"Chẳng phải lúc đó tôi làm mọi việc đều vì cậu ta sao!" Ông già mặc Bố Y cũng hít một hơi thuốc lá: "Nhưng mà, có khả năng ông còn không biết một chuyện."

"Chuyện gì?" Ông Đường hỏi.

"Cậu ta để Huyết La Sát ở lại Thế giới Ám Vực!" Ông già mặc Bố Y thản nhiên nói.

"Sau đó thì sao?" Ông Đường tiếp tục hỏi.

"Tuy Huyết La Sát không nói cho tôi biết cụ thể chi tiết, chỉ nói cô ta muốn tiếp tục ở lại bên kia, nhưng với hiểu biết của tôi về thằng nhóc đó, cậu ta để Huyết La Sát ở lại chắc chắn không đơn giản như vậy!" Ông già mặc Bố Y đáp lại.

"Ông muốn nói cái gì?" Ông Đường khẽ chau mày.

"Tôi lo lắng..." Giọng điệu ông già mặc Bố Y như có điều suy nghĩ.

"Vốn dĩ có người bất mãn với việc cậu ta một người giữ hai chức vụ, lại bịa đặt nói cậu ta ở Tây Lưu tự mình xưng vua, không nghe quân lệnh, toan tính không nhỏ!"

"Nếu như vào thời điểm này, Thế giới Ám Vực xuất hiện thêm một nhánh đội ngũ, một vài người lại có thêm nhiều cái cớ để bịa đặt."

"Hừ!" Ông Đường hừ lạnh một tiếng: "Đám người này đúng là ăn no rửng mỡ, có ai nói thì bảo bọn họ trực tiếp đến gặp tôi, xem tôi có chém bọn họ ra không!" "Cái tính nóng nảy của ông lúc nào mới có thể thay đổi?" Ông già mặc Bố Y hết nói nổi: "Ông muốn cho thằng nhóc kia càng thêm nước sôi lửa bỏng à?"

Sau khi nói xong, ông ta nhìn chăm chú về phía trước, bộ dáng như đang suy tư gì đó rồi lại tiếp tục lên tiếng.

"Nhưng mà, nếu cậu ta thật sự có thể ở bên đó tìm ra một nhánh đội ngũ có chiến lực mạnh mẽ, chắc chắn đây là một chuyện đáng ăn mừng đối với nước Đại Hạ!"

"Một hai năm gần đây, có một ít quốc gia tâm tư kín đáo, không ngừng đưa thêm người vào Thế giới Ám Vực, hơn nữa còn phái một vài cường giả trong nước sang bên kia rèn luyện, thật đúng là lòng dạ mưu mô người qua đường đều biết!"

"Ừ!" Ông Đường uống một ngụm nước trà sau đó khẽ gật đầu.

"Những quốc gia đó ở bên kia phát triển thuận buồm xuôi gió, làm cho Thế giới Ám Vực sắp trở thành một bộ phận của trận thế chiến thứ hai, Đại Hạ chúng ta cũng nên coi trọng chuyện này, không thể tự đại một cách mù quáng!"

"Đúng vậy!" Ông già mặc Bố Y nhẹ gật đầu.

Sau khi thoáng dừng một chút, hai ông già nói sang chuyện khác.

"À mà, tôi vừa nhận được một tin tức, người của Ảnh Môn đã nhổ cỏ tận gốc toàn bộ tổ chức đối ngoại ở khu Đông!"

"Ừ?" Bàn tay đang cầm thuốc lá của ông Đường chợt khựng lại: "Ý của ông là cậu ta đã biết rõ chuyện năm đó?"

"Cho dù không biết cụ thể chi tiết thì cũng đoán được bảy tám phần!" Vẻ mặt ông già mặc Bố Y có chút nghiêm trọng.

"Nhưng mà như vậy cũng tốt, chuyện này không có khả năng giấu diếm cậu ta cả đời, sớm muộn gì cậu ta cũng biết được!"

"Năm đó có vài người rối rắm, làm ra chuyện ai ai cũng phẫn nộ còn cho rằng người không biết quỷ không hay, thật đúng là cực kỳ buồn cười!"

"Tôi rất muốn nhìn thấy, cảnh tượng một ngày nào đó lúc cậu ta đứng trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào!"

Cạch!

Ông Đường nặng nề đặt chén trà xuống bàn, cầm thuốc lá hít một hơi thật sâu.

"Trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha thứ, nhưng người tự làm bậy không thể sống, mọi thứ đều do chính bọn họ gây ra, không trách được ai!"

"Ừ!" Ông già mặc Bố Y khẽ gật đầu: "Nhưng bây giờ không phải là lúc cậu ta nên đến Thủ Đô, ông có thời gian rảnh rỗi thì tâm sự với cậu ta một chút đi!"

"Tôi biết rồi!" Ông Đường nhẹ gật đầu.

Lại hít thêm một hơi thuốc lá, sau đó tiếp tục lên tiếng.

"Vị trí kia của Trịnh Nhật Tùng, cân nhắc như thế nào, có lâu dài hay không cũng không phải là chuyện quan trọng, Lạc Bảo Vũ trấn giữ không được khu Đông, bên kia dường như có xu thế mất khống chế."

"Phương án giải quyết vẫn còn đang bàn bạc." Ông già mặc Bố Y đáp lại: "Có người đề nghị chia khu Đông ra làm hai, cũng có người đề nghị hợp ranh giới hai khu Đông, Tây lại với nhau rồi cùng thống nhất quản lý."

"Bản thân ông nghĩ như thế nào?" Ông Đường hỏi.

"Quyền lợi cùng tồn tại song song với trách nhiệm, hơn nữa cây to đón gió, đây không nhất định là chuyện tốt đối với cậu ta!" Ông già mặc Bố Y thản nhiên lên tiếng.

"Cho dù ông có muốn nhiều hơn đi chăng nữa, nhưng tôi hiểu rất rõ cậu ta, ông có đưa cả khu Đông cho thằng nhóc đó thì cậu ta cũng không cần!" Ông Đường đáp lại nói.

"Đương nhiên tôi biết!" Ông già mặc Bố Y gật đầu.

Sau khi nói xong, ông ta ngưng mắt nhìn phía trước, dáng vẻ như đang suy tư gì đó.

"Ngược lại tôi có chọn một người thích hợp khác, còn phải xem cậu ta có nguyện ý hay không!"

Hôm nay, là ngày thứ ba Tần Nhã Khiết đi làm ở tập đoàn Thịnh Nghiên.

Văn phòng của tập đoàn Thịnh Nghiên nằm ở trung tâm chợ Đông Khởi, ngay bên trong một nhà văn phòng đối diện với tòa nhà đồ sộ nhất nhì nơi này, chiếm cứ trên dưới ba tầng, phòng làm việc của Tần Nhã Khiết nằm ở tầng 18.

"Giám đốc Tần, đây là bảng báo cáo của bộ phận marketing ba tháng trước, cô nhìn xem một chút, có bất kỳ thắc mắc nào thì cứ hỏi tôi."

Trưa vừa mới lên không lâu, có một đồng nghiệp nữ đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ cầm bảng báo cáo đi vào văn phòng của Tần Nhã Khiết.

"Cảm ơn Trương Mai!" Tần Nhã Khiết thả tài liệu đang cầm trong tay xuống, cười nói.

"Giám đốc Tần không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Trương Mai đáp lại bằng vẻ mỉm cười.

"Trương Mai, bây giờ cô có rảnh không? Có thể trò chuyện với tôi một lát được không?" Tần Nhã Khiết nhận lấy bảng báo cáo xong lại cười nói.

"Có thể!" Trương Mai gật đầu: "Giám đốc Tần muốn trò chuyện về cái gì?"

"Vậy tâm sự một lát, tôi vừa mới nhận chức không lâu nên còn chưa quen thuộc với mọi thứ ở công ty, cô có thể giới thiệu sơ qua một chút cho tôi biết được không?"

Tần Nhã Khiết từ chỗ bàn làm việc đứng lên đi đến khu ghế sô pha: "Ngồi xuống rồi nói!"

"Được!" Trương Mai ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu sơ một lượt về công ty cho Tần Nhã Khiết.

Nửa giờ sau, Trương Mai đã nói mọi thứ mà cô ấy biết cho Tần Nhã Khiết nghe.

"Cảm ơn Trương Mai!" Nghe Trương Mai nói xong, trên mặt Tần Nhã Khiết lộ ra vẻ cảm kích.

"Giám đốc Tần đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm!" Trương Mai cười đáp lại.

Thoáng dừng một lúc, cô ấy chợt lộ ra bộ dáng dí dỏm: "Giám đốc Tần, ngài là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng thấy, thật sự rất xinh đẹp!"

"Cô cũng rất đẹp!" Tần Nhã Khiết tự nhiên cười nói.

"So với cô, tôi chỉ là chú vịt con xấu xí mà thôi!" Trương Mai đáp lại nói: "Tính tình của cô lại còn tốt nữa, tương lai ai mà cưới cô, đúng là phúc đời trước tu luyện lâu lắm mới có được!"

Phụt!

Tần Nhã Khiết cười duyên một tiếng: "Tôi đã kết hôn, còn có đứa con sắp năm tuổi!"

"Hả?" Trương Mai ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Cô còn trẻ như vậy, mà… mà đã có con rồi?"

"Đúng vậy!" Tần Nhã Khiết cười cười lần nữa: "Nhìn không ra à?"

"Nhìn không ra, tuyệt đối nhìn không ra, vóc dáng của cô nhìn đâu có giống như người đã sinh con!" Trương Mai lộ vẻ hâm mộ.

"Nếu như tương lai tôi sinh con xong, có thể có được một nửa dáng người của cô thì tốt rồi!"

Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chắc hẳn chồng cô là một người đặc biệt xuất sắc, nếu không cũng chẳng lọt vào mắt xanh của cô!"

"Ừ!" Tần Nhã Khiết cười gật đầu, lộ ra vẻ suy tư: "Đúng thật là anh ấy rất xuất sắc, là người đàn ông xuất sắc nhất mà tôi từng gặp!"

"Tôi biết ngay, nếu không sao có thể xứng đôi với cô!" Trương Mai cũng nhẹ gật đầu.

Cộp! Cộp! Cộp!

Đúng lúc này, có tiếng giày cao gót vang lên, sau đó liền thấy một người phụ nữ cao gầy đi đến.

Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt xem như cũng được tính vào hàng mỹ nữ, dáng người vốn nóng bỏng dưới sự phác họa của bộ đồ bó sát càng hiện vẻ khoa trương.

Người phụ nữ này tên là Hồ Hải Tuyến giám đốc bộ phận tài vụ của tập đoàn Thịnh Nghiên.

"Giám đốc Tần, rốt cuộc bộ phận marketing của cô đang làm cái gì mà tỉ lệ khoản suất thu về của quý trước chỉ có sáu mươi phần trăm!"

Hồ Hải Tuyến đi vào văn phòng, giọng điệu cao cao ở phía trên nhìn xuống Tần Nhã Khiết.