Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 23: Tự các người quyết định đi



Giữa khu vườn, trên một cái ghế sô pha, có một người thanh niên mày kiếm mắt sáng áo vải bình thường, đó là Lăng Túc Nhiên.

Hai người Lục Tần Nam và Phán Quan đứng ở hai bên trái và phải của anh.

Bề ngoài của Lăng Túc Nhiên lúc này đã được dịch dung đơn giản, hiển nhiên đã là một dáng vẻ khác.

Tạm thời anh còn chưa định để cho người của Đông Khởi biết rằng anh đã trở về, tất cả phải chờ sau khi sắp xếp xong cho hai mẹ con Tần Nhã Khiết đã rồi nói sau.

Ngoại trừ ba người này ra, bốn phía của khu vườn này, còn có mười người đàn ông mặc cẩm y, vẻ mặt nghiêm túc đầy sát ý.

"Các... Các người là ai?" Sau khi Triệu Thế Văn nuốt một ngụm nước miếng, lại gào to lên.

"Tôi là người của nhà họ Triệu ở Đông Khởi, các ngươi dám động đến tôi, nhà họ Triệu sẽ sống mái với các người!"

Lăng Túc Nhiên không tiếp lời anh ta, lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Ba cậu chủ có còn nhớ một buổi tối năm năm trước không?"

"Cái gì... Ý anh là sao?" Triệu Thế Văn thoáng sửng sốt, hai người còn lại cũng đồng thời đảo mắt tự hỏi.

"Không nhớ sao?" Lăng Túc Nhiên lại thản nhiên mở miệng.

"Có thể hiểu được! Các người đã làm rất nhiều chuyện mà ngay cả heo chó cũng không bằng, đúng là rất khó để nhớ kỹ hết được tất cả mọi chuyện được.”

"Tôi nhắc cho các người một câu nhé, còn nhớ Trịnh Mai Hương không?"

"Ừm?" Nghe thấy lời này, ba người đồng thời trợn to hai mắt, từ trong ánh mắt xuất hiện một chút bối rối.

Trịnh Mai Hương, bọn họ đương nhiên còn nhớ rõ!

Buổi tối hôm đó vào năm năm trước, nơi này lại cực kỳ náo nhiệt, đó cũng là lần mà bọn họ chơi đã nhất trong mấy năm nay!

Bất cứ khi nào bọn họ nhớ lại buổi tối hôm đó, bọn họ đều có một cảm giác phấn khích không thể giải thích được.

Điều duy nhất khiến cho bọn họ cảm thấy thất vọng chính là, người phụ nữ Trịnh Mai Hương kia cuối cùng lại nhảy xuống sông, bọn họ vốn còn muốn giữ lại chơi đùa lâu dài nữa mà!

"Rốt... Rốt cuộc anh là ai vậy?" Triệu Thế Văn hít sâu một hơi sau đó hỏi.

Trong lòng đồng thời cũng lo lắng khác thường, làm sao đối phương lại đến đây báo thù thay cho Trịnh Mai Hương, chẳng lẽ là tàn dư của nhà họ Trịnh?

Không lý nào như vậy!

Năm năm trước, cả nhà họ Trịnh đã bị giết chết cả rồi, hẳn là không còn để lại bất kỳ ai còn sống mới đúng chứ! Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Người đòi mạng anh!" Vẻ mặt Lăng Túc Nhiên không chút thay đổi nhìn về phía Triệu Thế Văn: "Có sợ không?”

"Anh... Anh dám giết chúng tôi sao?" Trên mặt Triệu Thế Văn đầy vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Người của anh bắt tôi tới nơi này ngay trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ người trong nhà tôi chắc chắn đang trên đường tới đây rồi!"

"Nếu như anh dám làm loạn, bố tôi chắc chắn sẽ lột da rút gân anh ra!"

"Đúng vậy! Nếu anh dám giết chúng tôi, chắc chắn anh sẽ chết thảm gấp trăm lần chúng tôi đấy!" Cậu cả nhà họ Vương cũng gào lên giống như vậy.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết các người!" Lăng Túc Nhiên phun ra một chuỗi vòng khói: "Tôi sẽ để cho các bậc cha chú của các người tự mình tiễn các người lên đường!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Chỉ trong chốc lát, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Sau đó liền thấy ba chủ nhân của ba gia tộc dẫn theo hai ba mươi người từ trong khách sạn vọt ra, cầm đầu là ông hai của nhà Triệu - Triệu Huy Chấn.

"Chú hai, cứu cháu!" Triệu Thế Văn hét lên.

"Bố ơi, cứu con!" Hai anh công tử khác cũng đồng thời gào lên.

"Thằng khốn, cậu là ai, lại dám đối xử với người nhà họ Triệu của tôi như vậy, cậu có biết chữ "chết" viết như thế nào không?" Triệu Huy Chấn nghiêm nghị lớn tiếng quát lên.

"Chú hai, anh ta tới báo thù thay cho con khốn Trịnh Mai Hương kia!" Triệu Thế Văn la lớn: "Chú nhanh bảo người giết anh ta đi, con chắc chắn phải bắt anh ta chết đi!"

"Ừm?" Nghe được lời này của con trai mình, Triệu Huy Chấn thoáng sửng sốt, tiếp tục nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: "Cậu là tàn dư của nhà họ Trịnh sao?”

Hai chủ nhân của hai nhà khác cũng có vẻ mặt kinh ngạc đồng thời nhìn sang Lăng Túc Nhiên.

Trong đầu ba người đồng thời lướt lại toàn bộ người nhà họ Trịnh một lần, chỉ là, không có một ai có thể phù hợp với người ở trước mắt.

"Năm năm trước, cô cả của nhà họ Trịnh đã bị cậu chủ của ba nhà làm nhục ngay tại nơi này, sau đó nhảy sông tự vẫn."

Lăng Túc Nhiên không tiếp lời Triệu Huy Chấn, sau khi hít một hơi thuốc lá thì thản nhiên mở miệng nói: "Các người nói xem, ba người bọn họ nên chết bằng cách như thế nào đây?”

"Hừ! Người phụ nữ đê tiện kia, là tự cô ta muốn chết, không có liên quan chút nào tới tôi hay bọn họ!" Chủ nhân nhà họ Vương bước ra hai bước giơ ngón tay lên chỉ vào Lăng Túc Nhiên.

Hô!

Một luồng sát ý lạnh lẽo từ trên người Lăng Túc Nhiên tràn ngập ra, trong đôi mắt như ngưng tụ thành mũi nhọn.

Chíu!

Mũi nhọn lạnh lẽo chợt xuất hiện, một thanh đao xoay tròn phóng về phía cánh tay của chủ nhân nhà họ Vương cực nhanh, nhanh như tia chớp.

Ầm!

Một thoáng sau đó, một cánh tay rời khỏi cơ thể thẳng thừng rơi xuống đất, máu tươi phun ra điên cuồng.

"A..." Chủ nhân nhà họ Vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đầy dữ tợn.

"Cái tội bố không dạy con!" Lăng Túc Nhiên thản nhiên liếc nhìn đối phương một cái, tiếp tục mở miệng.

"Buổi tối hôm nay tôi sẽ cho ba người một cơ hội, để cho các người tự mình ra tay đưa con trai xuống dập đầu tạ tội cùng cô chủ lớn nhà họ Trịnh."

"Đương nhiên, các người cũng có thể từ bỏ cơ hội này!"

"Chỉ có điều, hậu quả của việc làm như vậy là, tối nay tất cả mọi người tới được đây đều phải nhảy xuống từ nơi này."

"Mặt khác, kể cả gia tộc sau lưng các người, đều phải chôn cùng với cô chủ lớn nhà họ Trịnh."

"Lựa chọn như thế nào, các người tự quyết định lấy đi!"

Nói xong, anh lại bưng rượu vang đỏ lên uống một ngụm.

"ĐM, mày cho rằng mình là ai? Thật sự là điếc không sợ súng, ngay bây giờ tao sẽ giết chết mày!”.

||||| Truyện đề cử: Kiềm Chế Là Không Thể |||||

Một người đàn ông sau lưng Triệu Huy Chấn rống lên, giơ tay xông về phía Lăng Túc Nhiên.

"Điếc không sợ súng!" Phán Quan đứng bên cạnh Lăng Túc Nhiên, ánh mắt trầm xuống, cổ tay khẽ đảo.

Chíu!

Tia sáng lạnh lẽo kia lại xuất hiện, ánh đao sắc bén vô cùng lướt ngang qua hông của người đàn ông kia cực nhanh, nhanh như tia chớp.

Ầm! Ầm!

Bởi vì quán tính người đàn ông kia nên tiếp tục chạy tới hai bước nữa, hai đoạn thân thể trên dưới lần lượt ngã xuống đất, máu tươi phun ra không ngừng, nhìn thấy mà giật mình sợ hãi.

Shh!

Một đám người đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt là vẻ hoảng sợ vô cùng.

"Đồ con chó, vậy mà mày lại dám giết người nhà họ Triệu ngay trước mặt tao, mày thật là đáng chết!" Triệu Huy Chấn hít sâu một hơi rống giận gầm thét trong cuồng loạn.

Lời này vừa dứt, ông ta đã vung tay lên: "Tất cả xông lên hết cho tôi, giết sạch bọn họ!"

"Ông hai... Không... Không thể được..." Một ông già trong số đó dường như có phần bừng tỉnh ra, cả người giật mình.

Ông ta bước nhanh đến bên cạnh Triệu Huy Chấn, nơm nớp lo sợ nói: "Bọn... Bọn họ là người của Ảnh Môn..."

"Tôi bất kể cậu ta có phải là cái gì Ảnh Môn hay không Ảnh Môn, hôm nay tôi nhất định phải bắt cậu ta..." Triệu Huy Chấn tức giận đáp lại.

Nói được một nửa, ông ta rùng mình một cái: "Anh nói cái gì? Người của Ảnh Môn?”

"Mặc cẩm y, đao Lãnh Nguyệt, sát khí quanh thân, xuất đao thấy máu, không phải Ảnh Môn thì còn ai nữa!" Một lần nữa ông già kia lại mở miệng đầy khó khăn.

Shh!

Nghe được những lời này của ông ta, trong nháy mắt sắc mặt tất cả mọi người đều chuyển sang trắng bệch, giống như nhìn thấy quỷ vậy, cả người không kìm chế được mà run rẩy.

Vậy... Vậy mà lại là người của Ảnh Môn?

Khó trách lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa thực lực lại mạnh như thế!

"Xin... Xin hỏi anh là?" Triệu Huy Chấn thoáng chậm lại, sau đó lại nhìn về phía Phán Quan hỏi với giọng run run.

"Ảnh Môn, Phán Quan!"

Ôi!

Cả người Triệu Huy Chấn cùng hai chủ nhân của hai nhà khác đều run lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ập xuống.

Rốt cuộc bọn họ cũng không ngờ tới, người trước mắt vậy mà lại là Phán Quan - một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn!

Năm người tiên phong của Ảnh Môn, mỗi người trấn giữ ở một phía, Đông Khởi, thuộc lãnh thổ khu đông, mà Phán Quan, là người đứng đầu quản lý của Ảnh Môn ở khu đông!

Nhân vật cấp bậc thế này, đừng nói là một chủ nhân nhà họ Triệu nho nhỏ!

Cho dù là mấy vị trên đám mây của Đông Khởi kia, ở trước mặt đối phương cũng vẫn không dám hít thở mạnh!

Làm sao nhân vật lớn thế này lại tới Đông Khởi?

Mà điều càng khiến cho bọn họ bất an là, một Phán Quan cao quý, lại chỉ đứng sau lưng Lăng Túc Nhiên như người cấp dưới!

Vậy thì Lăng Túc Nhiên có thân phận ra sao? Sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa?

"Ngài Phán Quan, xin... Xin hỏi cậu ấy là?" Sau khi hít sâu một hơi, Triệu Huy Chấn chỉ vào Lăng Túc Nhiên mà hỏi.