Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 24: Một người đàn ông thô kệch



"Các người không có tư cách được biết thân phận của anh ấy!" Phán Quan trầm giọng đáp lại.

"Nếu như các người không muốn chết ở chỗ này hôm nay, tôi khuyên các người tốt nhất là hãy nhận lấy cơ hội anh ấy cho!"

"Nếu không, tôi không ngại tự mình tiễn các người một đoạn đường đâu!"

Phập! Phập!

Nghe thấy những lời anh ta nói, ba người cùng nhau quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước Lăng Túc Nhiên.

"Cầu xin anh, cầu xin anh hãy tha cho cháu tôi lần này..." Triệu Huy Chấn mở miệng nói đầu tiên.

"Tôi bằng lòng bồi thường tiền, coi như bồi thường cho cô chủ nhà họ Trịnh, anh chỉ cần nói một con số, tôi sẽ lập tức cho người chuyển tiền..."

Hai chủ nhân của hai nhà khác cũng vội vàng gật đầu cùng lúc, nhao nhao tỏ ý, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống cho con trai của mình, đều sẽ sẵn sàng nộp tiền bồi thường.

"Các người rất có tiền à?" Lăng Túc Nhiên uống một ngụm rượu vang đỏ: "Vậy các người định bồi thường bao nhiêu? Ba triệu tỷ hay ba mươi triệu tỷ?”

"Tôi..." Triệu Huy Chấn mở miệng đầy khó nhọc, không còn lời nào để nói.

Tuy rằng nhà họ Triệu là gia tộc lớn xếp hàng đầu ở Đông Khởi, nhưng số tiền mặt có thể lấy ra được trong thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ không vượt quá ba mươi nghìn tỷ.

Cho dù có bán hết tất cả các tài sản của nhà họ Triệu đi, đoán chừng cũng chỉ có thể gom đủ tầm hai bă trăm nghìn tỷ mà thôi.

"Cho mỗi người bọn họ một thanh đao, trong vòng ba phút mà không cắt đứt dây thừng, thì làm cho bọn họ tự mình nhảy xuống đi!" Lăng Túc Nhiên hít một hơi thuốc lá thản nhiên mở miệng.

Loảng xoảng!

Ba thanh đao Lãnh Nguyệt được ném tới trước mặt ba người, phát ra từng luồng khí lạnh lẽo.

"Tôi... Tôi gọi điện thoại..." Sau khi Triệu Huy Chấn chật vật nói xong, thì run rẩy kinh hãi lấy điện thoại di động từ trên người.

Triệu Huy Chấn muốn thử cố gắng lần cuối cùng.

Là chủ nhân thứ hai của nhà họ Triệu, ông ta có quen biết mấy người máu mặt ở Đông Khởi, hy vọng bọn họ có thể cứu giúp mạng sống của cháu trai mình.

Một phút sau, cú điện thoại đầu tiên được kết nối.

Chỉ là, ông ta còn chưa nói dứt lời, đối phương nghe nói là Ảnh Môn đang làm việc thì thẳng thừng cúp máy.

Tí tách!

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nành rơi xuống từ trên trán ông ta.

Sau khi hít một hơi thật sâu, lại bấm gọi tới số điện thoại thứ hai.

Không hề bất ngờ, lại nói được một nửa, điện thoại cũng bị cúp máy y hệt.

Cuộc gọi thứ ba, thứ tư, vẫn không khác gì...

Loảng xoảng!

Điện thoại di động rơi xuống đất, khuôn mặt ông ta nhợt nhạt như sáp! Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Còn một phút cuối cùng!" Giọng nói của Phán Quan vang lên.

Hô!

Triệu Huy Chấn nặng nề thở ra một hơi khí đục, run run rẩy rẩy nhặt lên một trong những thanh đao trước mặt đi tập tễnh về phía Triệu Thế Văn.

Hai vị chủ nhà khác, không có lựa chọn nào nữa, phải khom lưng nhặt đao, lảo đảo mà đi tới.

"Chú Hai... Chú... Chú muốn làm gì... Cháu... Cháu là cháu trai ruột của chú mà..." Triệu Thế Văn hô to lên.

"Văn à... Đừng trách chú hai, cháu đã làm sai chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm, vì toàn bộ nhà họ Triệu, chú không còn lựa chọn nào khác..."

Triệu Huy Chấn nói xong, hít sâu một hơi, tay giơ đao lên chém xuống!

Đối với ông ta mà nói, quả thật không còn lựa chọn nào nữa!

"Đừng mà chú..." Triệu Thế Văn điên cuồng hoảng loạn gào lên.

Ngay sau đó, cơ thể anh ta biến mất trong bóng tối như lá rụng.

Kết quả của hai anh công tử khác cũng giống như Triệu Thế Văn, bị người bố ruột thịt của mình chém đứt dây thừng, sau đó rơi xuống mặt hồ cuồn cuộn sóng lớn.

Ầm!

Sau đó, ba người Triệu Huy Chấn ngồi tê liệt trên mặt đất cùng một lúc.

Dường như trong phút chốc đã già đi mấy chục tuổi, nước mắt già nua tuôn đầy mặt, cực kỳ đau thương.

Một tiếng đồng hồ sau, ở thành tây của Đông Khởi, khu nhà của nhà họ Triệu.

"Cái gì?"

Sau khi chủ nhân nhà họ Triệu - Triệu Đức Văn nghe xong lời em trai của mình nói, nổi giận rống lên, đồng thời một luồng sát ý lạnh như băng đến tột cùng tràn ngập ra từ trên người ông ta.

Đó chính là con trai ruột của ông ta, mà cứ như vậy trở thành mồi cho cá!

Lại có người dám đối xử với nhà họ Triệu như vậy, đây không phải là muốn lật trời luôn rồi sao!

Ầm!

Triệu Đức Văn tức giận ngập trời giơ tay đánh vào bàn trà trước mặt, bàn trà nổ tung, thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất trong nháy mắt.

"Xin anh cả thứ tội, là do tôi vô dụng, không thể cứu được Thế Văn..." Nước mắt Triệu Huy Chấn tuôn đầy mặt ngồi co quắp trên ghế sa lon.

Hô!

Triệu Đức Văn nặng nề thở ra một hơi khí đục, châm một điếu xì gà hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Triệu Huy Chấn nói.

"Chuyện này không trách cậu được, nếu như là tôi ở ngay tại đó cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."

Sau khi phun ra một chuỗi vòng khói, ông ta lại tiếp tục mở miệng: "Cậu xác định thằng nhãi đó là báo thù thay cho đứa đê tiện của nhà họ Trịnh kia?”

"Vâng!" Triệu Huy Chấn gật đầu đáp lại: "Chính miệng cậu ta nói ra!”

"Điều tra!" Triệu Đức Văn nhìn về phía người quản lý toàn bộ nhà họ Trịnh đang đứng ở cửa, mở miệng nói với giọng trầm trầm.

"Lập tức sắp xếp người đi điều tra một chút, năm đó có phải nhà họ Trịnh còn tàn dư nào sống sót hay không! Một khi có tin tức, phải báo cáo ngay lập tức!”

"Tuân lệnh!" Người quản lý kia mạnh mẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi.

"Anh cả, quan hệ giữa thằng nhãi kia và Ảnh Môn không tầm thường đâu!" Triệu Huy Chấn cũng châm một điếu xì gà hút một hơi như vậy.

"Nếu như cậu ta thật sự là tàn dư của nhà họ Trịnh, chúng ta không thể không đề phòng!"

"Hừ!" Triệu Đức Văn lạnh lùng hừ một tiếng.

"Quan hệ với Ảnh Môn không tệ thì sao, nếu cậu ta thật sự là tàn dư của nhà họ Trịnh, cho dù cậu ta là chủ nhân của Ảnh Môn, tôi cũng phải bắt cậu ta chết một lần nữa!"

Nói xong, trong ánh mắt hiện lên một luồng sắc bén lạnh lẽo, tiếp tục mở miệng.

"Cậu lập tức gọi điện thoại cho Kiệt, cứ nói em trai của nó xảy ra chuyện, bảo nó trong hai ngày tới nhất định phải tranh thủ thời gian trở về một chuyến!"

"Anh cả dự định là?" Triệu Huy Chấn thoáng sửng sốt.

"Mặc kệ đối phương là ai, dám giết con tôi, tôi chắc chắn phải chém cậu ta ra thành trăm mảnh!" Triệu Đức Văn nghiến răng nghiến lợi.

"Được!" Triệu Huy Chấn trịnh trọng khẽ gật đầu.

Ông ta không nghĩ tới anh cả mình lại gọi Kiệt trở về.

Kiệt là con trai cả của anh cả ông ta, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Triệu bọn họ!

Không chỉ có thực lực cá nhân mạnh mẽ, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã làm ứng cử viên quản lý của Ngự Đường, rất được cấp trên coi trọng, con đường tương lai rất bằng phẳng.

Phải biết rằng, Ngự Đường, là một trong hai cơ quan cùng với Ảnh Môn được gọi là hai cơ quan lớn được quốc gia coi trọng, tập trung những người giỏi giang, quyền lực ngập trời.

Ảnh Môn chủ yếu đối nội, trừ bạo an dân, trừng phạt kẻ ác diệt trừ kẻ gian!

Ngự Đường lại chủ yếu đối ngoại, chống lại kẻ thù bên ngoài, nâng cao uy quyền của quốc gia!

Người trẻ tuổi có thể thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra của Ngự Đường mà trở thành thành viên chính thức, không ai không phải là con cưng của trời ở một phía!

"Cậu thông báo cả cho cậu Ba, để cho cậu ấy mời anh em nhà họ Bàng đến Đông Khởi một chuyến, cứ nói là nhà họ Triệu gia có lời mời, thù lao một trăm triệu!" Triệu Đức Văn tiếp tục dặn dò.

"Tuân lệnh!"

Sau khi nghe được năm chữ anh em nhà họ Bàng, trong ánh mắt Triệu Huy Chấn hiện ra một tia sáng.

Triệu Đức Văn hút tiếp một hơi xì gà, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía trước, nói gằn từng câu từng chữ.

"Dám giết con tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cho cậu ta nếm thử mùi vị của sống không bằng chết!"

Reng reng reng!

Ngày thứ ba đến gần giữa trưa, hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam đang ăn trưa ở tầng một của khách sạn, chuông điện thoại di động vang lên.

Cầm lên nhìn thì thấy là cuộc gọi của Tần Nhã Khiết.

"Nhã Khiết, hai người đã tới Đông Khởi rồi sao?" Nhận điện thoại, Lăng Túc Nhiên mở miệng.

"Bố, con là Nhụy Lam, bố đang ở đâu đó? Con nhớ bố nhiều lắm, bố có thể đến gặp con không? "Trong loa truyền đến một giọng nói non nớt.

"Nhụy Lam?" Vẻ mặt Lăng Túc Nhiên hơi run lên, dịu dàng mở miệng.

"Nhụy Lam, con hỏi mẹ một chút xem, bây giờ hai người đang ở đâu rồi, bố lập tức đi qua."

"Thật sao? Bố thực sự có thể đến thăm Nhụy Lam ngay lập tức sao? Tốt quá đi, vậy bố nhanh nhanh tới đây đi." Nhụy Lam hưng phấn nói.

"Con đưa điện thoại cho mẹ, bảo mẹ nói cho bố biết vị trí của mẹ và con."

"Được rồi!" Lăng Túc Nhiên cười đáp lại.

"Ngày đó sau khi thức dậy Nhụy Lam vẫn luôn kêu muốn tìm anh, em có thể cảm giác được, con bé thật sự rất nhớ anh!" Trong loa truyền đến giọng nói của Tần Nhã Khiết.

"Bọn em vốn định tầm khoảng chạng vạng tối mới tới Đông Khởi, nhưng Nhụy Lam vẫn luôn nói muốn gặp anh, cho nên đã trở về sớm hơn rồi."

"Bây giờ bọn em đang ở nhà ở Đông Khởi, đợi một chút em gửi địa chỉ qua cho anh, nếu như anh không có việc gì, thì cứ tới chơi cùng Nhụy Lam!

"Bây giờ anh không có việc gì, lập tức tới ngay đây!" Sống mũi Lăng Túc Nhiên hơi chua xót.

"Được rồi!" Tần Nhã Khiết đáp lại xong thì cúp điện thoại.

Chỉ trong chốc lát, địa chỉ đã được gửi đến điện thoại di động của Lăng Túc Nhiên.

"Đồ chơi đã chuẩn bị xong cả chưa?" Hai người Lăng Túc Nhiên đi tới cửa khách sạn.

"Ừm!" Lục Tần Nam gật đầu: "Tôi đã bảo Phán Quan đi mua, đã ở trong bãi đậu xe rồi.”

"Tốt!" Lăng Túc Nhiên gật đầu sau đó bước chân nhanh hơn.

"Chào Đốc soái!" Vừa đi đến bãi đậu xe, một người đàn ông mặc cẩm y nhảy ra khỏi buồng lái của một chiếc xe tải.

"Đồ chơi ở đâu?" Lăng Túc Nhiên thoáng sửng sốt.

"Tất cả đều ở đây!" Người đàn ông bước nhanh đến sau xe, mở cửa xe ra và nói.

"Ngài Phán Quan nói không biết Nhụy Lam cụ thể thích loại đồ chơi gì, cho nên anh ấy đã mua mỗi loại một chút."

Hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam đi ngang qua nhìn một cái, khóe miệng giật giật cùng một lúc.

Được lắm!

Toàn bộ thùng xe đều là đồ chơi!

"Sao cậu không bảo anh ta di chuyển toàn bộ cửa hàng tới đây luôn đi!" Lăng Túc Nhiên rất cạn lời liếc nhìn Lục Tần Nam một cái.

"Một con người thô kệch!" Mặt Lục Tần Nam cũng muốn đen lại.