Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 4: Vô cùng tủi thân



"Thật sự là làm gì cũng được à?" Tôn Tuấn Mạnh cười đểu một tiếng.

"Thật... thật..." Giọng nói của Tần Nhã Khiết run run, đáp lời gã ta.

"Ha ha, rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt nhỉ, đúng thật là đồ đê tiện!" Tôn Tuấn Mạnh lạnh lùng cười, sau đó giọng điệu nặng nề xuống.

"Muốn tôi giúp cô tìm đứa con hoang kia cũng không phải không được, tôi có hai điều kiện!"

"Thứ nhất, lập tức tới ngồi cạnh tôi này, hôm nay phải cho tôi nếm trước vị ngon ngọt của cô đã nào."

"Thứ hai, sau khi tôi giúp cô tìm đứa con hoang kia về, cô phải theo tôi trong một tháng, vô điều kiện, kêu là phải đến!"

"Tôi... tôi đồng ý với cậu..." Tần Nhã Khiết cắn chặt răng, gật đầu.

"Vậy còn không mau ngồi lại đây!" Tôn Tuấn Mạnh vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình: "Trước hết tới đây đấm bóp cho tôi chút đi!"

"Để tôi thoải mái đã rồi tôi gọi người giúp cô đi tìm đứa con hoang kia về!"

"Mong cậu có thể giữ lời..." Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi rồi mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Tôn Tuấn Mạnh.

"Đồ đê tiện, tới đây đi nào!" Còn không đợi Tần Nhã Khiết ngồi hẳn xuống, Tôn Tuấn Mạnh đưa tay kéo cô vào lòng.

Ầm!

Đúng lúc này, cửa phòng như một tờ giấy bị đạp vụn, vụn gỗ bay khắp nơi.

Sau đó, bóng dáng Lăng Túc Nhiên xuất hiện trước cửa phòng, ánh mắt lạnh rét, lửa giận ngập trời, cứ như vậy, chẳng nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm hai người ngồi trên ghế sô pha.

"Á..." Tần Nhã Khiết phản ứng lại, hô lên một tiếng rồi vội vã thoát khỏi vòng tay của Tôn Tuấn Mạnh.

"Mẹ nó, đứa nào dám phá hỏng chuyện tốt của cậu đây, chán sống à?" Tôn Tuấn Mạnh tức giận quát lên.

Còn Tần Nhã Khiết vừa nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, cả người bắt đầu run rẩy, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt.

Đôi mắt dần hiện lên sự rối rắm vô tận, có khiếp sợ, có oán hận, có tủi thân, dường như còn có chút chờ mong.

Tại sao lại là anh?

Người đàn ông đã hủy cả cuộc đời cô, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Ngày đó của năm năm trước, chính cô đã có lòng tốt cứu anh một mạng, nhưng lại bị anh cướp đi thứ trân quý nhất của chính mình.

Với tư cách là người phụ nữ xinh đẹp nhất Đông Khởi, còn là cô con gái trưởng của nhà họ Tần, vốn dĩ tiền đồ vô cùng tốt đẹp!

Có lẽ bắt đầu từ ngày hôm đấy, mọi thứ đã chấm hết.

Lúc cô biết mình có thai, đã là ba, bốn tháng sau đó rồi.

Cô không đành lòng cướp đi sinh mạng hay quyền được sống của đứa nhỏ trong bụng, cho nên mới không màng tất cả sinh nó ra.

Năm năm qua, trừ em gái mình ra, cô nhận hết mọi sự chê cười khi lạnh khi nóng của mọi người, đến cả cha mẹ cô cũng không hiểu cho cô.

Vốn dĩ muốn mượn chuyện kết hôn của cô để ôm bắp đùi của ông nội nhà họ Đào, một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Khởi, cuối cùng trong cơn tức giận đã đuổi bốn người nhà cô ra khỏi nhà họ Tần.

Vốn dĩ cô và bố cô đều đang làm việc ở Tập đoàn Tần Cường, kể từ ngày hôm đó, hai người cũng thất nghiệp.

Thật ra với năng lực của bố cô hoàn toàn có thể tìm được việc tốt để nuôi sống cả nhà.

Nhưng cậu cả nhà họ Đào lại thả lời khắp Đông Khởi, nếu như ai dám mướn nhà họ, vậy coi như đang đối đầu với nhà họ Đào, cho nên cuối cùng cô và bố cô xin việc vô cùng vất vả.

Rơi vào đường cùng, bố cô không thể làm gì hơn đành đi tìm ông nội Tần năm lần bảy lượt.

Có lẽ cuối cùng ông nội không chịu nổi bị làm phiền như vậy mãi, miễn cưỡng cho bọn họ làm một nhân viên viên chức nhỏ trong công ty ở chi nhánh Tiêu Châu dưới quyền Tập đoàn Tần Cường, cầm chút tiền lương ít ỏi, sống được ngày nào hay ngày nấy.

Cũng vì chuyện này nên cả nhà cô từ Đông Khởi phải chuyển đến Tiêu Châu.

Cuộc sống cứ như vậy, qua thời gian dài, cuối cùng cô cũng quen rồi, chỉ muốn có thể nuôi con gái khôn lớn, ngoài ra cô không có yêu cầu gì khác nữa cả!

Thế nhưng, ông trời lại một lần nữa coi cô như trò đùa, con gái của cô mất tích rồi!

Chuyện này đối với cô không khác gì sấm sét giữa trời quang cả, cả bầu trời của cô như sụp đổ!

"Nhụy Lam gặp chuyện mà cô không biết à?" Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi, giọng nói lạnh như băng, nhìn về phía Tần Nhã Khiết.

Giây phút anh bước vào gian phòng, nhìn thấy hai người ôm nhau trên ghế sô pha, lửa giận trong lòng như đốt cháy cả cơ thể anh.

Ngay cả tâm lý hổ thẹn với Tần Nhã Khiết cũng hóa thành hư không!

Con gái bị người ta bắt đi, sống chết chưa rõ, người làm mẹ nh cô vậy mà lại ở khách sản ôm ấp một gã đàn ông!

Anh chưa bao giờ nghĩ tới Tần Nhã Khiết lại là một người như vậy!

Nếu như đã không thích đứa nhỏ, vậy vì sao phải sinh nó, bắt nó chịu tội như vậy chứ!

"Má, mày chính là tên đàn ông kia của Tần Nhã Khiết đấy sao? Cậu đây đang nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy à? Có phải chán sống rồi không?"

Nhìn Lăng Túc Nhiên không thèm ngó ngàng gì mình, cậu cả nhà họ Tôn tức giận muốn bốc hơi.

Nhà gã ta đường đường là gia tộc đứng thứ hai tại Tiêu Châu này, gã ta là cậu cả của nhà họ Tôn, vậy mà lại bị người ta ngó lơ, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục được!

Bành!

Gã ta còn chưa dứt lời, một sức mạnh như quét qua, bỗng thấy gã ta bay ra ngoài như một quả bóng cao su.

Đập vào vách tường rồi nặng nề tuột xuống đất, gã há mồm phun một búng máu, nhe răng trợn mắt đau đớn quát lên

"Má nó, mày dám đánh tao, tao thề với mày, không lột da mày, tao không phải họ Tôn, tao..."

"Ném ra!" Lăng Túc Nhiên vẫn không thèm nhìn gã ta một cái, mà chỉ chăm chú nhìn Tần Nhã Khiết.

"Vâng!" Lục Tần Nam đi vào phòng.

"Mày muốn làm gì? Mày mà dám đụng vào tao, tao nhất định giết mày!" Nhìn Lục Tần Nam đi về phía mình, Tôn Tuấn Mạnh lại gào lên.

Chát! Chát!

Lục Tần Nam đưa tay ra tát gã ta hai bạt tai: "Không muốn chết thì câm miệng lại cho tôi!"

Nói xong thì xách Tôn Tuấn Mạnh ra ngoài cửa.

Lúc đi ngang qua Lăng Túc Nhiên và Tần Nhã Khiết, cậu ta há miệng định nói lại thôi.

"Đốc Soái, cứu Nhụy Lam là quan trọng nhất, chuyện khác sau này hẵng nói!"

Cậu ta nói xong, người đã đứng ngoài cửa phòng.

"Tôi đang hỏi cô đấy, cô không nghe à?" Lăng Túc Nhiên lại hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Nhã Khiết, lạnh lùng hỏi.

"Cô để mặc con gái cô, tôi không trách, vậy cô nói cho tôi biết rốt cuộc người bắt Nhụy Lam đi là ai, để tôi còn đi cứu con bé!"

Chát!

Anh còn chưa nói xong, ánh mắt Tần Nhã Khiết lạnh như băng đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra tát một bạt tai.

Với thân thủ của Lăng Túc Nhiên, đương nhiên có thể tránh thoát, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nhã Khiết.

"Anh có quan hệ gì với tôi chứ? Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy?"

Tần Nhã Khiết gào khóc, nước mắt tuôn như mưa.

"Năm năm qua anh biết tôi phải sống những ngày thế nào không hả?"

"Anh cho rằng hôm nay tôi tìm Tôn Tuấn Mạnh là để hẹn hò với cậu ta à?"

"Tần Nhã Khiết tôi trong mắt anh là cái dạng đàn bà mà ai cũng đòi lấy về làm chồng à? Anh không chỉ đang sỉ nhục tôi mà còn đang sỉ nhục chính anh đấy!"

"Tôi thật sự rất hối hận, vì sao năm năm trước tôi lại lo chuyện bao đồng mà cứu anh làm gì, nếu như không có chuyện kia thì tôi đâu có luân lạc ra nông nỗi như hôm nay!"

"Bây giờ anh quay về, không phân biệt tốt xấu đã đến hỏi tội tôi, anh dựa vào cái gì chứ?"

"Nhụy Lam là con gái của tôi, không có liên quan gì đến anh hết, chuyện của con tôi không cần anh quan tâm!"

"Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy anh!"

Gào khóc mãi, đến cuối cùng khàn cả giọng, cả lồng ngực ướt sũng vì nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Cô gào xong thì đẩy Lăng Túc Nhiên ra, hai tay che mặt, cả người run lên, bước nhanh, chạy ra ngoài cửa.

"Nhã Khiết!" Lăng Túc Nhiên phản ứng lại, vội vã đưa tay kéo tay cô lại.

"Đừng có đụng vào tôi, mau cút ra đi!" Tần Nhã Khiết dùng sức hất cánh tay lên, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.