Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 30: Tôi bây giờ không mù



“Như, thật sự cậu giẫm phải vận may cứt chó gì thế! Nếu đã kết hôn rồi, vậy thì phải muốn cùng Bác sĩ Lý cưới trước yêu sau, biết chưa?” Lưu Thanh híp mắt lại, cô ta trước từng nghĩ Hứa Như sao lại kết hôn nhanh chóng như vậy, thì ra là thỏa thuận.

“Bác sĩ Lý sẽ không thích tớ.” Hứa Như nhàn nhạt nói, trong đầu nhớ đến câu nói chắc nịnh của Lý Thế Nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không thích.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Chính bởi vì như vậy, Lý Thế Nhiên mới lấy cô.

“Ai nói chứ, chuyện gì cũng thể xảy ra.” Lưu Thanh ngược lại lạc quan hơn nhiều, cô ta cảm thấy Lý Thế Nhiên chọn Hứa Như, chắc chắn đối với cô có chút gì đó khác nhau.

...

Cả một ngày, tin tức về Lý Thế Nhiên dùng sai thuốc đã được đa số các phương tiện truyền thông đưa tin, thậm chí không ít phóng viên đều đang chắn ở cửa ra vào của bệnh viện để phỏng vấn Lý Thế Nhiên nhưng không thấy anh đâu.

Hứa Như tan làm, thần sai quỷ khiến thế nào cô đã đi bệnh viện.

Cô đến đây làm gì?

Nghĩ đến đây, Hứa Như quay đầu rời đi.

Ở cửa, Trần Minh Thành vừa mới đến thì nhìn thấy Hứa Như, thân ảnh cao lớn lập tức chặn cô lại.

“Như.” Anh ta gọi cô.

Cách gọi này, đã là ba năm về trước rồi.

“Có chuyện gì sao? Anh Trần.” Sắc mặt Hứa Như lạnh nhạt.

“Thật sự kết hôn rồi sao?” Trần Minh Thành có chút căng thẳng hỏi, lúc đầu khi Hứa Như nói cho anh ta, anh ta không tin.

“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi cùng anh không liên quan.” Hứa Như không muốn trả lời.

Lướt qua anh ta rời đi.

Thế nhưng Trần Minh Thành cứ đi theo: “Như, là vì giận tôi mới lừa tôi có phải không?”

Hứa Như hít thở sâu, quay đầu nhìn anh ta, đáy mắt là sự lạnh lùng: “Tôi tại sao phải tức giận?”

“Đều luôn giận tôi, còn thích tôi, Như.” Trần Minh Thành ngữ khí chắc chắn.

Hứa Như nhịn không được liền trừng mắt, người đàn ông này rời đi ba năm, tính cách sao trở nên tự đại như này chứ.

Cũng phải, bây giờ Trần Minh Thành đường đường là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tần, cũng có tư cách tự đại.

“Anh Trần, tôi bây giờ không mù, sẽ không nhìn nhầm nữa.” Ngữ khí của Hứa Như càng lúc càng lạnh.

Mở miệng một câu là “Anh Trần”, sắc mặt của Trần Minh Thành rất khó coi.

“Như, xin lỗi.” Trần Minh Thành hạ mắt xuống, đáy mắt có một tia thất vọng.

Anh ta hy vọng Hứa Như có thể đối với anh ta như trước đây, thế nhưng toàn thân cô bây giờ đều là vết thương rồi.

Sắc mặt của Hứa Như vẫn như cũ lạnh lùng, không có quan tâm anh ta.

Cùng anh ta nói chuyện, cô đều cảm thấy lãng phí thời gian.

Nhìn thấy Hứa Như lên một chiếc xe hơi hạng sang, sắc mặt của Trần Minh Thành trở nên âm trầm.

Lý Thế Nhiên, cái tên này anh ta hôm nay mới biết, anh trừ là chủ nhiệm khoa thần kinh nổi tiếng ra, còn là con trai duy nhất của nhà họ Lý, người kế thừa của tập đoàn nhà họ Lý.

Người đàn ông như vậy, thân phận hiển hách, quyền thế khuynh trời, mà lại lấy Hứa Như.

Trần Minh Thành siết chặt tay, sắc mặt trở nên không cam tâm.

Ngồi vào trong xe, tào xế cũng không có lái xe đi, anh ta tưởng mợ chủ là đến đón Lý Thế Nhiên tan làm, nhưng bây giờ chỉ thấy một mình cô ra ngoài.

“Mợ chủ, cậu chủ đâu?” Tài xế hỏi.

Hứa Như trầm mặc, nhìn ra phía cửa xe, cô nhìn thấy bóng lưng của Trần Minh Thành, nỗi đau lan ra trong đáy mắt.

Lúc này, đám phóng viên đang chờ đợi ở cửa đột nhiên đứng dậy, là Lý Thế Nhiên đi ra!

Hứa Như cau mày, dụi dụi mắt, vô thức đẩy cửa xe ra.

Cô từ xa nhìn thấy anh bị vây lại, trên người anh vẫn là chiếc sơ mi trắng quần âu đen, khí chất lạnh nhạt, đối diện với sự truy hỏi của phóng viên cũng không nói gì, bảo vệ mở đường cho anh, đi về phía Hứa Như.