Không Làm Thế Thân!

Chương 17



Giản Hề ngàn tính vạn tính không tính đến Tưởng Lâm Dữ sẽ tìm đến mình.

Tưởng Lâm Dữ chuyện gì mà không làm được, nhưng giỏi nhất là làm chuyện xấu.

Giản Hề sửng sốt nhất thời nước mắt liền tuôn ra, vở kịch diễn đến đây, không hát xong cũng không thích hợp. Cô khóc dồn dập, run rẩy, “Hắn đoạt tiền của tôi! Tưởng tổng.”

Bạn cùng phòng nhìn thấy người đàn ông chế trụ Giản Long Phi, mới cầm cái xẻng xông lên chỉ vào hắn, “Tôi đã báo cảnh sát! Cảnh sát sẽ đến ngay, tôi đi gọi xe cứu thương.”

Nam nhân của cô giống như con rùa đen co rúm ở cửa, lúc này vươn cổ dò xét bên trong.

Tưởng Lâm Dữ lấy móc áo cột tay Giản Long Phi ra phía sau người, xoay người hướng Giản Hề bước đi. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, cúi người xem Giản Hề, trước đây hắn chưa từng chân tay luống cuống như thế bao giờ.

Trong nháy mắt, đại não trống rỗng.

Trên người Giản Hề tất cả đều là máu.

“Bị thương ở đâu?” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói khàn khàn, “Bụng? Ngực? Có đau hay không?”

Cảnh sát vọt vào phòng khách, “Ai báo cảnh sát? Sao lại thế này?”

Bạn cùng phòng choáng váng vài giây lập tức nói, “Ở chỗ này, đã chế trụ! Vào nhà cướp bóc.”

“Tôi không phải vào nhà cướp bóc, cô ta là chị của tôi, tiền của cô ta chính là tiền của tôi!” Giản Long Phi la lớn, “Cô ta không buông tay tôi mới đâm, nếu cô ta sớm đem tiền cho tôi, tôi sẽ đâm cô ta sao? Các ngươi sao không bắt người đàn ông kia, hắn đánh người!”

Bạn cùng phòng chỉ vào dao trên mặt đất, nói, “Chính là tiểu tử này cầm dao đâm Giản Hề.”

Cảnh sát trực tiếp đem Giản Long Phi áp tới trên mặt đất, rút móc áo ra, còng tay hắn lại.

Tưởng Lâm Dữ tựa hồ thanh tỉnh đứng dậy mở tủ quần áo của Giản Hề, từ bên trong lấy một tấm khăn lông lớn quỳ trên mặt đất, đặt khăn lên chỗ đang chảy máu của Giản Hề, bế ngang cô lên, “Đi bệnh viện.”

“Túi xách kia có 300 vạn là tiền tôi mua phòng, ngày mai tôi muốn giao tiền đặt cọc!” Giản Hề người ở trong lồng ngực Tưởng Lâm Dữ, đối với cảnh sát khóc lóc nói, “Cầu xin các ngươi, ngàn vạn đừng để hắn mang tiền của tôi cướp đi!”

Tưởng Lâm Dữ mắt âm lãnh bởi vì những lời nói này có vài phần cổ quái, nhìn về phía Giản Hề.

“Trước mang cô đi bệnh viện!” Cảnh sát mở đường, cầm bộ đàm gọi cảnh sát phụ cận tới chi viện, “Gọi xe cứu thương?”

“Đã gọi, đang trên đường đến.” Bạn cùng phòng nói, “Hung khí là con dao kia! Hắn giựt tiền đâm người!”

Tưởng Lâm Dữ một đường đem cô ôm đến cửa tiểu khu, xe cứu thương đuổi tới, cô được để trên cáng. Hộ sĩ đi lên muốn cởi áo, Giản Hề giãy giụa nói, “Cánh tay, bị cắt một dao.”

Trên cánh tay Giản Hề bị đâm một dao sâu gần mười centimet, sâu có thể thấy được xương, cần khâu vết thương.

Tưởng Lâm Dữ giơ tay đẩy mắt kính, trên ngón tay dính máu bôi lên mắt kính, hắn lấy mắt kính xuống lau, kết quả càng lau càng lem, trên tay Tưởng Lâm Dữ tất cả đều là máu của Giản Hề.

“Tưởng tổng?” Tài xế tiến lên đưa khăn giấy cho Tưởng Lâm Dữ nói, “Cảnh sát tới, muốn hỏi anh tình huống xảy ra.”

Tưởng Lâm Dữ mặt vô biểu cảm tiếp nhận khăn giấy lau khô mắt kính, đeo mắt kính lại. Vốn dĩ hôm nay hắn tính toán hẹn Giản Hề ăn cơm chiều, buổi tối sắp xếp công việc rất ít.

Nhưng Giản Hề cự tuyệt hắn mời, Tưởng Lâm Dữ liền rất khó chịu, cô rốt cuộc vì cái gì cự tuyệt? Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với hắn?

Hắn lần đầu tiên tới nơi này của Giản Hề, chật chội chen chúc dân cư, một bậc thang sáu hộ. Mùi vị hành lang hương rất phức tạp, từ đầu hắn nhìn qua cửa thấy người đàn ông đang đứng chơi game còn hoài nghi có phải tìm nhầm hay không, Giản Hề sao lại ở tại địa phương tồi tệ như vậy?

Thẳng đến khi hắn nghe thấy thanh âm của Giản Hề, mang theo tiếng khóc nức nở, khàn cả giọng.

Giản Hề ở tại địa phương như vậy.

Tưởng Lâm Dữ vọt vào nhìn thấy Giản Long Phi cầm dao hướng về Giản Hề.

Giản Hề một thân máu ngồi dưới đất gắt gao nắm chặt túi xách màu đen, bên trong có 300 vạn.

“Tưởng tổng? Thư kí Giản thế nào?” Tài xế hỏi.

“Đang khâu vết thương.” Tưởng Lâm Dữ lưng thẳng tắp, tay nắm chặt lại chậm rãi buông ra. Hắn từng điều tra qua Giản Hề, tự nhiên biết hung thủ chính là em trai của Giản Hề, Giản Long Phi. Sinh năm 1997, năm nay 21 tuổi, không học vấn không nghề nghiệp thật sự là phế vật, “Tôi đi gặp cảnh sát.”

Giản Hề trong phòng có camera, nhà thuê phòng khách cũng có camera. Điều tra cũng không khó, trong di động của Giản Hề có một đoạn ghi âm Giản Long Phi uy hiếp qua điện thoại, ngày hôm qua Giản Hề chuyển qua cho Giản Long Phi một ngàn.

Buổi sáng hôm nay Giản Hề ký hợp đồng mua phòng, ngày mai giao tiền đặt cọc. Cô ký hợp đồng với thư kí Lưu nói ngày mai muốn mang tiền mặt qua, muốn trải nghiệm cảm giác có nhiều tiền trong tay là như thế nào, cho nên chiều nay đi lấy tiền mặt.

Tan tầm cô đem tiền mang về nhà, mở camera lâu giờ không đụng tới để cho an toàn. Giản Long Phi tới tìm cô đòi tiền, cô cự tuyệt, gọt vỏ táo bị cắt trúng tay cô đi ra ngoài xử lý miệng vết thương, Giản Long Phi lục tung phòng của Giản Hề lên.

Cầm đi một cái đồng hồ Vacheron Constantin có giá trị mười lăm vạn, lại muốn lấy tiền mặt đi ra cửa gặp phải Giản Hề, Giản Long Phi đối với Giản Hề hành hung mạnh mẽ ý định mang tiền đi, Giản Hề vẫn không chịu buông tay. Sau đó Giản Long Phi rút dao uy hiếp Giản Hề, tuyên bố muốn giết cô, trong lúc này đâm Giản Hề bị thương, hơn nữa còn tạo ra nhiều vết thương trên người Giản Hề.

Cũng may Tưởng Lâm Dữ chạy tới chế trụ Giản Long Phi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.

Trạng thái tinh thần của Giản Hề còn tốt, chỉ là mất máu quá nhiều nên môi có chút trắng bệch, cô nằm ở trên giường bệnh làm ghi chép.

“Tiền không quan trọng so với mạng, về sau gặp được loại sự tình này quyết định nhanh chóng lấy tiền hay bỏ mạng, không có tiền còn có thể kiếm, người không còn thì cái gì cũng không có.” Cảnh sát phá án là người đàn ông đã có tuổi thở dài, “Hắn vẫn là em trai cô.”

“Hắn không phải em trai tôi, hắn là quỷ hút máu.” Giản Hề đôi mắt to đầy nước mắt, “Tôi không có nhà, khi còn nhỏ tôi lớn lên cùng với ông nội, bọn họ bóc lột không gian sinh tồn của tôi. Sơ trung cao trung tôi được trường học cho tiền trợ cấp, bọn họ đều lấy hết, không cho tôi sống, không cho tôi đi học. Tôi dựa vào quỹ tài trợ hảo tâm của doanh nghiệp học xong cao trung, thi đậu đại học lý tưởng. Tôi liều mạng muốn sống cuộc sống của chính mình, tôi làm việc, tôi cho rằng có thể thoát khỏi bọn họ, nhưng bọn họ mỗi năm đều đòi tiền ở tôi, tôi không cho liền vũ nhục tôi hắt cho tôi bát nước bẩn, vũ nhục tôi với cấp trên của tôi có quan hệ, muốn tới công ty quấy rối, muốn tôi thất nghiệp. Tôi làm việc nhiều năm như vậy, mới tích cóp được 300 vạn, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi. Tôi muốn mua căn hộ, tôi muốn ở thành thị này cắm rễ. Tôi đã 27 tuổi, tôi còn hai bàn tay trắng. Các người không biết 300 vạn đối với tôi có ý nghĩa gì, đó là mạng tôi, toàn bộ cuộc sống của tôi.”

Cảnh sát rời đi, Giản Hề nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại thở ra một hơi. Loại án này một khi đề cập dính đến người thân và người phạm tội chính là không rõ ràng, cô nhanh chóng tìm một luật sư đáng tin cậy.

Giản Hề đang tự hỏi văn phòng luật sư nào tại Yến Thành có thể nắm chắc, cô bị ức hiếp nhiều năm như vậy, nên thanh toán.

Ước chừng nửa giờ.

Cửa phòng bệnh mở một tiếng, Giản Hề mở mắt ra nhìn qua.

Tưởng Lâm Dữ áo sơ mi trắng cổ áo tản ra, áo khoác không biết tung tích, mắt kính lỏng lẻo đeo trên sống mũi. Dưới ánh đèn, làn daTưởng Lâm Dữ trắng trẻo lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm.

Sẵn cơ hội này rời khỏi Tưởng Lâm Dữ.

“Thực xin lỗi Tưởng tổng, thêm phiền toái cho anh.” Giản Hề mở miệng, “Xin lỗi.”

Tưởng Lâm Dữ cầm lấy ly giấy đi đến máy lọc nước cúi người lấy nước, không có nói tiếp.

Giản Hề nhìn sống lưng hắn, áo sơ mi có thể phác họa ra dáng người, Tưởng Lâm Dữ dáng người rất tốt hiện ra không thể nghi ngờ. Đêm nay Tưởng Lâm Dữ vì cái gì tới nhà cô? Còn tới trùng hợp như vậy.

Giản Hề đang nghĩ trong đầu, nên mở miệng như thế nào?

“Hôm nay sao anh lại qua đây?”

Tưởng Lâm Dữ lấy một nửa ly nước ấm nghĩ đến lần trước Giản Hề bị nóng nhíu mày, lại lấy thêm nước lạnh, cảm nhận ly giấy độ ấm vừa đủ, Tưởng Lâm Dữ trở lại với cái ly, kéo ghế dựa ngồi trước mặt Giản Hề.

Nâng cao đầu giường, cho cô uống nước.

“Tưởng tổng?”

Tưởng Lâm Dữ mắt đen chăm chú nhìn cô, trầm mặc như cũ.

“Gia đình của tôi chính là tồi tệ như vậy, bọn họ không có điểm mấu chốt. Việc này không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng.” Giản Hề muốn cười liền không cười nổi, cô cũng không có uống nước, dứt khoát nói ra, cô nhìn Tưởng Lâm Dữ, trước đó cô đối với Thượng Dữ tỏ lòng trung thành, để tránh bị khai trừ, “Tưởng tổng, tôi rất yêu Thượng Dữ, Thượng Dữ là công ty rất ấm áp, cho tôi cơ hội trọng sinh. Ở tổng công ty Thượng Dữ mỗi một ngày, tôi đều rất vui vẻ. Sau khi phát sinh chuyện này, nếu tôi tiếp tục ở lại tổng công ty, bọn họ nhất định sẽ nháo làm gà chó không yên.”

Tưởng Lâm Dữ nhìn Giản Hề không uống, bưng cái ly lên uống một hơi cạn sạch, đặt ly giấy xuống bàn. Khoanh tay dựa lưng vào ghế, mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm Giản Hề, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.

Giản Hề chỉ là đang ấp ủ cảm xúc, lại không phải không uống.

Tự hắn uống là có ý nghĩa gì?

Giản Hề nhấp môi dưới, đôi mắt lập tức liền đỏ, “Tưởng tổng, có thể điều tôi đến công ty chi nhánh hay không?Khởi đầu làm công việc bình thường cũng được, tôi sẽ một lần nữa bắt đầu lại.”

Tưởng Lâm Dữ không chút để ý rũ mắt xuống, cởi bỏ nút tay áo, đem tay áo sơ mi săn tới khuỷu tay, trầm mặc như cũ nhìn Giản Hề chăm chú.

Không khí yên tĩnh một phút, điều hòa trên đỉnh đầu phát ra âm thanh ù ù. Ngoài cửa sổ tiếng gió cuốn theo cây ngô đồng, thổi xào xạc.

Tưởng Lâm Dữ thay đổi dáng ngồi, nghiêng người dựa vào trên ghế, cái ghế dựa này không tay vịn, hắn vì để giữ thăng bằng thân thể liền đem tay đặt trên mặt bàn.

Ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, nâng mắt nhìn Giản Hề.

“Tôi nhất định sẽ kiện vụ án này, ta muốn cho Giản Long Phi ngồi tù. Nhưng cha mẹ tôi cực kỳ trọng nam khinh nữ, con trai là mạng của bọn họ, tôi làm cho con trai bọn họ ngồi tù, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi ở tổng công ty, sẽ bị quấy rầy không ngừng cùng với ngôn luận vũ nhục. Bọn họ có lẽ sẽ còn phát động dư luận xã hội, rốt cuộc bọn họ trên danh nghĩa vẫn là cha mẹ của tôi, đây là một hồi ác chiến.” Nước mắt Giản Hề theo khóe mắt lăn xuống, rơi vào gối, thoạt nhìn quật cường nhưng lại nhu nhược đến đáng thương, Giản Hề cắn răng một cái, “Tôi đã không xứng làm thư kí của anh, tôi không thể để công ty bị tổn thất. Tưởng tổng, tôi biết anh là người tốt, anh đối với nhân viên rất tốt, đối với tôi rất tốt, anh một tay bồi dưỡng tôi, bồi dưỡng tôi đi đến hôm nay. Là tôi không xứng ở lại tổng công ty, Tưởng tổng, anh không cần cảm thấy khó xử, anh đem tôi điều đi. Hoài Thành cũng tốt, chi nhánh công ty khác cũng được. Tôi là cam tâm tình nguyện đi, tương lai nếu là còn có cơ hội, tôi lại báo đáp anh.”

Tưởng Lâm Dữ chợt cúi người.

Giản Hề buộc chính mình bình tĩnh lại, không cần tùy tiện trốn tránh, tỉnh táo lại suy nghĩ nhiều về Tưởng Lâm Dữ. Nhất định phải qua một cửa này, cô lý do đầy đủ, Tưởng Lâm Dữ không cần thiết giữ cô lại.

Tưởng Lâm Dữ công tâm mà nói vẫn còn rất công tư phân minh.

Đến nỗi mối quan hệ lén của bọn họ, Chu Minh Nghiên đã trở lại, Tưởng Lâm Dữ đối với Giản Hề sẽ tự nhiên lạnh nhạt.

Tưởng Lâm Dữ dựa vào rất gần, gần như dán đến trên mặt Giản Hề, Giản Hề cảm nhận được hắn hô hấp. Ấm áp, lông mi hắn rất dài, nhẹ nhàng động ở dưới mắt kính.

Con ngươi đen thuần túy thâm thúy giống như xoáy nước, có thể câu hồn người vào.

Hắn kéo ra một chút khoảng cách, ngón tay thon dài lau nước mắt rơi trên khóe mắt của Giản Hề, hôn lên môi thực nhẹ, rồi lại tư thái lười biếng ngồi dựa trở về.

“Lo lắng mang đến phiền toái cho tôi?” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói chìm xuống, khàn giọng, “Tôi không sợ nhất chính là phiền toái, tôi ngược lại muốn xem, ai dám tới chổ chúng ta, đụng đến người của tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Canh ba!!