Không Làm Thế Thân!

Chương 5



Lâm Dương Hi.

Giản Hề ở trong lòng niệm cái tên này, tựa hồ ở đã nghe qua nơi nào.

Giản Hề nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, nữ hài mang váy hồng nhạt đội mũ con thỏ đứng ở trong hoa viên cười híp mắt, xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương.

“Không có tìm công khai sao?” Giản Hề không nghe nói qua Lâm gia tìm hài tử.

“Tìm, mấy năm trước chúng tôi bị lừa, cục trưởng Cục Công An đều tiến vào nhà ta, nhiều thủ đoạn lừa dối, tất cả đều là giả.” Phía trước biến thành đèn xanh, Lâm Hạo Dương nổ máy lái đi tiếp, nghe được người bên cạnh ho khan, lập tức đem dập điếu thuốc, “Xin lỗi, để cho cô chịu khói thuốc.”

“Không có việc gì.” Giản Hề hiểu rõ vì cái gì Lâm Hạo Dương so với phú nhị đại khác bình dân hơn, nhà bọn họ đang tìm người bên trong quá trình hẳn là tiếp xúc mọi tầng lớp.

Phú hào gia mất hài tử tìm không được, đứa nhỏ này lành ít dữ nhiều. Lực lượng cảnh sát lớn như vậy, treo giải thưởng cao như vậy, khả năng còn sống hay không để tìm về được.

Lâm Hạo Dương dương môi không cười, “Cảnh sát kiến nghị chúng tôi không cần lại gióng trống khua chiêng tìm, không có tác dụng, tất cả đều là kẻ lừa đảo. Mẹ tôi mấy năm trước trái tim không tốt bắt đầu làm phẫu thuật, không chịu nổi một lần lại một lần nữa bị gạt. Mấy năm nay bí mật đi tìm, không có công khai.”

“Có bức ảnh nào rõ nét hơn hay không? Tôi cũng mang đi, hỏi một vòng bằng hữu của tôi một chút. Người nhiều sức lớn, nói không chừng liền tìm thấy.” Giản Hề rất khiếp sợ, không nghĩ tới Lâm gia là cái này tình huống, “Nhất định sẽ tìm được.”

“Cảm ơn.” Lâm Hạo Dương nhìn qua Giản Hề, vết sẹo trên tay Giản Hề đã bị đồng hồ che khuất, “ Vòng bạn bè tôi có người mất tích cần thông báo tìm người.”

Lâm Hạo Dương vòng bạn bè mở ra có mấy cái thông báo tìm người, Giản Hề đăng lên.

Lâm Dương Hi mất tích năm 95, cách đây 23 năm.

Lâm Hạo Dương đưa Giản Hề đến cửa tiểu khu, Giản Hề đẩy cửa ra đi xuống xe, “Cảm ơn Lâm tổng.”

“Không cần khách khí.” Lâm Hạo Dương nghiêng đầu nhìn Giản Hề, dừng lại một chút và nói, “Cô lớn lên rất giống em gái tôi, tên cũng có chữ Hề. Có việc cần hỗ trợ, cứ việc cùng tôi liên hệ, nhất định sẽ giúp đến cùng.”

Giản Hề dừng tay đóng cửa xe, rất nghiêm túc đứng thẳng hướng Lâm Hạo Dương gật đầu, “Được.”

Giản Hề tên Hề là cô tự mình lấy, kỳ thật ngay từ đầu không gọi Hề, cô muốn lấy cái tên chí khí ngút trời, tính toán muốn tên Giản Lăng Vân. Đi sửa tên khi điền tư liệu, đột nhiên liền nghĩ đến một hình ảnh, một nguời phụ nữa đem cô ôm vào trong ngực kêu Hề nhi.

Cô không biết người phụ nữ nữ kia là ai, nhưng hình ảnh ký ức phi thường rõ ràng. Giản Hề ma xui quỷ khiến đem tên đổi thành Giản Hề, Hề không có đặc thù hàm nghĩa, chỉ là âm thanh này âm làm cô cảm nhận được ấm áp.

Cảm giác được ôm, Giản Hề chưa từng có qua.

Xe việt dã của Lâm Hạo Dương đi ra ngoài, hòa vào dòng xe cộ. Giản Hề mới cảm giác được dưới ánh mặt trời khô nóng, cô xoay người bước nhanh hướng trong tiểu khu chạy.

Ngày mùa hè nắng chói chang, động một chút mồ hôi liền ướt đẫm, Giản Hề từ cửa tiểu khu đi đến căn hộ trên đầu ngón tay đều là mồ hôi. Đẩy cửa ra, nhìn đến nam nữ ôm nhau ở phòng khách, Giản Hề ngẩn ra không kịp chuẩn bị chìa khóa trong tay rớt trên mặt đất, vội vàng cúi xuống nhặt.

Bạn cùng phòng ngẩng đầu: “Cô đã trở lại?”

“Ừm.” Giản Hề gật gật đầu, không có nhìn người ở phòng khách, cầm lấy chìa khóa bước đi vào phòng. Người phụ nữ cùng thuê căn hộ đã trở lại, Giản Hề đi trở về phòng nghe được âm thanh nam nữ nói chuyện bên ngoài, bọn họ còn không có trở về phòng của mình.

Giản Hề thuê phòng ngủ chính có toilet, việc này không ảnh hưởng lắm, cô về phòng tắm rửa thay quần áo, đặt cơm hộp, mở máy tính ra đăng nhập WeChat để kiểm tra tin tức công việc.

Trịnh Nghiêu hôm nay về tổng công ty, Trịnh Nghiêu không có ở lại nước Đức? Giản Hề kéo xuống, Tưởng Húc gửi tin nhắn mời cô ăn cơm. Giản Hề trong lòng ha hả, cô vừa mới hố Tưởng Húc. Tưởng Húc mời cô ăn cơm? Tưởng Húc khả năng muốn cho cô ăn độc dược, Giản Hề mới không đi đâu.

Chu Minh Nghiên: “Tôi nơi này có hai tấm vé xem kinh kịch, cuối tuần có thời gian không? Cùng đi xem?”

Theo sau là một biểu tượng cảm xúc tiểu hài nữ dễ thương với đôi mắt to, đáng yêu.

Giản Hề nhìn khung chat với Chu Minh Nghiêm, nội dung nói chuyện phiếm bình thường thưa thớt, đại bộ phận là về Tưởng Lâm Dữ. Chu Minh Nghiên quan tâm Tưởng Lâm Dữ, bắt đầu từ Giản Hề, cũng coi như là bình thường.

Bọn họ hàn huyên nửa năm, thời gian Tưởng Lâm Dữ đi nước Đức.

Giản Hề đem toàn bộ tin tức xử lý xong, cơm hộp cũng tới.

Cô đi khỏi ra phòng ngủ lấy cơm hộp, bị khói thuốc làm ho khan lần nữa. Giản Hề che lại cái mũi nhanh chóng lấy cơm hộp, dư quang nhìn đến trên ban công người đàn ông bả vai trần trụi hút thuốc.

Giản Hề muốn chuyển nhà, lập tức chuyển nhà, cô không thể cùng người nghiện thuốc ở cùng một chỗ.

Phòng khách thông gió không tốt, khói thuốc chậm chạp không tiêu tan. Giản Hề đi qua phòng khách, phảng phất như đi qua chiến khu, một thân mùi khói thuốc súng. Ngay cả cơm đều ăn không vô nữa, Giản Hề hận không thể tắm rửa lại một phen, cô lấy ra di động tìm WeChat cá nhân gửi tin nhắn cho hàng xóm, “Hiện tại cô là hai người ở sao?”

Thuê nhà trên hợp đồng viết chính là một người, hai người chính là vi phạm hợp đồng.

Hàng xóm: “Phòng ở tháng sau đến kỳ hạn, tôi không thuê tiếp nữa.”

Hàng xóm: “Tôi tháng sau về quê, tôi muốn kết hôn. Cô muốn tiếp tục ở lại, tìm người ở chung càng sớm càng tốt.”

Thuê cả căn hộ này là bảy ngàn, hơn nữa chi phí đi lại, ăn cơm xã giao bình thường cùng với mỹ phẩm dưỡng da tiêu hao Giản Hề mỗi tháng phải tốn một vạn năm đến hai vạn. Giản Hề đem điện thoại để trên giường, dựa người vào ghế máy tính nhìn trần nhà.

Nhân sinh gian nan.

Thịnh Thành quốc tế có mua căn hộ cũng không đi vào ở được, vẫn là phải đi thuê nhà.

Đô thị phồn hoa, lương một năm trăm vạn, thuê phòng ăn cơm hộp, nhân gian chân thật.

Giản Hề dựa gần trong chốc lát, chỉ cảm thấy khói thuốc từ khe cửa tiến vào, bay vào không gian sinh hoạt của cô, mùi rất hôi. Giản Hề nhìn chằm chằm vào tủ quần áo vài giây, cầm lấy di động trên giường soạn nhanh một tin cho hàng xóm.

“Tôi thuê lại toàn bộ, nói bạn trai cô không cần ở nơi công cộng hút thuốc.”

Quầ áo, túi xách, giày dép của cô đều có mùi, tay Giản Hề rơi xuống nút gửi trước sau không có ấn xuống. Đi ra bên ngoài, độc thân một mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Giản Hề đem nội dung tin nhắn xóa bỏ, ngồi dậy ăn cơm hộp, cầm lấy cuốn sách chuyên môn trên bàn.

Tưởng Lâm Dữ trừ bỏ buổi sáng thứ bảy gọi cuộc điện thoại kia, hai ngày nay không còn có tìm cô. Giản Hề rơi vào thanh tịnh, cô hiện tại cũng không nghĩ cùng Tưởng Lâm Dữ có quá nhiều tiếp xúc.

Chủ nhật Giản Hề còn dành thời gian đi phòng tập thể thao, luyện nửa ngày quyền anh, đem bao cát thành Tưởng Lâm Dữ đánh.

Thứ hai.

Giản Hề 6 giờ sáng nhận được điện thoại Trịnh Nghiêu, muốn cô chuẩn bị nội dung hội nghị thường kỳ vào lúc 9 giờ sáng.

Giản Hề đầu tóc còn bù xù, ngồi xếp bằng ở trên giường, trên đầu gối để một tập ghi chú, bốn ngón tay kẹp bút nhanh chóng ghi nhớ kỹ trọng điểm. Gần nhất nửa năm, Trịnh Nghiêu vẫn luôn đi theo bên người Tưởng Lâm Dữ, những công việc này đều là Trịnh Nghiêu làm, hôm nay như thế nào đột nhiên muốn Giản Hề chuẩn bị?

“Tôi đã đem toàn bộ văn kiện gửi đến hòm thư của cô, nhớ kiểm tra kỹ và nhận.” Trịnh Nghiêu nói.

“Được.” Giản Hề đem bút đặt xuống, từ khi nghe điện thoại của Trịnh Nghiêu cô liền thanh tỉnh, lúc này đầu óc bình tĩnh có thể tham gia thi đấu diễn thuyết, “Trịnh thư kí, anh hôm nay không tham gia hội nghị thường kỳ sao?”

“Tưởng tổng an bài tôi đi làm chuyện khác.” Trịnh Nghiêu ngữ khí trước sau như một ôn hòa nhẹ nhàng, hắn là trong công ty nổi danh tính tình tốt, tính cách tốt, “Kế tiếp các công việc của tổng thư kí, Tưởng tổng muốn Giản thư kí phụ trách toàn bộ.”

Giản Hề: “……”

Tưởng Lâm Dữ là muốn làm cái gì?

“Được, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Giản Hề đem điện thoại để trên bàn, rèm cửa trong suốt che cửa sổ làm căn phòng tối tăm. Giản Hề ngồi ở trên giường nhìn ánh sáng hắt qua khe hở rèm của, Tưởng Lâm Dữ có phải hay không an bài Trịnh Nghiêu đi Hoài Thành?

Giản Hề bận bịu lâu như vậy, bận rộn và tĩnh mịch?

Khó trách Tưởng Lâm Dữ hai ngày này không tìm cô, Tưởng Lâm Dữ là lão bản, vì cái gì muốn tìm cô? Thuộc hạ Tưởng Lâm Dữ có rất nhiều người, cô tính là cái gì chứ?

Giản Hề sở dĩ giúp Từ Noãn là vì lót đường cho chính mình, cô muốn đi Hoài Thành. Hoài Thành vẫn luôn là người của Tưởng Húc phụ trách, sổ sách có vấn đề, Tưởng Lâm Dữ khẳng định muốn tìm cơ hội xếp người mình vào, khối xương cốt Hoài Thành này Tưởng Lâm Dữ không có khả năng không gặm. Vị trí người này còn không thể quá thấp, còn phải là người bên cạnh Tưởng Lâm Dữ, quả thực vị trí này rất thích hợp cho Giản Hề.

Giản Hề khoa chính quy học viện quản trị kinh doanh, cùng Tưởng Lâm Dữ bốn năm. Chuyên nghiệp cùng quan hệ, cô đều có.

Tưởng Lâm Dữ an bài Trịnh Nghiêu đi.

Bởi vì Giản Hề ở trên giường chọc hắn không cao hứng? Giản Hề hít sâu, cầm lấy di động muốn gọi cho Tưởng Lâm Dữ, nhìn di động nín thở hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cô có tư cách gì gọi cho Tưởng Lâm Dữ? Có lập trường gì?

Cô cùng Tưởng Lâm Dữ là quan hệ gì? Cô là thư kí của Tưởng Lâm Dữ.

Điều lệnh còn chưa có xuống dưới, hết thảy còn kịp, không phải sao? Giản Hề nhanh chóng từ trên giường xuống.

Tưởng Lâm Dữ vì cái gì thứ bảy cùng cô gọi điện thoại? Không hài lòng ở việc xong không dính hắn? Nhưng việc dính người khi nào Giản Hề làm? Tưởng Lâm Dữ là sẽ dính người sao?

Tưởng Lâm Dữ rốt cuộc muốn nghĩ cái gì?

Giản Hề nhanh chóng rửa mặt, làm khô tóc. Mở tủ quần áo ranh giới rõ ràng, một bên là Hermes GUCCI Chanel LV các loại đắt tiền, Tưởng Lâm Dữ đưa, hắn mỗi cái quần áo đều sẽ đưa lại đây đủ mọi loại kiểu dáng.

Giản Hề hoài nghi khả năng hắn cũng chưa xem qua quần áo này có hình dáng cụ thể như thế nào, hắn tặng lễ vật giống như làm nhiệm vụ, tùy tay nhấn một cái, hàng gửi đi, nhiệm vụ hoàn thành điểm được cộng vào tài khoản.

Một bên là Giản Hề tư mình mua giá cả nhãn hiệu ổn định, Giản Hề bắt đầu mặc đồ.

Giản Hề lấy áo sơ mi màu trắng phối hợp với chân váy lưng, kéo rèm cửa, ánh mặt trời len lỏi vào tràn ngập khắp cả phòng.

Giản Hề hít sâu, cầm lấy di động gọi điện thoại cho tài xế. Sắp xếp tốt thời gian, Giản Hề lại gọi điện thoại cho dì giúp việc nhà Tưởng Lâm Dữ, bên kia nhận điện thoại nhanh chóng, Giản Hề dò hỏi vấn đề ăn cơm. Dì giúp việc nói Tưởng Lâm Dữ không cho cô đi, hai ngày này dì không có đi qua nhà Tưởng Lâm Dữ.

Giản Hề ấn hạ giữa mày, đi đến bên bàn trên bàn đầy các loại sách chuyên nghiệp về ô tô, lấy ra đồ trang điểm phía dưới, bắt đầu trang điểm.

7 giờ, Giản Hề ngồi trên xe của Tưởng Lâm Dữ, mua bữa sáng Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn ăn ở nhà kia đến thẳng biệt thự Dương Hồ.

Giản Hề ở trên đường đem tư liệu hội nghị chỉnh sửa lại cho tốt, chia cho phòng thư kí, trợ lý để in văn bản.

7 giờ rưỡi, xe dừng trước biệt thự Tưởng Lâm Dữ. Giản Hề cất bữa sáng, đẩy cửa xe đi xuống, Tưởng Lâm Dữ đã bước ra khỏi biệt thự, chân dài rơi xuống bậc thang thứ nhất.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng giản dị, vạt áo rộng rãi rơi vào quần tây dài màu đen, khuy tay áo không cài có thể nhìn thấy ánh sáng đồng hồ kim loại. Hắn mang theo mắt kính gọng bạc, dưới mắt kính một đôi mắt hơi rũ, mắt đen trầm tĩnh. Trên khuôn mặt lạnh lẽo không có dư thừa cảm xúc, lập tức đi tới

Giản Hề bước nhanh đi qua mở cửa xe, Tưởng Lâm Dữ giương mắt, lông mi nồng đậm đen nhánh, con ngươi giống như hồ sâu.

Giản Hề đứng thẳng, “Tưởng tổng, buổi sáng tốt lành.”

Tưởng Lâm Dữ thu hồi tầm mắt, khom lưng ngồi vào xe, Giản Hề đóng cửa xe vòng đến hàng phía trước ngồi vào vị trí ghế phụ, nói, “ Mang theo cho anh bữa sáng, để bên tay trái. Cà phê là nóng, cẩn thận phỏng.”

Giản Hề mở IPAD, mở kế hoạch công việc, “9 giờ hội nghị, hội nghị chủ đề là ——”

“Ngồi ở ghế sau.” Tiếng nói trầm lãnh Tưởng Lâm Dữ ở phía sau vang lên, chậm rãi nói, “Lỗ tai tôi không tốt, thư kí Giản ngồi quá xa, tôi nghe không rõ ràng lắm.”

Tác giả có lời muốn nói: Giản Hề: Mắt mù tai điếc, Tưởng tổng không đúng tí nào.

Trước đưa một trăm bao lì xì ~