Kiếp Sau Không Gặp

Chương 18: Trốn học



Hạ Lâm đứng từ xa, không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng cậu có thể đoán được, Dư Lạc Đồng xin nghỉ giờ tự học buổi tối, là vì muốn đến quán bar làm thêm.

Đương nhiên là cậu ta sẽ không nói thẳng với chủ nhiệm lớp, cho nên chủ nhiệm lớp sẽ xử lý đơn xin nghỉ của cậu như đơn xin nghỉ của một học sinh lười học bình thường.

Vào tiết hoạt động ở kiếp trước, Hạ Lâm chơi bóng bàn với Tống Diên nửa tiếng, cho nên không nhìn thấy Dư Lạc Đồng chạy theo chủ nhiệm lớp để xin xỏ, cũng không biết chuyện đi làm của Dư Lạc Đồng.

Sau đó Dư Lạc Đồng lén trốn giờ tự học buổi tối đi đến quán bar làm thêm, cũng vì từ chối khách hàng quấy rối, bị khách gây sự vô lý một trận.

Tống Diên biết được chuyện này với cơn nóng giận đã chạy đi tìm người kia để giải quyết, hai bên một lời không hợp nên động chân động tay luôn, Tống Diên thanh niên trai tráng, đánh cho người kia vào viện.

Sau đó chuyện ầm ĩ đến tai hiệu trường, nhà trường cho Tống Diên hình phạt xem xét cảnh cáo*.

* 留校察看: Một hình phạt dành cho học sinh vi phạm nghiêm trọng đến nội quy và kỉ luật của nhà trường, mức độ nghiêm trọng chỉ kém "đuổi học" và được ghi vào hồ sơ học sinh.

Lúc chuyện này bị truyền đi, tạo ra một cuộc náo loạn không nhỏ, đồng thời cũng khiến cho hồ sơ của Tống Diên lưu lại một vết nhơ, thậm chí còn ảnh hưởng tới việc thi đại học của hắn, cuối cùng nhà họ Tống phải vận dụng quan hệ mới có thể sửa hồ sơ của hắn.

Nhưng cũng từ đây nhà họ Tống không vừa mắt với Dư Lạc Đồng, phản đối kịch liệt chuyện hai người qua lại với nhau. Không ngờ Tống Diên còn làm cho việc nghiêm trọng hơn, vì Dư Lạc Đồng mà ầm ĩ thẳng thắn come out với người nhà mình, lão gia chủ phải ra mặt, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, ép Dư Lạc Đồng đi thật xa.

Nhưng những chuyện này đều là chuyện của kiếp trước.

Đến nay vì suy nghĩ của Hạ Lâm lịch sử có sự thay đổi, cũng ảnh hưởng tới quỹ đạo cuộc đời một số người như Tống Diên và Dư Lạc Đồng.

Tống Diên nghe Dư Lạc Đồng nói đi làm ở quán bar, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Hán cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái, chỉ nghĩ không thể để Dư Lạc Đồng làm thêm ở những nơi như thế được.

"Cậu vẫn còn vị thành niên mà," Tống Diên quan sát Dư Lạc Đồng, "Làm việc ở những chỗ như quán bar, không vấn đề gì chứ?"

"Có vấn đề gì chứ, " Dư Lạc Đồng không để ý nói, "Trước kia mẹ tôi là một nữ tiếp viên, từ nhỏ tôi đã theo bà đến quán bar, luật lệ ở đó như thế nào tôi rõ hơn ai hết."

Tống Diên có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời lại rất đồng cảm với Dư Lạc Đồng, từ trong lời nói ngắn gọn của cậu có thể đoán được, gia cảnh của cậu phức tạp hơn gia cảnh của các bạn cùng trang lứa rất nhiều. Nhưng thái độ Dư Lạc Đồng vẫn dửng dưng, lại khiến cho hắn không dám biểu lộ sự đồng cảm của mình ra quá rõ, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu.

Hạ Lâm đang nghĩ chuyện khác. Cậu biết lời của Dư Lạc Đồng có mấy phần khoa trương, nếu như cậu ta hiểu biết tường tận như lời cậu ta nói, thì kiếp trước cũng sẽ không bị người ta bắt nạt.

Hơn nữa, cậu biết nếu tối nay Dư Lạc Đồng đến quán bar, lịch sử sẽ lặp lại lần nữa, Tống Diên sẽ lại vì Dư Lạc Đồng mà bị trường kỉ luật.

Mặc dù cậu muốn vạch rõ giới hạn với Dư Lạc Đồng, nhưng biết trước Tống Diên sẽ gặp vận hạn gì, cậu khó có thể khoanh tay đứng nhìn.

Cũng chỉ giúp lần này thôi, cậu tự nhủ, chỉ cần giúp lần này, để Tống Diên thuận lợi tốt nghiệp, như vậy cậu và Tống Diên sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa.

Tống Diên len lén nhìn bóng lưng Dư Lạc Đồng chạy ra khỏi cổng trường, lẩm bẩm với mình: "Hạ Lâm, tôi có cảm giác không yên tâm..."

"Không yên tâm hả, vậy chúng ta đến đấy một chút đi."

"Ấy?" Tống Diên ngoài ý muốn quay đầu nhìn cậu, không dám tin lời mà Hạ Lâm vừa nói ra khỏi miệng.

Mới gặp nhau một ngày, dù Tống Diên có thần kinh thô đến mức nào đi nữa, cũng có thể nhìn ra thái độ của Hạ Lâm vô cùng lạnh nhạt với Dư Lạc Đồng, hắn nghĩ là Hạ Lâm coi thường xuất thân của Dư Lạc Đồng, nhưng hắn không dám nói ra ý nghĩ đó của mình.

"Hai ta đúng là có thần giao cách cảm nha!" Tống Diên vui vẻ đập bộp một cái lên lưng Hạ Lâm, "Tôi cũng nghĩ như thế!"

Tối hôm đó, Tống Diên và Hạ Lâm cùng trốn giờ tự học buổi tối, dĩ nhiên, bao gồm cả vệ sĩ nhỏ Chu Sóc.

Ba người chạy ra cửa sau của trường, đột nhiên Tống Diên nghĩ ra, hắn còn chưa biết Dư Lạc Đồng làm thêm ở quán nào mà.

Hắn đang định gọi điện hỏi, Hạ Lâm đã kịp ngăn hắn lại: "Đừng hỏi, cậu ta nhất định sẽ không nói cho cậu đâu. Tôi biết chỗ đó."

"Cậu biết á?" Tống Diên cảm thấy không thể tin nổi, "Sao cậu lại biết?"

"Đoán thôi." Hạ Lâm nghiêm túc, chém gió không chớp mắt.

"Đoán hả..." Vẻ mặt Tống Diên 'Tôi không biết nên dùng từ ngữ nào để nói với cậu'.

"Tin thì đi cùng tôi." Hạ Lâm vừa nói, vừa đi tới lề đường để bắt taxi.

Tống Diên nhìn bóng lưng của Hạ Lâm một chút, lại nhìn Chu Sóc, thấp giọng nói: "Chu Sóc, cậu có cảm thấy không. Cậu chủ của cậu gần đây hình như đẹp trai ra thì phải?"

Chu Sóc quan sát Tống Diên một lúc, nghiêm túc nói: "Tôi vẫn cảm thấy..."

"Ừ."

"Nhị thiếu gia đẹp trai hơn anh."

"Cái đm..." Tống Diên không vui, "Mắt thẩm mỹ của cậu bị điên à, không nói điêu chứ, xét về tướng mạo, cậu ấy hơn tôi được điểm nào chứ?"

Chu Sóc có vẻ khinh bỉ nhìn hắn: "Anh ngốc hơn cậu chủ."

Tống Diên nhất thời thẹn quá hoá giận: "Cậu ấy là nhị thiếu gia của nhà cậu, ai có thể ngốc hơn cậu ấy chứ?"*

* Nhị trong ( 中二 trung nhị) và nhị thiếu gia (二少家). Trung nhị thường được nói đến như là bệnh của tuổi dậy thì, ngốc nghếch, nông nổi, coi mình là trung tâm.

Chu Sóc không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt xem thường đáp lại sự già mồm cãi láo của hắn.

Tống Diên oán hận bóp mặt hắn: "Gần đây Hạ Lâm vẫn luôn không lạnh không nóng với tôi, đến cả thằng nhãi con như cậu cũng bắt đầu không coi trọng tôi nữa rồi đúng không, xem tôi xử lý cậu như thế nào."

Lúc này, Hạ Lâm đã vẫy được một chiếc xa taxi, quay đầu gọi bọn họ: "Hai người còn lề mà lề mề cái gì hả, còn không mau tới đây."

"Tống Diên, cậu đừng bắt nạt Chu Sóc nữa!"

"Ấy ấy, tới đây." Tống Diên vội vàng buông lỏng tay, mặt lấy lòng chạy tới: "Tôi nào dám bắt nạt Chu Sóc chứ, tôi với Chu Sóc đang đùa giỡn với nhau thôi mà!"