Kiếp Sau Không Gặp

Chương 22: Tai bay vạ gió



Dư Lạc Đồng mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới giờ phút sinh tử này, người cuối cùng đứng ra giúp cậu giải vây lại là Hạ Lâm.

Con ngươi đỏ ngầu của người đàn ông áo đen kia đảo sang, gã nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm nói: "Thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch đã học đòi người khác nuôi trai bao là sao? Mày có tin là tao cầm cái chai này đập vỡ đầu mày ra không!"

Gã vừa nói xong câu cuối cùng, sự chú ý của gã đã chuyển từ Dư Lạc Đồng sang Hạ Lâm, giọng nói cuồng loạn, tinh thần đã hoàn toàn mất khống chế.

Chu Sóc nắm được thời cơ, nhào tới phía trước, chế ngự hai cánh tay của người đàn ông từ phía sau.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, mặc dù hai cánh tay đã bị chế ngự, người đàn ông vẫn cố vung tay, ném nửa chai rượu kia đi.

Mảnh vỡ của chai rượu bay sượt qua thái dương Hạ Lâm, Hạ Lâm chỉ cảm thấy thái dương của mình tê rần, sau đó có một dòng máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt cậu.

"Hạ Lâm!" Cuối cùng Tống Diên cũng đẩy được đám người đông đúc ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ bi thảm của Hạ Lâm, ngay lập tức nắm lấy bả vai cậu, hét ầm lên, "Hạ Lâm, ai làm cậu bị thương như thế này?"

Một bên mắt của Hạ Lâm bị máu tươi nhuộm đỏ không mở ra được, cậu chỉ có thể miễn cưỡng mở một bên mắt, nói: "Tống Diên, cái đm đừng có lắc lắc nữa, tôi đang rất chóng mặt, cậu đừng quan tâm đến chuyện ai làm tôi bị thương nữa, nhanh đưa tôi đến bệnh viện đi."

Ở kiếp trước, vì Hạ Lâm không có ở đây, sau khi sự việc xảy ra người Dư Lạc Đồng khóc lóc kể lể cho cũng không phải cậu, cho nên cậu cũng không biết Dư Lạc Đồng và người đàn ông kia rốt cuộc giải quyết sự việc như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ Tống Diên tức giận đến mức mất hết lý trí như vậy, chắc hẳn lúc đó Dư Lạc Đồng đã bị người nọ ép buộc.

Rồi sau đó người kia bị Tống Diên đánh đến mức nhập viện, nếu như nhà họ Tống sớm ra mặt giải quyết chuyện này, chắc cũng sẽ không đến mức không đè xuống được, nhưng lúc đó Tống Diên đánh người bị thương thì vẫn luôn giữ kín trong lòng, không dám nói thật với người nhà, định sẽ giấu được lúc nào hay lúc ấy, cuối cùng chuyện bị vạch trần ở trường học, mới kiến nhà họ Tống lâm vào thế bị động như vậy.

Ở kiếp này, Hạ Lâm rút kinh nghiệm dạy dỗ Tống Diên, vừa mới bị thương đã bảo Chu Sóc báo chuyện cho Hạ Lương, để người nhà họ sớm nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa người bị hại lại là nhị thiếu gia nhà họ Hạ, giúp cho Hạ Lương nắm được quyền chủ động, xử lý mọi chuyện dễ như trở bàn tay, chưa đến nửa ngày, đã khiến cho kẻ đầu sỏ kia phải xin thề sẽ biến khỏi thành phố B vĩnh viễn.

Về phía trường học, thì lại càng dễ hơn. Hạ Lương xin nghỉ cho em trai, nói rằng trước giờ tự học buổi tối Hạ Lâm không cẩn thận, ngã cầu thang vỡ đầu, được bạn học đưa bệnh viện gấp.

Là con trai trưởng, coi như là người thừa kế chính thức của nhà họ Hạ, lời của Hạ Lương vẫn có trọng lượng với chủ nhiệm lớp, vì vậy hình phạt với hành vi trốn học của Tống Diên, Dư Lạc Đồng và Chu Sóc đều được miễn.

Đương nhiên, trước khi xử lý những chuyện này, Hạ Lâm vẫn bị Hạ Lương lải nhải dạy dỗ, khuyên răn một trận, chuyện này để sau sẽ nói.

Vì vết thương kia hơi lớn, sau khi Hạ Lâm được đưa đến bệnh viện, trán khâu mấy mũi, còn bị Hạ Lương ép ở lại bệnh viện mấy ngày để theo dõi.

Hạ Lâm ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, đã nhìn thấy Chu Sóc cúi đầu rũ vai, giống như đứa trẻ con làm sai đang đứng ở góc tường, nghe Hạ Lương khiển trách không ngớt.

"Anh," Cậu yếu ớt mở miệng, "Anh có thể nói ít đi mấy câu không, chuyện không liên quan đến Chu Sóc."

Hạ Lương quay đầu nói: "Không thể bảo vệ em, là do cậu ta không làm tròn bổn phận của mình, sao lại không liên quan được?"

Sau đó, anh đi tới mép giường, bắt đầu từ trên cao nhìn xuống khiển trách Hạ Lâm: "Anh còn chưa nói đến em đâu, trước đó thấy em quyết tâm thi vào khoa Y, anh còn tưởng rằng em rốt cuộc cũng có tiến bộ rồi, biết chăm chỉ học tập, kết quả là vừa mới đi học ngày đầu tiên, em đã nhăng nhít với Tống Diên trong quán rượu rồi, còn đánh nhau nữa? Em càng ngày càng giỏi rồi nhỉ."

Hạ Lâm giờ mới thấm thía câu nói 'tự chuốc hoạ vào thân', còn không bằng cậu giả vờ ngủ nữa.