Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 35: Gừng càng già càng cay



Lục Đồng Quân liếc nhìn ông cụ Lục: “Không có hứng thú.”

“Đồng Quân.” Ông cụ Lục cố ý đanh mặt: “Cháu nhẫn tâm khiến ông sinh thời không được bế chắt trai sao?”

“Ông có mấy chục đứa cháu trai, chỉ cần ông nói một tiếng thì chưa đầy một năm sau, bảo đảm sẽ có hơn một trăm thằng chắt trai.”

Ông cụ Lục: “…”

“Đồng Quân, lần trước con gái nhà họ Tô bỏ trốn không cưới, ông cảm thấy con bé đó được đấy, tính cách cương liệt, hay là cháu…”

Lục Đồng Quân bình tĩnh ngắt lời ông cụ Lục: “Hạ Đình Hạ Vân, đưa ông nội về.”

Hạ Đình: “Cụ Lục, lên xe đi.”

Ông cụ Lục nhìn Lục Đồng Quân: “Cháu không cùng ông về nhà hả?”

“Cháu còn có việc.” Mấy chữ ngắn gọn đuổi ông cụ Lục đi.

Ông cụ Lục lên xe, Hạ Đình lái xe, Hạ Vân ngồi trên ghế phụ. Xe khởi động, ông cụ Lục bắt đầu nói lời khách sáo, thở ngắn than dài: “Đồng Quân cũng đã ba mươi mấy rồi mà còn chưa có cô gái nào bên cạnh, các cậu nói xem có phải cháu trai của tôi không thích phụ nữ mà thích đàn ông không? Chẳng lẽ tôi nên tìm mấy người đàn ông thử một lần?”

Hạ Đình cả kinh, suýt nữa tông trúng xe đằng trước.

Ông cụ Lục còn nói: “Tôi thấy hai cậu đi theo Đồng Quân lâu nhất, chắc là Đồng Quân rất hài lòng với hai cậu. Không biết có phải Đồng Quân thích bé trai kiểu như các cậu không nữa, tôi rất khai sáng, nếu…”

Hạ Đình hoảng sợ ngắt lời: “Cụ Lục cứ yên tâm đi, lão đại chỉ thích phụ nữ thôi chứ không thích hai anh em chúng tôi đâu.”

Hạ Vân cũng tràn đầy dục vọng cầu sinh: “Đúng, lão đại đã có người trong lòng rồi.”

Vừa dứt lời, Hạ Vân liền hối hận. Lỡ mồm…

Hạ Đình trừng Hạ Vân. Đúng là gừng càng già càng cay, mới nói mấy câu đã moi được tin tức.

Ông cụ Lục nở nụ cười: “Thì ra là vậy? Cô bé mà Đồng Quân thích tên là gì? Con gái nhà ai?”

Hạ Đình Hạ Vân mặt nhăn mày nhó.

“Cụ Lục, ngài đừng chơi chúng tôi nữa. Nếu để lão đại biết chúng tôi lỡ miệng thì chúng tôi sẽ bị lột da mất.”

“Tôi sẽ giữ bí mật cho hai cậu.” Ông cụ Lục cười tủm tỉm nhìn hai anh em: “Có tôi chống lưng, thằng nhóc đó dám làm gì các cậu.”

Hạ Đình Hạ Vân lắc đầu, chết cũng không chịu nói. Ông cụ Lục cũng biết mình không moi tin được nữa, thở dài một tiếng: “Từ năm năm trước Đồng Quân bị cô bé kia vứt bỏ thì bị tổn thương tình cảm nặng nề, vẫn không chịu tìm bạn gái, tôi an bài bốn cuộc hôn nhân cho nó mà chẳng có lần nào thành công. Tôi làm ông nội nó, sao không lo lắng cho được?”

Hạ Đình Hạ Vân liếc nhìn nhau. Ông cụ Lục lại diễn kịch, họ thể mắc mưu.

Bệnh viện.

Tô Lan Huyên đang nghiên cứu di vật của mẹ để lại. Rương gỗ lim này có khóa, không có chìa khóa mà bạo lực mở ra thì có lẽ sẽ làm hư rương gỗ. Tô Lan Huyên không muốn di vật của mẹ bị tổn hại nên chỉ có thể tạm thời không mở nó ra.

Tô Hạo Trần nằm trên bàn nhìn rương gỗ lim, hỏi: “Chị ơi, chị nói xem trong này có phải là di sản mẹ để lại cho chúng ta không?”

“Để khi khác chị tìm chìa khóa mở thử xem.” Tô Lan Huyên hỏi: “Hạo Trần, hôm nay em thấy thế nào?”

“Như cũ.” Tô Hạo Trần đột nhiên nắm tay Tô Lan Huyên: “Chị, hay là chị đồng ý cho em xuất viện đi. Em muốn ra ngoài nhìn xem, ở bệnh viện lâu không bệnh cũng thành có bệnh.”

“Không được.” Tô Lan Huyên quyết đoán từ chối: “Yêu cầu khác chị có thể đồng ý, nhưng yêu cầu này không được.”

“Chị!” Tô Hạo Trần nhõng nhẽo nài nỉ: “Nửa ngày thôi cũng được.”

Tô Lan Huyên biết Tô Hạo Trần ở trong bệnh viện rất ngột ngạt, nếu không cho cậu ấy ra ngoài thì không chừng cậu ấy sẽ trốn cô rời đi.

“Cuối tuần này chị có thể dẫn em ra ngoài nửa ngày.”

“Thật hả?” Tô Hạo Trần rất phấn khởi: “Chị! Em yêu chị chết mất!”

Thấy Tô Hạo Trần vui vẻ, Tô Lan Huyên cũng vui lây. Cô thật sự hy vọng Tô Hạo Trần có thể khỏe mạnh, sống được như người bình thường. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất

Đã sắp hết giờ nghỉ trưa, Tô Lan Huyên cũng không thể ở lại quá lâu, dặn dò Tô Hạo Trần đừng chạy lung tung, nghe lời bác sĩ rồi mới ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị trở về công ty. Nhưng vừa bước ra thì xe của Lục Đồng Quân liền chạy tới, đỗ bên cạnh cô. Lúc này Lục Đồng Quân đã tháo mặt nạ, thay quần áo bình thường, lái chiếc xe trị giá mấy trăm triệu.

Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Lục Đồng Quân cười nói: “Lúc nãy anh thấy em đứng đối diện đường cái nên qua đây luôn.”

Tô Lan Huyên mở cửa xe ngồi vào: “Em về công ty.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân khởi động xe: “Lan Huyên, sao em lại tới bệnh viện?”

“Em đi thăm Hạo Trần.” Tô Lan Huyên bổ sung thêm: “Em trai em.”

“Nó bị bệnh gì vậy?”

“Trái tim có vấn đề, là bệnh tim bẩm sinh.” Tô Lan Huyên đã không ngại chia sẻ cho Lục Đồng Quân chuyện của mình, không còn giấu diếm nữa.

“Anh quen với một chuyên gia bệnh tim, hôm khác nhờ người ta khám cho Hạo Trần thử xem.”

“Vâng.” Thực ra Tô Lan Huyên cũng không ôm hy vọng gì. Mấy năm nay Tô Hạo Trần đã đi khám không biết bao nhiêu bác sĩ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Không tìm được trái tim phù hợp thì sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa.

Tô Lan Huyên nhìn mặt bên của Lục Đồng Quân, hỏi: “Tối qua em không về nhà, anh không lo lắng à?”

Lục Đồng Quân dịu dàng nhìn cô: “Chẳng lẽ anh làm bạn trai mà không đạt tiêu chuẩn hay sao? Ngay cả chút tín nhiệm và tự tin cũng không có?”

Cảm giác được một người tín nhiệm vô điều kiện thật sự rất tốt. Tô Lan Huyên nở nụ cười. Đương nhiên cô không biết tối qua mình đã từng ôm Lục Đồng Quân ngủ một đêm. Trong mắt Tô Lan Huyên, cô và Lục Đồng Quân đã tách ra hai ngày, còn đối với Lục Đồng Quân thì họ chỉ mới tách ra mấy tiếng.

Nhiều năm sau Tô Lan Huyên sẽ hiểu được máu ghen của Lục Đồng Quân kinh khủng cỡ nào.

Tô Lan Huyên nhớ tới một chuyện: “Phải rồi, công ty em đang làm việc đã đóng cửa, trong vòng một đêm đổi chủ, bây giờ là của một người chủ khác.”

“Ừ. Tầm mắt của Trịnh Tùng Dân quá nhỏ, công ty đóng cửa là chuyện sớm hay muộn.”

“Nhưng em vẫn rất kinh ngạc, không hiểu sao tập đoàn Đại Lục lại thu mua nó.” Tô Lan Huyên buồn bực nói: “Công ty này lại không làm ra bao nhiêu tiền, mua với giá cao thực lực không có lời.”

“Tập đoàn Đại Lục không thiếu tiền.”

Câu này Tô Lan Huyên thực sự không phản bác được. Tô Lan Huyên nhăn mặt nói: “Chẳng qua chắc em không làm được ở công ty này lâu đâu. Hồi sáng em mới đắc tội ông chủ.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Đồng Quân lướt qua chút khác thường.

Bệnh viện cách công ty rất gần, đi một lát đã tới. Lục Đồng Quân an ủi: “Em đừng lo, chuyên tâm làm việc đi, cùng lắm thì không đi làm, ở nhà anh nuôi.”

Lục Đồng Quân không thích Tô Lan Huyên ra ngoài làm việc, chỉ hận không thể giữ cô bên cạnh cả ngày. Chẳng qua anh biết Tô Lan Huyên cũng có dã tâm. Anh không thể bẻ gãy cánh của Tô Lan Huyên, vậy thì chỉ có thể cho Tô Lan Huyên bầu trời rộng lớn để cô tự do bay lượn.

Tô Lan Huyên nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân: “Em mới không dễ dàng lùi bước. Chúng ta còn cần mua nhà, sao có thể để anh vất vả một mình.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân cười nói: “Tan tầm anh tới đón em.”

“Vâng.”

Nhìn Tô Lan Huyên đi vào công ty, Lục Đồng Quân lấy di động ra gọi điện thoại: “Tôi đang ở dưới lầu công ty của cậu. Cậu xuống dưới ngay cho tôi.”

Lục Tây Anh đang ngủ trưa trong phòng nghỉ thì nhận được cú điện thoại này, vẫn còn đần mặt ra. Lục Tây Anh hồi phục tinh thần, vừa thấy lịch sử cuộc gọi thì vội cầm lấy quần áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Lục Tây Anh xuống lầu, đứng trước cửa công ty mà không thấy ai, mãi tới khi nghe thấy tiếng còi xe, anh ta mới khó tin đi về phía chiếc Volkswagen trị giá hơn ba trăm triệu đỗ ở ven đường.

“Sao anh lại đi loại xe này?”

Lục Đồng Quân thản nhiên liếc anh ta: “Lên xe.”

Lục Tây Anh nhìn chiếc xe. Anh ta lớn chừng này tuổi rồi mà còn chưa từng ngồi chiếc xe nào tồi tàn hơn, rẻ tiền hơn chiếc xe này.

Sau khi ngồi vào trong xe, Lục Tây Anh tò mò hỏi: “Anh lấy chiếc xe này ở đâu ra vậy?”

“Chợ hàng second hands.”

Lục Tây Anh: “…” Từ khi nào mà người cầm quyền nhà họ Lục lại nghèo túng tới mức mua một chiếc xe rác rưởi ở chợ hàng second hands vậy?

Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc, hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác sao rồi?”

“Cũng không tệ lắm.” Lục Tây Anh thử chen chân vào, mới phát hiện xe này quá nhỏ, không thể duỗi thẳng chân: “Anh vội vàng kêu em xuống dưới, chẳng lẽ chỉ vì muốn quan tâm em?” trong ấn tượng của anh ta, Lục Đồng Quân không phải là người tri kỷ.

Lục Đồng Quân tỉnh bơ hỏi: “Hôm nay cậu có gặp được chuyện gì trong công ty không?”

“Không có. Với sức hút nhân cách của em thì chinh phục mấy người đó còn không đơn giản sao?” Lục Tây Anh suy nghĩ một chút, nói thêm: “Không gặp chuyện gì, nhưng gặp một người rất thú vị.”

Trong đầu Lục Tây Anh hiện lên bóng dáng Tô Lan Huyên, khóe miệng bất giác cong lên. Trong showbiz, có mỹ nhân nào mà Lục Tây Anh chưa từng gặp? Chẳng mấy người có thể khiến anh ta kinh diễm. Còn người khiến anh ta hứng thú thì chỉ có mình Tô Lan Huyên. Lục Tây Anh đã có kế hoạch, chiều nay sẽ thăng chức Tô Lan Huyên lên làm trợ lý cho mình.

Lục Đồng Quân nhếch môi cười: “Thú vị kiểu gì?”

“Nhan sắc của cô gái đó thì không bàn cãi, có thể vào mắt em đương nhiên phải cấp bậc thần tiên.” Lục Tây Anh nói: “Số lượng phái nữ muốn trèo lên giường em nhiều như cá diếc sang sông, thế mà cô gái đó lại bảo em không phải gu của cô ấy, nghe bảo có bạn trai rồi. Có điều chỉ cần chăm chỉ thì hoa có chậu nào cũng có thể đập chậu cướp hoa. Chiều nay em sẽ thăng chức cho cô ấy làm trợ lý của em, gần quan được ban lộc…”

Lục Tây Anh đang kể lể kế hoạch đập chậu cướp hoa của mình, Lục Đồng Quân nhẹ bẫng nói: “Cậu muốn cướp hoa của tôi hả?”

“Em cướp hoa của anh hồi…” Lục Tây Anh chợt phản ứng lại, vẻ mặt như bị sét đánh. Nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Lục Đồng Quân, Lục Tây Anh càng rùng mình.

“Anh… anh hai, anh chính là bạn trai của cô gái ấy hả? Có đùa không vậy?” Lục Tây Anh cười như mếu.

Lục Đồng Quân thờ ơ búng tàn thuốc: “Lan Huyên không biết thân phận của tôi. Hiện tại tập đoàn Trịnh thị đã trở thành công ty con của tập đoàn Đại Lục, hằng năm công ty con đều có cuộc thi sát hạch thăng chức, tôi hy vọng Lan Huyên sẽ được thuyên chuyển lên tổng công ty, cậu biết nên làm thế nào rồi đấy.”

Khóe miệng Lục Tây Anh co giật. Anh ta đột nhiên phản ứng lại, tại sao tập đoàn Trịnh thị lại bị thua mua chỉ trong một đêm.

“Anh thu mua tập đoàn Trịnh thị vì cô gái đó hả?”

Lục Tây Anh cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Không ngờ anh ta lại coi trọng bạn gái của Lục Đồng Quân. Vừa mới yêu đương mà đã thất tình rồi.

Anh ta dám cướp hoa của Lục Đồng Quân sao? Đáp án đương nhiên là không dám.

Lục Đồng Quân sắc bén nhìn anh ta, lạnh giọng cảnh cáo: “Giữ kín mồm vào.”

Lục Đồng Quân cố ý tới đây cảnh cáo, có thể thấy được tầm quan trọng của cô gái đó đối với Lục Đồng Quân. Lục Tây Anh nào dám có tâm tư xấu xa nào nữa.

“Em biết nên làm thế nào.” Lục Tây Anh uể oải cười khổ: “Lần đầu tiên em cảm thấy hâm mộ anh đấy.”