Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 36: Chiếm lợi của Lục Đồng Quân



Lục Đồng Quân được ông cụ Lục chọn làm người thừa kế nhà họ Lục, Lục Tây Anh chưa từng hâm mộ. Lục Đồng Quân dùng thủ đoạn thiết huyết khiến cả giới kinh doanh run rẩy, anh ta cũng chưa từng hâm mộ ghen tỵ. Lục Đồng Quân dám chống lại Lục Tử Việt, Lục Tây Anh cũng không hâm mộ. Nhưng bây giờ, anh ta lại hâm mộ vì Lục Đồng Quân quen biết với Tô Lan Huyên trước mình.

Lục Đồng Quân cũng hiểu biết Lục Tây Anh. Phát hiện câu chuyện của Tô Lan Huyên có vẻ khác thường nên anh mới lập tức cảnh cáo anh ta: “Tây Anh, cậu là người em trai mà anh yêu thương nhất.”

Ở nhà họ Lục, Lục Đồng Quân cũng tín nhiệm Lục Tây Anh nhất, không thì sao lại giao cho Lục Tây Anh tiếp quản tập đoàn Trịnh thị, không sợ Lục Tây Anh biết chuyện mình giả vờ bị què giả bị hủy dung?

Ánh mắt Lục Tây Anh buồn bã: “Em biết mà.”

Anh ta có thể thoát khỏi cuộc đấu tranh giành quyền lực của nhà họ Lục, tiêu sái mấy năm ở showbiz đều nhờ Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân vỗ vai Lục Tây Anh: “Đi lên đi.”

Lục Tây Anh lên lầu, vừa vào công ty thì thấy Tô Lan Huyên đang làm việc. Tô Lan Huyên đang tra tìm tư liệu. Cô biết năm ngôn ngữ, nhưng đôi khi vẫn phải tìm kiếm tư liệu để kiểm tra cho chính xác. Tô Lan Huyên cúi đầu làm việc, hoàn toàn không phát hiện Lục Tây Anh. Cô ôm tư liệu chuẩn bị vào phòng tài vụ kiểm tra tin tức, quay người lại thì đụng trúng Lục Tây Anh, tư liệu rơi vãi đầy đất. Vừa thấy là Lục Tây Anh, Lý Kính Hòa vội nói: “Xin lỗi ông chủ.”

Cô đúng là xúi quẩy. Hồi sáng mới đắc tội người ta, buổi chiều lại đụng trúng người ta.

Lục Tây Anh sắc mặt bình tĩnh, không lên tiếng. Đồng nghiệp Trang Hồng Nhung nhanh chóng đi tới: “Tô Lan Huyên, cô làm gì vậy? Còn không mau nhặt tư liệu lên đi! Sếp Lục, anh không sao chứ?”

Lục Tây Anh hoàn hồn, bình thản nói: “Tổng bộ sẽ chọn hai người từ công ty này lên tổng bộ học tập. Ai cảm thấy hứng thú có thể báo danh.”

Nghe vậy, các nhân viên đều rất phấn khởi. Tổng bộ tập đoàn Đại Lục chính là bao nhiêu người tranh nhau muốn chen vào đó.

Nghe tin này, mắt Tô Lan Huyên cũng sáng lên. Sau khi tốt nghiệp, ban đầu cô đã nộp hồ sơ vào tập đoàn Đại Lục, nhưng bị loại ngay từ đầu, bây giờ lại có cơ hội làm việc ở đó, gia nhập vào công ty lớn hơn, Tô Lan Huyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chỉ có hai vị trí đến tổng bộ tập đoàn Đại Lục học tập, nhưng công ty lại có hơn trăm người, cạnh tranh rất kịch liệt. Lục Tây Anh còn chưa nói tiêu chuẩn sát hạch là gì, mọi người vừa làm việc vừa suy đoán ai có khả năng được đến tổng bộ nhất.

Tô Lan Huyên cảm thấy khát nước, vào phòng trà nước lấy nước uống thì bị Trang Hồng Nhung ngăn cản: “Tô Lan Huyên, chỉ có hai vị trí đến tổng bộ học tập, cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi, tôi hy vọng cô có thể bỏ cuộc, muốn điều kiện gì cũng được. 300 triệu có đủ không?”

Thiên hạ còn có chuyện tốt đến thế sao? Tô Lan Huyên ngẩn người, sau đó cười khẽ nói: “Xin lỗi, tôi cũng muốn được vào tổng bộ học tập. Tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô.”

“Tô Lan Huyên!” Trang Hồng Nhung trừng Tô Lan Huyên: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! 300 triệu đã là tiền lương một năm của cô, cô tự dưng được lời 300 triệu, sang năm vẫn còn cơ hội khác, tại sao lại cứ đòi tranh giành với tôi?” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Kỳ lạ, vốn dĩ là quan hệ cạnh tranh, tại sao cô không thể tranh giành? Tô Lan Huyên cảm thấy Trang Hồng Nhung thật là cố tình gây sự: “Có hai vị trí, tại sao cô lại sợ mình không đi được? Hơn nữa tại sao cô kêu tôi bỏ cuộc thì tôi phải nghe lời cô?”

“Làm gì có chuyện có hai vị trí, cô thật sự không biết hay là giả ngu vậy hả? Nói là hai vị trí, nhưng thực tế chỉ có một vị trí thôi, một cái khác đã có sẵn người trong nội bộ rồi.”

“Có sẵn người nội bộ?” Tô Lan Huyên hơi kinh ngạc: “Sao lại như vậy?” Hơn nữa Lục Tây Anh mới lên tiếng, sao mới đó mà đã có người chiếm chỗ rồi? Còn bị Trang Hồng Nhung biết tin này?

“Không giấu gì cô, tôi mới nghe lén được.” Trang Hồng Nhung nói: “Tôi nghe sếp Lục gọi điện thoại nói là đã điều động nội bộ một vị trí, cho nên Tô Lan Huyên, cô phải bỏ cuộc.”

Nhờ người ta giúp đỡ mà còn xấu tính như thế. Cô mới không chiều cô ta đâu.

“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý.” Tô Lan Huyên bỏ lại một câu: “Muốn gia nhập tổng bộ thì dùng thực lực của mình đi.”

Tô Lan Huyên đi ra phòng trà nước. Nhìn bóng lưng Tô Lan Huyên, ánh mắt Trang Hồng Nhung hiện lên một tia ác độc. Tô Lan Huyên, đây là cô ép tôi.

Trở lại chỗ làm việc, Tô Lan Huyên bắt đầu bận rộn, đồng thời quên luôn chuyện của Trang Hồng Nhung. Đến giờ tan tầm, Tô Lan Huyên xử lý xong công việc của mình rồi dọn dẹp rời đi.

Lục Tây Anh lái xe ra từ tầng hầm ngầm, từ xa đã thấy Tô Lan Huyên đang đứng chờ xe ở vỉa hè. Anh ta vốn định lái xe đi tới, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Lục Đồng Quân, anh ta vẫn quay đầu rời điu.

Tô Lan Huyên đứng ven đường chờ Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân gửi tin nhắn tới, còn khoảng 10 phút nữa sẽ tới. Tô Lan Huyên đang cúi đầu đọc tin nhắn thì bỗng nghe thấy tiếng còi ô tô, cô ngẩng đầu lên, liền thấy Lý Kính Hòa ngồi trong xe. Lý Kính Hòa cười vẫy tay gọi Tô Lan Huyên: “Tô Lan Huyên.”

Tô Lan Huyên đi tới, kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc Lý, sao ông lại tới đây?”

“Có việc liên quan tới tiệc nhận thân, tôi muốn tìm cô thương lượng một chút.” Lý Kính Hòa cười hiền lành: “Lên xe trò chuyện đi.”

Tô Lan Huyên chần chờ ngồi vào xe. Đứng bên lề đường nói chuyện đúng là rất bất tiện. Nhưng Tô Lan Huyên không biết cảnh tượng này bị Trang Hồng Nhung vừa lúc đi ra công ty bắt gặp. Trang Hồng Nhung chụp mấy bức ảnh, chọn góc độ rất tốt, trong ảnh chỉ có thể thấy Tô Lan Huyên ngồi lên siêu xe của một người đàn ông chứ không thấy rõ mặt của người đàn ông đó, chỉ có mặt bên. Từ mặt bên có thể thấy được đó là một người đàn ông đã đến tuổi trung niên.

Trang Hồng Nhung khinh thường nói: “Ngay cả đàn ông trung niên cũng không tha, còn giả vờ thanh thuần trong công ty. Tôi biết ngay loại đàn bà như Tô Lan Huyên thì sao có thể sạch sẽ? Mặt như hồ ly tinh thế mà yên phận được mới lạ.

Đồng nghiệp bên cạnh phụ họa: “Tô Lan Huyên thật lắm mưu mô. Không chừng buổi chiều chính cô ta cố ý đụng trúng nam thần Lục để gợi sự chú ý của anh ấy.”

“Thật đáng tiếc thằng bạn trai nghèo của cô ta, mặt mũi đẹp trai thế cơ mà, tiếc là bị cắm sừng cũng không biết.”

“Đúng đấy Hồng Nhung, chúng ta nhất định phải tố cáo con hồ ly tinh Tô Lan Huyên này để cô ta không thể tiếp tục làm việc ở công ty được nữa!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

Một đồng nghiệp khác lo lắng nói: “Lúc trước Lưu Toàn đắc tội Tô Lan Huyên mà không có kết cục tốt, chúng ta đừng chọc Tô Lan Huyên thì tốt hơn. Công ty đột nhiên đổi chủ, tôi nghĩ chắc là liên quan tới Tô Lan Huyên. Lần trước cô ta còn đeo một sợi dây xích tay trị giá cả tỷ đồng, không chừng thật sự có ô dù, chúng ta không đắc tội được đâu.”

Trang Hồng Nhung nói: “Sợ gì chứ! Tôi đã hỏi Thái Thu Tâm rồi, sợi dây xích tay của Tô Lan Huyên là hàng giả, mấy trăm ngàn mà thôi.”

“Đúng đấy, sợ gì chứ? Tô Lan Huyên ở công ty bao lâu nay, nếu cô ta thật sự có ô dù thì sao có thể cứ ở mãi công ty bé tí này? Tôi thấy cô ta ỷ vào mình có chút nhan sắc nên làm tình nhân cho người giàu mà thôi.”

Trang Hồng Nhung cười đắc ý: “Tô Lan Huyên làm mất mặt phụ nữ chúng ta, chúng ta chỉ tố cáo hành vi xấu xa của cô ta thôi. Lát nữa tôi sẽ nặc danh gửi ảnh chụp này vào email của công ty, chỉ cần chúng ta không nói thì ai biết chuyện này?”

Trang Hồng Nhung đã tính kế rồi. Chờ Tô Lan Huyên không thể tiếp tục ở lại công ty thì sẽ tự động thôi việc, cho dù cô ta không cần ép Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên cũng sẽ đánh mất cơ hội đến tổng bộ.

Tô Lan Huyên ngồi trong xe của Lý Kính Hòa mấy phút, xác định thời gian, địa điểm các thứ của bữa tiệc nhận thân. Lý Kính Hòa chọn ngày rất gần, ngay tại cuối tuần này. Nói cách khác, chỉ còn hai ngày nữa. Tất cả công việc của tiệc nhận thân đều sẽ do nhà họ Lý chuẩn bị, Tô Lan Huyên chỉ cần đến dự đúng giờ là được.

Sau khi Tô Lan Huyên từ xe của Lý Kính Hòa bước xuống không lâu thì xe của Lục Đồng Quân chạy tới. Cô mở cửa xe ngồi vào, phát hiện ghế sau là Vạn Hoài Bắc. Cô cười chào hỏi: “Anh Vạn.”

Tô Lan Huyên cười với Vạn Hoài Bắc rất tươi. Chẳng qua là vì Vạn Hoài Bắc là bạn của Lục Đồng Quân. Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Lục Đồng Quân lại khiến anh nổi máu ghen. Nhiệt độ trong xe chợt hạ xuống, vô hình trung tràn ngập sát khí. Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Lục Đồng Quân, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi.

“Cô Tô.” Vạn Hoài Bắc kiên trì đáp lại, đồng thời đánh trống lảng: “Phải rồi, khi nãy tôi mới thấy cô Tô bước xuống từ xe của Lý Kính Hòa của tập đoàn Thiên Lý, lúc trước tôi nghe lão đại nói cô Tô từng đắc tội nhà họ Lý, Lý Kính Hòa tới kiếm chuyện với cô à?”

Vạn Hoài Bắc đương nhiên biết Lý Kính Hòa không có khả năng tới kiếm chuyện. Lục Đồng Quân đã phái người đi cảnh cáo, chẳng qua Vạn Hoài Bắc vẫn tò mò Lý Kính Hòa tìm Tô Lan Huyên vì lý do gì.

“Không phải.” Tô Lan Huyên mới nhớ ra cô còn chưa nói cho Lục Đồng Quân biết chuyện nhà họ Lý muốn nhận cô làm con nuôi. Tô Lan Huyên bèn nói: “Mặc dù Lý Thái có thù tất trả, không nói đạo lý, nhưng tổng giám đốc Lý vẫn rất biết phải trái. Ông ấy biết chuyện lần trước con trai ông ấy có lỗi, cho nên không trả thù tôi, mà còn đích thân tới tận nhà tôi nói xin lỗi, hơn nữa bảo thấy hợp ý với tôi nên muốn nhận tôi làm con nuôi.”

“Cái gì?” Vạn Hoài Bắc trợn tròn mắt: “Lý Kính Hòa muốn nhận cô làm con nuôi hả? Con cáo già này tinh ranh thật đấy, kiếm được món hời thật lớn!”