Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 41: Khách không mời mà đến



Trong phòng bếp truyền đến từng đợt tiếng hét chói tai của Tô Lan Ninh, tiếng hét như giết heo, trong âm thanh còn lộ ra sợ hãi, tiếng hét cuối cùng khàn cả đi.

Cả người Tô Lan Ninh nhếch nhác đi ra khỏi phòng bếp, quần áo trên người gần như bị nước bắn ướt tung tóe, tóc tai cũng ướt sũng dính sát vào sườn mặt.

Tô Lan Huyên đặt một chiếc gương ở trong phòng khách, Tô Lan Ninh nhìn thấy bản thân trong gương lại hét lên chói tai.

“Á á á!”

Cô ta đường đường là thiên kim nhà họ Tô, bà chủ nhà họ Sở, đã bao giờ phải nhếch nhác như thế này?

Ngược lại, Tô Lan Huyên lại ung dung ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thanh thản biết bao nhiêu.

Tô Lan Huyên không thèm đếm xỉa ngoáy ngoáy tai, cái tiếng này cũng chói tai thật sự.

“Tôi nói này, cô xong chưa hả. Tôi thấy cô nên thôi đi, cô đi đi, nếu không lát nữa lại mang tiếng cay nghiệt cho cô, chạy đến chỗ tôi gây phiền phức.”

“Tôi không đi.” Tô Lan Ninh tức giận âm thầm nghiến chặt răng. Cô ta bị Tô Lan Huyên đùa cợt đến mức này, sao có thể dễ dàng bỏ đi được.

Nếu không chuyện cô ta đến tiệc nhận người thân sẽ không thành mất.

Tô Lan Huyên: “Ha!”

Xem ra cũng quyết tâm ghê nhỉ.

Tô Lan Ninh gạt bớt tóc dính trên mặt mình xuống, giấu đi kế hoạch ác độc, cười nói: “Chị, hay là để tôi gọi đồ ăn ngoài cho chị. Để tôi gọi món cá sạo hấp cho chị.”

“Đừng.” Tô Lan Huyên từ chối một cách vô tình: “Tôi chỉ thích con cá trong bếp thôi. Sao nào, một chút thành ý cũng không có thì còn đến đây làm gì?”

Đây rõ ràng là đang gây khó dễ.

Tô Lan Ninh hối hận rồi, đáng ra hôm nay cô ta không nên đến, vậy mà lại gặp phải Tô Lan Huyên nuôi một con cá sống ở trong phòng bếp.

Tô Lan Ninh cố nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc: “Chị, tôi không nói là không làm, tôi chỉ muốn nghỉ chút.”

“Lát nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến, bà Lý rủ tôi đi dạo phố.”

Tô Lan Huyên cố ý nói.

Quả nhiên, vừa nghe thấy bà Lý, đôi mắt Tô Lan Ninh sáng lên: “Là vợ của Lý Kính Hòa, bà Lý đó sao?”

Giọng Tô Lan Huyên miễn cưỡng đáp: “Ừ.”

Tô Lan Ninh cực kỳ kích động: “Chị, em có thể đi cùng chị không?”

Bà Lý là người mà không ít phu nhân trong cái giới này muốn kết thân. Tô Lan Ninh từng nghe mẹ chồng rủ bà Lý đi đánh mạt chược mấy lần, nhưng đều bị bà Lý từ chối.

Nếu như cô ta có thể giúp đỡ ở phía bên này của bà Lý, mẹ chồng nhất định sẽ có cái nhìn khác về cô ta. Khiến cho mẹ chồng vui lòng, những ngày tháng sau này của cô ta ở nhà họ Sở cũng dễ sống hơn. Đến lúc đó nhà họ Sở sẽ khen thưởng cô ta.

Tô Lan Huyên nhấc mi mắt lên: “Một con cá cũng không làm xong, cô đi làm cái gì.”

“Em làm được mà, bây giờ em đi mổ cá, nhanh thôi.” Tô Lan Ninh thật sự như con gián đập mãi không chết, lại đi vào phòng bếp.

Cá nhảy ra từ trong hồ càng khó bắt hơn.

Tô Lan Huyên đứng dậy đi đến dựa vào khung cửa, chỉ tay nói: “Bên trái, bên phải, xuyên qua chỗ đó kìa. Trời ạ, Tô Lan Ninh, sao cô lại ngốc thế, thật sự ngốc muốn chết, ở phía sau cô rồi.”

Tô Lan Ninh nghe theo chỉ huy, xoay đến quay cuồng, vất vả lắm mới bắt được một con cá. Con cá giãy giụa, đuôi cá quẫy lên đập vào mặt Tô Lan Ninh.

Tô Lan Huyên không nhịn cười nổi. Tô Lan Ninh ngồi bệt mông xuống đất, cả người đều là nước, khắp người bốc lên mùi cá tanh. Con cá trên mặt đất vẫn còn rất phách lối lao về phía cô ta quẫy quẫy đuôi, càng làm cô ta tức lồng lên. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Bắt cá đã không dễ dàng gì rồi, còn phải cầm dao mổ cá, trong lòng Tô Lan Ninh càng buồn nôn hơn.

Nhưng nghĩ về việc dựa vào bà Lý có thể khiến mẹ chồng vui vẻ, cũng có thể khiến cho Sở Lâm Minh vui lòng, cô ta lại nhịn xuống.

Tô Lan Huyên bình thản nhắc nhở: “Một tiếng nữa là tôi phải ra ngoài rồi.”

“Sắp được rồi đây.” Hai tay Tô Lan Ninh hung hăng tóm lấy con cá, cầm con dao, nhắm mắt lại chém xuống.

Máu cá bắn lên khắp người cô ta, mùi tanh càng khó ngửi.

Tô Lan Ninh thật sự sắp khóc rồi.

Tô Lan Huyên thu hết biểu cảm của Tô Lan Ninh vào đáy mắt, trong lòng cực kỳ khoái trí: “Đây là do cô tự yêu cầu chứ tôi cũng không bắt cô làm đó.”

“Được làm cơm cho chị em vui lắm.” Tô Lan Ninh cố gắng nặn ra một nụ cười mà không biết rằng nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc.

Tô Lan Huyên cũng không có rảnh cứ đứng đây xem Tô Lan Ninh tấu hài, cô quay người đi thay quần áo.

Tô Lan Huyên nhìn điện thoại, đã sắp hết buổi chiều rồi, thế mà Lục Đồng Quân không có lấy một chút tin tức.

Chắc là vẫn đang bận.

Bà Lý Lưu Lệ Phương gửi một tin nhắn đến, nói là còn nửa tiếng nữa là đến dưới lầu rồi.

Tô Lan Huyên thu dọn xong, Lưu Lệ Phương đã đến dưới nhà.

Cá của Tô Lan Ninh cũng đã cho lên hấp, cô ta cười bước ra khỏi phòng bếp: “Chị, còn mười phút nữa là cá ăn được rồi.”

“Cô tự ăn đi, bà Lý đến dưới lầu rồi.” Tô Lan Huyên đi đến cửa thay giày.

Nhìn thấy Tô Lan Huyên không có ý định đưa mình đi theo, Tô Lan Ninh sốt ruột: “Chị, hay để em đi cùng chị đi, sở thích với thưởng thức của bà Lý chắc chắn không giống chị, chị không hiểu rõ mấy thứ đồ xa xỉ, nói không chừng em còn có thể giúp đỡ chị nữa.”

Tô Lan Huyên nhìn trên dưới Tô Lan Ninh một lượt: “Cô chắc chắn muốn đi?”

Bây giờ Tô Lan Ninh rất lôi thôi, khắp người toàn là mùi cá với mùi dầu, nếu bây giờ xuất hiện trước mặt bà Lý, chắc chắn mất mặt.

“Em lập tức rửa ráy là được rồi.” Tô Lan Ninh vội vàng nói: “Chị, chị đợi một xíu, chị có thể cho em mượn một bộ quần áo không?”

Khóe miệng Tô Lan Huyên treo nụ cười nhàn nhạt: “Quần áo của tôi toàn là đồ chợ, cô lại là thiên kim tiểu thư, chỉ sợ cô mặc rồi bị dị ứng, vậy thì tội tôi lớn lắm.”

Tô Lan Ninh luôn luôn mặc đồ hiệu, nào đã từng mặc quần áo rẻ tiền. Nếu là lúc bình thường, có đánh chết cô ta cũng không mặc quần áo của Tô Lan Huyên.

Nhưng bây giờ cô ta không hơi đâu để ý nhiều như vậy.

Tô Lan Ninh cười nhẹ nói: “Không sao mà, em mặc quần áo nào cũng được hết.”

“Vậy được, để tôi lấy cho cô một bộ.” Tô Lan Huyên tìm được bộ quần áo xấu nhất trong tủ, ném cho Tô Lan Ninh, cười nói: “Bộ này khá hợp với cô đó, lúc đó tôi mua được ở chợ giá sáu chục đó.”

“Quần áo sáu chục cũng mặc được?”

Trong lòng Tô Lan Ninh oán hận, đây là Tô Lan Huyên ám chỉ cô ta chỉ xứng với những thứ quần áo rẻ tiền này à?

Trong ánh mắt Tô Lan Ninh đầy vẻ ghét bỏ, bộ đồ cũng quá xấu rồi, thật sự không biết mắt mũi Tô Lan Huyên như thế nào.

Đương nhiên, đây là bộ đồ mua lúc trước Tô Lan Huyên đi dạo phố cùng Thái Thu Tâm, chính Thái Thu Tâm chọn.

“Chê à? Vậy thì thôi đừng mặc.” Tô Lan Huyên nói: “Bà Lý còn đang đợi kia kìa, tôi không rảnh lằng nhằng tốn thời gian với cô.”

“Không phải, không phải, em thay ngay đây.” Tô Lan Ninh nghiến răng, trong ánh mắt đầy ghét bỏ nhưng vẫn chỉ có thể mặc vào. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Cô ta soi gương nhìn qua, thật sự là xấu xúc phạm người nhìn.

Chân của Tô Lan Ninh vừa thô vừa ngắn, bộ đồ này đều phô hết những khuyết điểm của cô ta ra.

Hai người cùng nhau đi xuống dưới lầu, Lưu Lệ Phương chờ ở trong xe, nhìn thấy Tô Lan Huyên đã xuống liền cười bước xuống xe: “Lan Huyên, ở đây!”

“Bà Lý!” Tô Lan Huyên bước đến.

“Lên xe đi, hôm nay đưa con đi spa.” Lưu Lệ Phương hoàn toàn không để ý đến Tô Lan Ninh, cứ thế xem nhẹ luôn.

Lưu Lệ Phương không có con gái, đây chính là nuối tiếc của bà. Năm đó sau khi sinh Lý Thái, bác sĩ đã nói với bà tình hình sức khỏe của bà không phù hợp để sinh con nữa, mong ước có một cô con gái của bà cũng không thành theo.

Bây giờ bà nhận một cô con gái nuôi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Lưu Lệ Phương. Lưu Lệ Phương càng nhìn càng thích Tô Lan Huyên.

Hoàn toàn quên sạch chuyện con trai mình vì Tô Lan Huyên mà bị đánh nhập viện.

Thấy hai người cứ thế coi nhẹ mình, Tô Lan Ninh cuống lên, vội vàng bước đến kiếm cảm giác tồn tại: “Bà Lý, chào bà, cháu là Tô Lan Ninh, là mợ chủ nhà họ Sở. Mẹ chồng cháu vẫn nhắc đến bà suốt, còn nói hôm nào có thời gian mời bà đánh mạt chược với đi dạo phố nữa.”

Lời giới thiệu làm Tô Lan Huyên muốn phì cười, chỉ sợ người ta không biết cô ta là mợ chủ nhà họ Sở.

Tuy nhiên Tô Lan Ninh quá nóng lòng nên nói nhanh hơn não.

Tô Lan Huyên không lên tiếng, cứ thế nhìn Tô Lan Ninh diễn.

Lưu Lệ Phương bình thản nhìn cô ta một cái, trong giọng nói hơi bực mình: “Mẹ chồng cô là ai? Có quen à? Tôi với bà ta thân lắm chắc?”

Nét mặt Tô Lan Ninh sắp không trụ được nữa. Sở Lâm Minh là con riêng, mẹ chồng của Tô Lan Ninh đương nhiên cũng chỉ là bà hai của nhà họ Sở, nói trắng ra chính là tiểu tam không danh không phận. Thế mà còn dám bắt quàng làm họ với Lưu Lệ Phương?

Một tiểu tam mà muốn móc nối quan hệ với bà lớn, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng Lưu Lệ Phương để đứng vững gót chân trong cái vòng tròn các quý bà mà thôi.

Lưu Lệ Phương cũng không phải người ngốc, hơn nữa cũng chẳng có bà lớn nào muốn bạn bè qua lại với tiểu tam cả, chỉ tổ bị kéo thấp kém theo.

Tô Lan Ninh vẫn chưa kịp phản ứng, không biết vì sao trong giọng nói của Lưu Lệ Phương lại bực dọc, lại cẩn trọng nói thêm một câu: “Mẹ chồng cháu là Tạ Nguyệt Ánh, bà Lý, bà đã nhớ ra chưa ạ?”

“À, nhớ ra rồi, một mụ tiểu tam.” Trong giọng điệu Lưu Lệ Phương còn mang theo khinh miệt. Tô Lan Ninh càng không có chỗ lui.

“Bà Lý, cháu…”

Vẻ mặt Tô Lan Ninh khó coi, lời còn chưa nói xong, Lưu Lệ Phương đã che mũi lại: “Mùi gì vậy, thối quá đi, đây là mấy ngày không tắm rửa rồi vậy.”

Lời này làm cho mặt Tô Lan Ninh nháy mắt đỏ bừng, trên người cô ta còn có mùi cá tanh, kể cả xịt nước hoa rồi vẫn rất thối, phải nói là càng thối hơn.

Mùi cá tanh lẫn với mùi nước hoa, loại mùi kia, thôi khỏi cần nói.

Tô Lan Ninh lui lại vài bước, nói lộn xộn: “Bà Lý, vừa nãy chị bảo cháu… Vừa nãy đi qua thùng rác, chắc là bị ám mùi vào ạ.”

Tô Lan Ninh định đẩy sang Tô Lan Huyên nhưng lời nói đến miệng lại sửa đi.

Tô Lan Huyên cười híp mắt lại nhìn Tô Lan Ninh, vừa định mở miệng lại nhìn thấy một chiếc xe quen mắt lái đến, lông mày đột nhiên nhíu lại.