Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 42: Bữa tiệc nhận người thân của nhà hào môn bắt đầu



Đây đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Chiếc xe đó lại chính là xe của Sở Lâm Minh.

Trước đây Sở Lâm Minh thường lái xe đến dưới lầu đợi cô, ngay cả vị trí đậu xe cũng giống hệt như vậy, cảnh tượng này cô đã quá quen thuộc rồi.

Sở Lâm Minh vốn dĩ muốn đi qua đó, nhưng vì anh ta đã nhìn thấy Tô Lan Ninh, nên mới dừng xe lại ở chỗ này.

Anh ta không ngờ rằng Tô Lan Ninh cũng ở đây.

Tô Lan Huyên cong môi cười nói với Tô Lan Ninh bằng giọng đầy sâu xa: "Tôi nghĩ cô cũng chẳng còn có hứng thú đi dạo phố tiếp nữa."

Tô Lan Ninh thuận theo tầm mắt của Tô Lan Huyên và nhìn thấy xe của Sở Lâm Minh, ngay lập tức suýt chút nữa thì mất kiểm soát.

Không ngờ Sở Lâm Minh lại đến đây để tìm con đĩ Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên phớt lờ sự ghen ghét căm hận của Tô Lan Ninh và quay qua nói với Lưu Lệ Phương: "Bà Lý, chúng ta đi thôi."

“Được thôi, thứ mùi này cũng nồng nặc quá đi mất, ở đây thêm vài giây nữa, tôi sắp nôn đến nơi rồi.” Lưu Lệ Phương có gì nói đó vô cùng thẳng thắn, cộng thêm thân phận địa vị bày ra trước mặt đó nữa, nên không cần phải suy nghĩ đến cảm giác của Tô Lan Ninh làm gì.

Tô Lan Ninh nghe thấy vậy đỏ mặt tía tai, đợi đến khi hai người Tô Lan Huyên và Lưu Lệ Phương rời đi rồi, cô ta nhìn thấy Sở Lâm Minh cũng muốn lái xe bỏ đi. Cơn giận đè nén trong lòng cô ta nãy giờ bỗng bùng phát, lập tức vội vàng xông lên phía trước ngăn chiếc xe lại, trút toàn bộ cơn tức giận lên người Sở Lâm Minh.

"Sao anh lại ở đây? Có phải là anh đến tìm Tô Lan Huyên không, cô ta đá anh xuống nước, anh còn đến tìm cô ta, rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt hơn em cơ chứ?"

Tô Lan Ninh quả thật sắp phát điên lên rồi, thứ mà cô ta cố gắng đấu tranh để giành được trong mắt Tô Lan Huyên lại chẳng đáng để tâm đến.

Cô ta muốn được nhà họ Chu công nhận và không còn là con gái ngoài giá thú nữa, nhưng Chu Đức Độ mãi vẫn không chịu nhận cô ta.

Nhưng Tô Lan Huyên lại dễ dàng có được tình yêu thương của nhà họ Lý mà không mất chút công sức nào, trở thành con gái nuôi của Lý Kính Hòa, và có thể bước chân vào tầng lớp thượng lưu.

Tô Lan Ninh phát điên lên vì ghen tị.

Sở Lâm Minh gấp gáp phanh xe lại, lửa giận cũng bị khơi dậy: "Tô Lan Ninh, cô đúng là kẻ điên rồi, không cần mạng sống nữa à."

“Trái tim của anh đã để ở chỗ con đĩ xấu xa Tô Lan Huyên kia rồi, em có thể không phát điên lên được sao?” Tô Lan Ninh nắm chặt lấy cửa xe trong tay, không cho Sở Lâm Minh rời đi: “Em không cho phép anh gặp lại cô ta.”

“Mùi gì thế, hôi quá đi.” Sở Lâm Minh cũng ngửi thấy mùi tanh nồng nặc tỏa ra từ trên người của Tô Lan Ninh, trên gương mặt của người nổi tiếng là ưa sạch sẽ như anh ta tràn đầy vẻ kinh tởm chán ghét. Sau đó lại nhìn quần áo mà cô ta đang mặc trên người để lộ ra đôi chân ngắn thô kia, càng không thể nào ưa nổi.

Trong đầu óc anh ta lúc này không khỏi hiện lên dáng vẻ của Tô Lan Huyên, đó mới là vẻ đẹp tuyệt trần trên nhân gian.

Tô Lan Ninh nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Sở Lâm Minh, sắc mặt vô cùng khó coi, như thể vừa bị vả một cái bạt tai, mặt đỏ tía tai rồi.

"Là Tô Lan Huyên ép em phải giết cá khiến khắp người em đều có mùi tanh như thế này, cô ta làm vậy rõ ràng là đang làm khó người ta mà..."

Sở Lâm Minh cười cợt chế nhạo, không những không cảm thấy thương xót mà còn mỉa mai nói: "Đêm tân hôn cô cướp chồng người ta, bây giờ cô còn hy vọng người ta đối xử tốt với mình hay sao? Ai bảo cô muốn trèo cao như vậy chứ, đáng đời."

“Lâm Minh, em mới là vợ của anh đấy.” Sở Lâm Minh tức giận giậm chân.

"Đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, cả hai chúng ta đều biết rõ tại sao lúc đầu lại chấp nhận cô. Nếu biết rằng Chu Đức Độ chẳng hề có ý định muốn nhận cô, tôi sẽ không bao giờ chịu lấy cô đâu."

Bây giờ Sở Lâm Minh hối hận lắm rồi, Tô Lan Huyên sẽ lập tức có thể trở thành con gái nuôi của Lý Kính Hòa. Có sự giúp đỡ của nhà họ Lý, vị trí người thừa kế của anh ta sẽ được đảm bảo vững chãi rồi.

Nếu Tô Lan Ninh không thể giúp anh ta, vậy anh ta cũng không cần phải lãng phí thời gian vào cô ta làm gì nữa.

“Lâm Minh, anh nói vậy là có ý gì?” Tô Lan Ninh hoảng sợ lắm rồi: “Chú Chu không nói là sẽ không thừa nhận em, ông ấy nhất định sẽ thừa nhận em thôi, ông ấy yêu thương em nhất mà.”

"Lần cuối cùng tôi sẽ cho cô thời gian là ba tháng. Nếu vẫn không thể khiến Chu Đức Độ thừa nhận cô, vậy thì chúng ta sẽ lập tức ly hôn, đừng ai làm lãng phí thời gian của ai hết." Sở Lâm Minh vô cùng tuyệt tình.

Vứt lại câu nói này, Sở Lâm Minh khởi động xe rồi rời đi.

Tô Lan Ninh không kịp phòng bị, bị kéo ngã xuống đất theo quán tính, cô ta nhìn chằm chằm bóng xe của Sở Lâm Minh xa dần, trong ánh mắt hiện lên một sự độc ác: "Sở Lâm Minh, rồi sẽ có một ngày nào đó, em sẽ khiến anh phải hối hận và quỳ xuống cầu xin em. " Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

...

Tô Lan Huyên và Lưu Lệ Phương đã được chăm sóc da trong thẩm mỹ viện, sau đó đến cửa hàng thiết kế để lấy chiếc váy được đặt may theo yêu cầu của Tô Lan Huyên.

Một chiếc váy đuôi dài không tay in đầy những vì tinh tú.

Tô Lan Huyên khoác thử lên người rồi bước ra, Lưu Lệ Phương nhìn Tô Lan Huyên đang đứng trước mặt, sửng sốt thốt lên: "Trời ạ, thật sự xinh đẹp quá đi."

Tô Lan Huyên cũng không thể tin được mình ở trong gương lại xinh đẹp đến như vậy.

Chiếc váy này thật sự rất đẹp, cộng thêm khuôn mặt đẹp như hoa của Tô Lan Huyên, khí chất lại càng tăng lên.

Ngay cả nhân viên ở cửa tiệm cũng không ngớt lời khen ngợi.

"Cô Tô mặc bộ váy này thật sự vô cùng xinh đẹp, đúng là tiên nữ đích thực đây rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, vóng dáng này làn da này, quá đỉnh, ngay cả tôi là phụ nữ mà còn ngưỡng mộ quá đi mất."

Lưu Lệ Phương nghe thấy những lời khen ngợi này, trong lòng bà ta có trào dâng cảm giác vô cùng tự hào: "Con gái nuôi của tôi, đương nhiên phải là người xinh đẹp nhất trên thế gian rồi, hãy lấy bảo vật của cửa hàng các cô tới cho con gái nuôi của tôi thử đi."

“Dạ vâng, thưa bà Lý.” Cô nhân viên đã đi lấy rồi.

Tô Lan Huyên thay bộ váy dài tinh tú ra, trong lúc đang chờ nhân viên lấy bảo vật của cửa hàng tới, cô đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc qua lớp kính cửa sổ.

Ở phía đối diện bên kia đường, đó chính là Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng.

Trên tay Vạn Hoài Bắc xách rất nhiều túi lớn túi bé kè sát đi ngay bên cạnh Hạ Lăng suốt chặng đường như một người tùy tùng vậy.

Bọn trẻ con bây giờ thực sự khó hầu hạ quá đi, trò chơi thành phố trong công viên giải trí cũng không muốn chơi, cũng không muốn đến trường đua ngựa, thay vào đó lại ở trong thư viện cả nửa ngày trời.

Không có chút gì giống một đứa con nít cả, ngược lại lại khiến anh ta trông còn ấu trĩ hơn cả một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Những thứ đồ đang xách ở trên tay đều là sách báo đã mua, không phải là truyện tranh gì hết mà là những cuốn sách y học mà ngay cả người lớn cũng khó mà có thể đọc hiểu được.

Đảo Hoa Mai có sách gì là không có?

Hạ Lăng nhất quyết phải mua cho bằng được số sách này, anh ta cũng đành phải xách thôi.

"Nhóc con này, cháu có đói không? Có muốn đi ăn chút gì không hả?" Vạn Hoài Bắc cười hi hi dụ dỗ nói.

Hạ Lăng liếc nhìn Vạn Hoài Bắc một cái rồi nói: "Chú đói bụng rồi?"

“Bây giờ cũng đã buổi trưa rồi chẳng phải sao.” Vạn Hoài Bắc cười khà khà, đúng là anh ta đã đói bụng nãy giờ rồi.

“Vậy được thôi.” Hạ Lăng bĩu môi một cái, nhìn chằm chằm cửa hàng KFC trước mặt, nói: “Cháu muốn ăn KFC.”

Vạn Hoài Bắc nở nụ cười: "Không thành vấn đề."

Cuối cùng thì nó cũng có chút giống một đứa trẻ rồi.

Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt của Hạ Lăng trông càng trắng nõn mịn màng hơn, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng. Cậu bé đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, rất nhiều chị gái cô chị xinh đẹp chủ động đến gần.

Vạn Hoài Bắc vô cùng thất vọng, trên đời này làm gì có chuyện như vậy? Một anh chàng cao ráo đẹp trai như anh ta đang ngồi một bên không ai quan tâm, tất cả đều chạy tới chỗ thằng nhóc con là sao.

Tô Lan Huyên đang đứng cách đó một khoảng cách nhất định, cũng không hoàn toàn nhìn thấy rõ Hạ Lăng trông ra sao, mà chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy là một cậu bé chừng bốn năm tuổi.

Tại sao Vạn Hoài Bắc lại đi cùng một đứa trẻ vậy?

Tô Lan Huyên cũng không biết có chuyện gì xảy ra với mình, giống như bị ma nhập vậy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Lăng đang ngồi trong cửa hàng KFC ở phía đối diện, đôi chân cũng vô thức bước ra ngoài.

"Lan Huyên, con đi đâu vậy? Quần áo đã được đưa tới đây rồi, mau đi thử để cho mẹ xem có hợp không nào." Lưu Lệ Phương nở nụ cười rạng rỡ trên môi kéo Tô Lan Huyên đi về phía phòng thử đồ.

“Ồ, vâng ạ.” Tô Lan Huyên bình tĩnh lại và đi vào phòng thay quần áo.

Mà khi cô trở ra một lần nữa, ở phía đối diện đã không còn có Vạn Hoài Bắc và đứa trẻ kia nữa rồi.

Tô Lan Huyên và Lưu Lệ Phương đã đi dạo phố mua sắm cả một ngày hôm nay, khi về đến nhà đã là chín giờ tối rồi.

Cô mệt đến nỗi chân nhức mỏi, tay mềm nhũn hết cả ra. Cô ngã xuống giường nghỉ ngơi một chút, chợt nhớ ra rằng cả ngày nay không có tin tức gì của Lục Đồng Quân.

Bữa tiệc nhận người thân sẽ diễn ra vào ngày mai, Tô Lan Huyên hy vọng Lục Đồng Quân có thể đi cùng với cô đến đó.

Tô Lan Huyên tìm ra số điện thoại của Lục Đồng Quân, gọi qua đó, nhưng một hồi lâu vẫn không có ai trả lời.

Tô Lan Huyên nhíu mày, gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân: “Yến tiệc nhận người thân vào ngày mai, có đến không?”

Như thể là đá chìm đáy biển, rất lâu vẫn không có hồi âm.

Khoảnh khắc đó Tô Lan Huyên mới nhận ra rằng sự ngọt ngào thân mật giữa cô và Lục Đồng Quân chỉ xảy ra ở trong căn phòng này. Sau khi bước ra khỏi căn phòng này, ngoại trừ một dãy số điện thoại ra thì thậm chí anh sống ở đâu cô còn không biết, càng không biết đi đâu để tìm anh. Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Tô Lan Huyên ngồi ở đầu giường suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng vì quá buồn ngủ mà gục xuống ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đến buổi trưa của ngày hôm sau Lục Đồng Quân mới gọi điện thoại lại cho Tô Lan Huyên, anh nói: "Anh đang chạy một quãng đường xa ở bên ngoài, không nhìn thấy cuộc gọi tới, yến tiệc nhận người thân không thể đến được rồi."

"Không sao."

Sau một đêm đã trôi qua, Tô Lan Huyên đã không còn quá cảm thấy mất mát như vậy nữa, cô nghe tiếng chỉ dẫn lái xe ở đầu dây bên kia liền nói: "Lái xe chậm rãi một chút, chú ý an toàn."

"Được!"

Nói hai câu vô cùng ngắn gọn, rồi cúp điện thoại.

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm điện thoại di động thở dài thườn thượt, dọn dẹp tắm rửa xong xuôi liền đến bệnh viện một chuyến để đón Tô Hạo Trần.

...

Màn đêm buông xuống.

Tám giờ tối.

Lý Kính Hòa đã tổ chức bữa tiệc nhận người thân ở sơn trang Yến Cửu, đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và tinh anh các giới trong xã hội tụ tập lại, bữa tiệc rất hoành tráng và trông vô cùng quyền lực.

Tất cả các cơ quan truyền thông lớn đều đã đến, giành nhau để có được thông tin tư liệu viết bài đầu tiên.

Rượu sâm panh trong sảnh lớn chào đón những tên tuổi máu mặt.

Mọi người đều háo hức mong chờ, tò mò tự hỏi rốt cuộc người như thế nào mà lại được Lý Kính Hòa nhận là con gái nuôi vậy.

Lối vào trang viên.

Tô Khánh Thành dẫn theo Tần Huệ Mẫn bước xuống khỏi xe, nhưng hai người họ bị chặn lại ở ngay lối ra vào.

Cả hai người không hề có thiệp mời.

Những người ra vào nơi đây đều là nhân vật tầm cỡ của giới kinh doanh và chính trị, Tô Khánh Thành đứng ở lối ra vào đỏ mặt tía tai.

Khuôn mặt của Tô Khánh Thành vô cùng tức tối, ông ta liếm liếm mặt rồi cười nói: "Tôi là Tô Khánh Thành, cô con gái nuôi mà tổng giám đốc Lý muốn công bố vào ngày hôm nay chính là Tô Lan Huyên con gái của tôi."

Bảo an đứng canh gác ở cửa mỉm cười chế nhạo: "Là Tô Khánh Thành nào cơ? Tôi không biết, ông nói con gái nuôi của tổng giám đốc Lý là con gái của ông, thì đó là con gái của ông sao? Không có thiệp mời thì không ai được vào trong cả, ai biết kẻ lừa bịp từ đâu đến muốn lẻn vào trong này để ăn chực uống chực của người ta."

Lời nói của bảo vệ khiến Tô Khánh Thành không biết giấu mặt mũi vào đâu nữa rồi.

Rất nhiều người đi ngang qua đều dừng lại xem trò cười, đương nhiên cũng có người nhận ra Tô Khánh Thành, điều này càng làm cho ông ta cảm thấy xấu hổ hơn.

Tô Khánh Thành thẹn quá hóa giận: "Anh chỉ là người gác cửa, nói chuyện kiểu gì thế kia, cứ mở to mắt ra mà nhìn, tôi ăn chực uống chực sao? Tôi đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, tôi còn phải ăn chực uống chực của người khác hay sao? Con gái tôi là con gái nuôi của tổng giám đốc Lý, sao tôi lại không thể vào được."

Tổ trưởng tổ bảo vệ nói: "Nếu không có thiệp mời thì đều không thể vào trong được. Nếu ông còn tiếp tục gây chuyện không chịu đi tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy."

Bên cạnh có người hỏi: "Tổng giám đốc Tô, con gái thứ hai của ông không phải đã gả vào nhà họ Chu rồi hay sao? Nghe nói một thời gian trước ông còn cắt đứt quan hệ với cô con gái lớn rồi, hôm nay người tổng giám đốc Lý nhận làm con nuôi là cô con gái nào của ông vậy?"

"Phải rồi, phải rồi đấy tổng giám đốc Tô, ông nói cho chúng tôi biết đi, ông còn có bao nhiêu cô con gái nữa."

"Nếu con gái của ông thực sự được tổng giám đốc Lý nhận làm con gái, tại sao cô ấy không gửi lời mời cho ông vậy?"

“Thiệp mời, thiệp mời tôi đã làm mất rồi.” Trong lòng Tô Khánh Thành cảm thấy vô cùng chột dạ, nhà họ Lý không hề gửi thiệp mời cho ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ rằng còn chưa bước qua được cánh cửa thì đã bị người ta chặn lại ngoài cổng, để người ta cười vào mặt thế này.

Tần Huệ Mẫn cảm thấy xấu hổ chết đi mất, ở đây bà ta gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những bà vợ vẫn thường hẹn nhau đánh mạt chược đi dạo phố mua sắm.

Nếu không vào được bên trong thì sau này làm sao có thể ngóc đầu lên được trong những hội bạn này chứ?

Tần Huệ Mẫn cúi gằm mặt xuống, cố gắng đứng xê ra càng xa càng tốt để không ai nhận ra mình.

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho con gái tôi và bảo con bé đích thân đến đón.” Lúc này đây cho dù Tô Khánh Thành có phải cố gắng cầm cự cũng phải giữ được thể diện của mình.

Ông ta cũng tin chắc rằng Tô Lan Huyên không dám từ chối ra đón. Nếu để bố ruột của mình đứng ngoài cửa, còn mình lại đi tới nhà họ Lý cao sang quyền quý, như vậy nhất định sẽ bị người ta bàn tán dị nghị sau lưng, phải chịu điều tiếng vong ân bội nghĩa cho mà xem.