Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 27: thiết huyết học viện,tĩnh hương đích phiền não



Sáng sớm, gió mát thổi nhẹ, không khí trong lành, khiến cho con người cảm thấy tâm thần sảng khoái. Diệp Phong sau một đêm hoang dâm, hiện tại do Lộ Lộ ôn nhu hầu hạ mặc áo rửa mặt. Hai người cùng đi ra khỏi thụ ốc. Để lại U Nguyệt Nhi túng dục quá độ, toàn thân bủn rủn, bị điểm huyệt đang ngủ mê man trên giường.

Tối hôm qua có thể nói Diệp Phong đã lần lượt thử nghiệm những phương pháp kích tình sảng khoái nhất. Bởi vì vũ cơ U Nguyệt Nhi vốn tại Phong Nguyệt Trường, tuy vẫn là xử nữ, nhưng đối với thuật phòng the vốn có tâm đắc, hiểu được như thế nào làm đẹp lòng nam nhân. Diệp Phong tận tình yêu thương Lộ Lộ nên bình thường không nỡ đùa cợt hoa dạng. Tất cả phát tiết lên người của U Nguyệt Nhi, làm nàng xuân ý dâng tràn, sung sướng muốn chết đi được, không ngừng kêu lên xin tha!

Do không tin U Nguyệt Nhi đột nhiên thay đổi quan hệ với mình, Diệp Phong đương nhiên sẽ không để một sát cơ bên người khi ngủ. Vì vậ sau khi phát tiết, hắn đã điểm huyệt ngủ của U Nguyệt Nhi.

Khải Đặc cùng toàn bộ Liệt Diễm chiến sĩ đã ra khỏi phòng, lên ngựa bày trận, luyện tập chiến trận ngũ thức, tăng cường khả năng phối hợp ăn ý, trông qua quả rất có khí thế.

Lam Lam mập mạp đang cầm đá vụn đang đuổi theo tiểu Hắc nhanh nhẹn. Tiểu trảo liên tục dùng đá nhỏ công kích, xem ra chắc lại bị tiểu Hắc chọc giận. Không bắt được, liền dùng đá phát tiết cơn giận.

Đứng ngoài cửa thụ ốc, Lộ Lộ nhìn U Nguyệt Nhi đang nằm trên giường, đóng cửa phòng lại, hướng về Diệp Phong hỏi:" Thiếu gia, ngài không nghi ngờ chuyện nàng ta đột nhiên thay đổi thái độ sao?"

"Đương nhiên là hoài nghi, tiểu bì nương này nhất định là có âm mưu!" Diệp Phong gật đầu nói, cầm lấy tay của Lộ Lộ, cười xấu xa và nói: "Bất quá nàng ta đã có âm mưu đùa bỡn với ta. Ta cứ mỗi ngày vui vẻ thưởng ngoạn nàng ta, để xem nàng ta bày trò hoa dạng gì. Nàng bình thường giám thị nàng ta cho ta. Nếu có người ngoài, nàng ta muốn tiết lộ bí mật của Hắc Ám ma kiếm, lập tức điểm tử huyệt hoặc huyệt ngủ của nàng ta. Ta đi đón Tĩnh Hương về đây. Sau đó sẽ hỏi lại nàng ta về vấn đề của Hắc Ám giáo đình, xem nàng ta nói thế nào!"

"Ân, thiếp biết rồi!" Lộ Lộ ôn nhu trả lời.

Diệp Phong mỉm cười hôn vào má trái của nàng một cái, gọi mọi người lại cùng ăn điểm tâm. Ăn xong cùng với Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi, Khải Đặc cùng mười tên liệt diễm chiến sĩ xuất cốc chạy tới Thiết Huyết học viện.

Lộ Lộ tiễn ra đến cốc khẩu, nhìn vào dáng lưng của thiếu gia rồi cất tiếng dặn dò đầy vẻ quan thiết:" Thiếu gia, trên đường hãy cẩn thận, nhớ sớm trở về nhé!"

"Yên tâm đi, trễ lắm là đến tối ta sẽ về!" Diệp Phong quay đầu nhìn Lộ Lộ, mỉm cười đáp lời, trong lòng tràn ngập vạn ý nhu tình đối với Lộ Lộ.

Lộ Lộ đứng nhìn cho tới khi thiếu gia khuất dạng, rồi mới quyến luyến quay trở lại cốc. Ai Đức và Ba Nhĩ thấy vậy thì liền hiểu ngay, mỉm cười lấy lòng với nàng tỳ nữ được Diệp Phong rất mực sủng ái này. Bởi vì Diệp Phong đã từng tuyên bố trước mặt mọi người, ai ai cũng phải nghe lời của Lộ Lộ, nếu không tức là chống đối với hắn.

Thiết Huyết học viện, là võ học viện lớn nhất tại Quang Minh đại lục, tọa lạc tại hướng tây nam của Hỗn Loạn Hoang Nguyên, nó không khác gì một tòa thành thị nhỏ. Vào khoảng ba trăm năm trước, nhân vật đầu tiên tại đại lục đạt tới trình độ cửu giai Băng Sương kiếm sĩ là Mã Đinh – Cơ Nỗ, đã cùng với Sử Mật Tư – Khắc La, một cửu giai pháp sư điện hệ sáng lập nên.

Ngày nay, viện trưởng của Thiết Huyết học viện chính là hậu nhân của Mã Đinh, cửu giai Băng Sương kiếm sĩ, Nặc Đốn – Cơ Nỗ, còn phó viện trưởng chính là hậu nhân của Sử Mật Tư, bát giai pháp sư điện hệ, Quỳnh Tư – Khắc La. Hai vị Viện Trưởng hiện nay đều có niên kỷ quá lục tuần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn

Trong vòng ba trăm năm trở lại đây, bởi vì Cơ Nỗ và Khắc La hai nhà đời đời đều có sản sinh anh tài, lại bồi dưỡng nên vô số nhân tài, vì vậy mà uy danh của Thiết Huyết học viện càng ngày càng tăng. Những ai muốn được ghi danh vào học tại học viện, không những là chỉ phải thông qua khảo hạch khắc khe, mà lại còn phải ký sinh tử trạng, bởi vì học viện hàng năm đều trải qua quyết đấu và chỉ cho phép một trăm người đầu tiên thắng cuộc được tốt nghiệp.

Vì để tốt nghiệp, các học viên có thể tự chọn lấy đối thủ cho mình trong thời gian quyết đấu. Cho nên việc các học viên tranh dành chém giết lẫn nhau xảy ra như cơm bữa hàng ngày. Vì học viện muốn bồi dưỡng cho bọn họ thu thập được kinh nghiệm thực chiến nên không hề ngăn cản các loại hành vi kiểu này. Nếu trong lúc quyết đấu mà có ai bị tử thương thì chỉ có thể tự trách mình học nghệ kém cõi, không bằng người mà thôi.

Dù giáo trình của Thiết Huyết học viện nghiêm khắc đến mức gần như tàn khốc như thế, nhưng số lượng học viên đến tham gia khảo hạch trước Lạc Dịch nhiều vô số kể. Bởi vì những học viên tốt nghiệp từ học viện này đều là những nhân tài mà mọi quốc gia đều tranh nhau thu dụng.

Học viên của Thiết Huyết học viện đến từ đủ các loại chủng tộc, loại nào cũng có. Những năm gần đây, quốc vương của nhiều quốc gia khác nhau vì muốn bồi dưỡng công phu và kinh nghiệm cho nhân tài của nước mình đều đưa người vào học tại Thiết Huyết học viện.

Hành động này của các quốc vương đã làm tăng thêm phần uy danh của học viện, đồng thời cũng mang đến không ít phiền não cho học viện. Bởi vì những hoàng tử hoặc công chúa tham gia học viện, lập tức sẽ hấp dẫn một số lượng lớn những người đi theo phụng thừa. Vì thế, mỗi khi những hoàng tử hoặc công chúa này có xảy ra bất hòa hoặc xích mích đối địch thì sẽ dẫn tới một trường đại chém giết thảm liệt ngay tại bên trong học viện.

Do viện trưởng các đời của Thiết Huyết học viện đều là cửu giai cường giả, lại thêm trong ba trăm năm nay vẫn luôn duy trì một đại đội Băng Sương kiếm sĩ do các đời viện trưởng thành lập, cho nên trong vòng một trăm dặm xung quanh học viện cũng như khu ma lâm khủng bố, phần đông các phe phái cường đại tại Hỗn Loạn hoang nguyên đều không dám bước vào.

Tĩnh Hương – Ba Ni Lạp, hai mươi tám tuổi, thuở nhỏ cha mẹ chết sớm, kế thừa tước vị Tử Tước cha truyền con nối, tuân theo di ngôn của cha nên một lòng tận trung với Mạt La đế quốc. Nàng được quốc vương Lao Nhĩ tín nhiệm, giao cho trách nhiệm truyền dạy ma pháp cho công chúa Tố Liên Na. Bởi vì bấy lâu nay nàng có yêu cầu quá cao nên đã từ chối tất cả những người theo đuổi mình, vì vậy mà cho đến nay vẫn còn độc thân.

Chính ngọ, nàng Tĩnh Hương đoan trang tú lệ đang đứng một mình bên một tiểu hồ tại Thiết Huyết học viện, thân hình mềm mại đầy đặn, làn da trắng nõn, mặc bộ y phục màu khiết bạch chỉnh tề, phối hợp với mái tóc dài màu hồng càng làm tăng thêm phong vận đoan trang thành thục, chỉ có điều là đôi mắt phượng xinh đẹp thoáng vươn nhẹ nét sầu tư.

Từ khi biết được quốc vương phái mình đi theo cầm thú nam tước để đảm đương chức vụ phó đoàn trưởng của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, thời khắc nào nàng cũng rầu rĩ không vui. Thật không thể ngờ được mình lại phải hợp tác với tên cầm thú nam tước có ác danh đồn xa như thế, chẳng biết sẽ có biết bao phiền não đây.

"Tĩnh Hương, thì ra nàng ở đây à, chẳng trách ta tìm ngươi khắp nơi mà không gặp!" Người vừa lên tiếng là một nam nhân anh tuấn tóc xanh, là đại hoàng tử của Thiên Vũ đế quốc, Bảo La – Cách Nhĩ Cáp Đặc. Hắn vừa đi đến bên tiểu hồ, vừa lên tiếng gọi Tĩnh Hương.

Bảo La – Cách Nhĩ Cáp Đặc được hai mươi bốn tuổi, là một lục giai cuồng sa kiếm, nhập học tại Thiết Huyết học viện đã được một năm. Hắn là một kẻ hay khoa trương và rất bá đạo. Mỗi khi hắn muốn đạt được một vật gì đó thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt cho bằng được mới thôi.

Tĩnh Hương đoan trang thành thục, đi cùng Liên Na vào Thiết Huyết Học Viện. Bảo La đã bị khí chất thành thục và dáng điệu mỹ lệ của nàng thu hút. Y mặc kệ nàng lớn hơn mình bốn tuổi, nhất thiết muốn nàng trở thành nữ nhân của hắm. Nếu không phải ngại Liên Na công chúa và Đan Ni hoàng tử, với cá tính bá đạo của hắn, chắc chắn hắn đã sớm sử dụng thủ đoạn cưỡng bức để đạt được Tĩnh Hương!

Đối với tên hoàng tử bá đạo này, Tĩnh hương cũng rất đau đầu. Đã nói là không có thích hắn, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục dây dưa. Thật sự là phiền a. Hiện tại, thấy hắn đến tiếp đón mình, cơ bản giữ lễ nghi, khách khí hỏi:" Bảo La hoàng tử tìm ta có việc gì không?"

Bảo La đi tới gần bên Tĩnh Hương, mang theo khẩu khí như chất vấn, hỏi:" Tĩnh Hương, cái việc nàng phải rời học viện để nhận chức phó đoàn trưởng của Tư Lược đoàn, tại sao lại không nói cho ta biết? Nếu không phải Liên Na công chúa nói cho ta, không biết nàng sẽ định giấu ta bao lâu nữa?"

"Bảo La hoàng tử, ngươi hỏi thật là kỳ lạ. Ta phải nhận chức phó đoàn trưởng Tư Lược đoàn, tại sao lại phải nói cho ngươi biết?" Tĩnh Hương nhíu mày hỏi ngược lại, tỏ vẻ rất bất mãn với cái bộ dạng chất vấn bá đạo của Bảo La, thể như mình và hắn có một cái quan hệ nào đó.

Bảo La bị Tĩnh Hương hỏi lại khiến cho y có chút lúng túng, nhíu mày nói:" Nàng biết rõ là ta thích nàng. Vái việc nàng nhận chức phó đoàn trưởng của Tư Lược đoàn, chỉ là muốn tránh né ta phải không?"

"Bảo La hoàng tử, ta nhận chức phó đoàn trưởng của Tư Lược đoàn là do lệnh của Lao Nhĩ bệ hạ. Ta cũng không cố ý giấu ngươi. Thất lễ, ta cảm thấy không khỏe, ta phải cáo từ!" Tĩnh Hương đã vì cái việc về Tư Lược đoàn mà không vui, lại thêm gặp tên phiền hà Bảo La, thật sự là nhức đầu, nhưng cũng lên tiếng một cái, rồi rời đi.

Liên Na công chúa bởi vì chán ghét việc hắn luôn tìm nàng để hỏi thăm về tình hình của Tĩnh Hương, chỉ còn cách nói cho hắn biết việc Tĩnh Hương phải nhận chức phó đoàn trưởng của Tư Lược đoàn, khuyên hắn đừng hao phí tâm tư nữa. Nhưng cái chi tiết cụ thể là chủ ý của Lao Nhĩ bệ hạ thì không nói rõ.

Vì thế khi Bảo La nghe đó là Lao Nhĩ muốn Tĩnh Hương nhận chức phó đoàn trưởng, nhất thời không khỏi bàng hoàng, cũng không biết nói làm sao cho tốt. Có chỉ ý của quốc vương, cho dù Tĩnh Hương không thích thì cũng không thể từ chối. Nhưng khi Tĩnh Hương rời học viện để nhận chức phó đoàn trưởng, thì hắn không có cơ hội để theo đuồi, điều đó thật không cam lòng.

Không được, ta không cam lòng cứ như vậy buông tha cho Tĩnh Hương. Ta phải tìm biện pháp đoạt được nàng. Bảo La không cam lòng âm thầm suy tính, lấy cớ tiễn Tĩnh Hương về phòng nghỉ, mặt dày đi theo nàng.