Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 27: Cái kết của việc trông mặt mà bất hình dong



Khi cô nhìn thấy Tư Viễn Hằng liền nhớ đến bản thân đã bị anh phản bội, đúng vậy, phản bội, không phải chia tay theo một cách bình thường.

“Nếu là bạn gái cũ, thì tôi sẽ giảm giá cho cô, cô chọn một hình xăm đi!” Người phụ nữ nói một cách hào phóng.

“Không cần đâu.” Đào Anh Thy vừa nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cho dù không phải bởi vì bạn gái cũ của Tư Viễn Hằng, vậy thì cô cũng không muốn để anh biết vị trí cô muốn xăm lên.

Nói không chừng cô sẽ nhận được sự đồng tình cùng thương hại ấy chứ.

Đây là điều mà Đào Anh Thy không muốn nhất.

Năm đó sau khi hai người chia tay, cô đã thề với Tư Viễn Hằng sẽ coi anh ta như người xa lạ.

Đào Anh Thy còn chưa đi tới cửa, cổ tay cô đã bị nắm lại, túm ngược trở về.

“A!” Thiếu chút nữa thì cô va phải ngực Tư Viễn Hằng, cô nói với anh bằng giọng cực kỳ tức giận: “Anh muốn làm gì?”

“Cho dù là chúng ta đã chia tay, em cũng không cần phải tỏ ralạnh lùng như thế chứ?” Tư Viễn Hằng nói với giọng ôn nhu, giống như đang trêu tức cô.

“Tôi với có anh quen nhau sao?” Đào Anh Thy dùng hết sức gạt tay anh ta ra: “Với lại, làm phiền anh đừng có nói với người khác tôi là bạn gái cũ của anh nữa, anh và tôi chưa từng có quan hệ gì!”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà đi thằng ra ngoài.

Khuôn mặt của Tư Viễn Hằng im lặng đứng im tại chỗ, đáy mắt hiện lên sự mờ mịt khó hiểu.

“Hai người sao lại chia tay vậy?” Người phụ nữ vừa nói xong, Tư Viễn Hằng chợt quay đầu lại, ánh mắt âm trầm khiến người phụ nữ vội vàng cúi mặt xuống.

Trong lòng Đào Anh Thy cảm thấy bản thân nên đi tìm thầy bói xem một quẻ, cô cũng quá xui xẻo đi. Tìm đến một quán xăm hình cũng có thể gặp được Tư Viễn Hằng. Anh ta lại còn dám trơ trến tới mức nói cô là bạn gái cũ trước mặt bạn gái bây giờ nữa chứ.

Trước kia chắc chắn mắt cô bị mù mới coi trọng anh ta! Đây là kết cục của việc đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà.

Trong lúc cô đang cực kỳ tức giận thì điện thoại trong túi xách đổ chuông.

Đào Anh Thy lấy điện thoại ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ngón tay run lên thiếu chút nữa thì rơi điện thoại xuống, Chương Vĩ sao? Vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô vào giờ này vậy?

Đào Anh Thy bấm trả lời: “Alo?”

“Đào Anh Thy, cô đến muộn rồi. ”

“Đến muộn? Không phải tôi đã bị đuổi việc rồi sao?”

“Ngài Hải Minh nói, cô có thể tiếp tục làm việc tại tập đoàn Vương Tân, cô vẫn làm việc với tư cách thư ký.”

Trong đầu Đào Anh Thy tràn ngập dấu hỏi chấm, đùa cái gì vậy?

Cô thật vất vả mới thoát được ra khỏi đó, Tư Hải Minh lại bảo cô trở về? Không có cửa đâu!: “Tôi không đi.”

“Ngài Hải Minh nói, nếu cô không đến, anh ấy sẽ tự mình đến đón cô.”

“..!” Đào Anh Thy hít một hơi lạnh, để cho Tư Hải Minh tới đón cô? Não cô vừa nghĩ liền cảm thấy chuyện này không thể được, chuyện này không thể được! Cô nói dối Tư Hải Minh về địa chỉ của mình mà để anh tự mình tới đón thì địa chỉ nhà cô sẽ bị lộ, cô vội sửa lại lời nói: “Không cần, tôi sẽ tự đến!”

“Tôi sẽ chờ cô.”

Sau khi cúp điện thoại, Đào Anh Thy khóc không ra nước mắt, rốt cuộc Tư Hải Minh đang làm cái quỷ gì vậy?

Cô cười tự giếu, không phải anh định kết hôn với tôi đấy chứ? Có quỷ mới tin anh.

Đào Anh Thy trực tiếp đi đến tập đoàn Vương Tân.

Khi cô bước vào trong đại sảnh, mọi người đều nhao nhao chào

À đúng rồi, trước khi rời đi chắc chắn cô “có chút danh tiếng” ở công ty, không ai không biết cô có quan hệ với người đứng đầu tập đoàn Vương Tân, và được coi là nhân viên đáng mơ ước nhất.

“Đây là ai vậy?”

Đào Anh Thy quay đầu nhìn sang thì thấy Tần Minh Hạo đang thong dong đi đến chỗ cô.

Anh ta đi đến trước mặt cô “Đây không phải là Đào Anh Thy lúc trước vẫn luôn kiêu ngạo sao? Cô đã bị đuổi việc rồi bây giờ còn tới đây làm gì? Không phải sẽ là cô mặt dày dính đến đây chứ?”

Đào Anh Thy không muốn để ý đến anh ta, chuẩn bị tránh anh ta để đi tiếp lại không nghĩ đến anh ta vẫn không buông tha mà chặn cô lại nói tiếp: “Tôi đã cho phép cô đi rồi sao? Cô cũng không nhìn lại xem bản thân mình là ai sao mà cũng dám ở đây làm loạn?”

“Anh có thể tránh ra đừng chặn đường của tôi không?” Đào Anh Thy nói với giọng hết sức nhẫn nại