Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 7



Một thái giám cũng yêu nước thương dân như vậy, Vũ Tình thật sự cảm động……

“Ta cũng không hiểu được, vì sao mỗi lần phát sinh hồng tai các ngươi đều nghĩ đến nào là đắp bờ bá a, phát chẩn a, mấy cái này căn bản là không thể trừng trị tận gốc.”

“Vậy ngươi có cao kiến gì?”

“Thực dễ dàng nha, không chỉ cần đắp bờ bá, còn phải đem hồng thủy khai thông dẫn đến chỗ trũng trong sơn cốc, như vậy có thể giải quyết thủy tai, cho dù về sau phát sinh nạn hạn hán cũng nhất định có thể giải quyết.” Vấn đề này thực rất đơn giản mà!

“Cái này……diệu kế a!” Hoàng đế sửng sốt một chút, lập tức tán dương. Mấy trăm năm đều không người nào có thể giải quyết nan đề này, nàng chỉ thuận miệng nói ra lại là một phương pháp tuyệt diệu. Hảo một cái Tiêu Vũ Tình, hảo một cái kì nữ tử.

Chính Hiên khó có thể tự kiềm chế bắt được tay Vũ Tình, nói:“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. Ngươi giúp trẫm…… à không giúp Hoàng Thượng một cái đại ân, giúp thiên hạ một cái đại ân, cứu Hằng Châu dân chúng……”

Nhìn Chính Hiên còn có xu thế tiếp tục nói, Vũ Tình nhanh chóng cắt ngang: “Dừng lại, ngươi còn nói thêm nữa không chừng ta lại trở thành đấng cứu thế nha.”

“Đúng vậy! Ngươi chính là.” Nàng thật là do trời ban cho trẫm, ban cho Long Hiên hoàng triều. Trẫm nhất định không buông tay……

“Ngươi còn tiếp tục nói nữa sẽ phá hư không khí đó, đêm đẹp như vậy vẫn là hảo hảo chơi thuyền đi.”

“Trẫm……à không để ta làm.” Chính Hiên thân thủ tiếp nhận mái chèo trong tay Vũ Tình, hắn sẽ không làm cho nữ nhân đáng yêu của hắn có nửa điểm mệt nhọc. (Tuỳ Phong: “Hảo săn sóc, hảo cảm động nga.” Phong Thanh: “Ngươi lại phát mê gái, hắn cũng không phải đối với ngươi. Có người còn không thèm cảm kích đâu!”)

“Ngươi vì cái gì trước mỗi câu đều phải thêm từ “à không” vậy?” Nàng không thèm đưa cho hắn, nàng ra đây là để chèo thuyền nha.

“Thói quen!”

“A? Nga, còn có một vấn đề……”

“Ngươi vấn đề thật đúng là nhiều, hỏi đi!”

“Ngươi là thái giám da, vì cái gì cũng chưa từng gặp ngươi mặc y phục thái giám?”

“Này…… Bởi vì ta là tiểu thái giám Hoàng Thượng tối sủng ái, cho nên Hoàng Thượng đặc biệt ân chuẩn ta không cần mặc y phục thái giám.” Không có biện pháp, đành nói bừa. Trẫm còn không muốn nhanh như vậy liền chấm dứt trò chơi này.

“Nga, vậy ngươi chính là tâm phúc bên người hoàng đế.”

“Ân. Muốn hay không ta với Hoàng thượng nói tốt vài câu cho ngươi, nói không chừng……”

“Không cần!” Vũ Tình hô to, hoàng đế đều là sài lang hổ báo, lại còn bổ sung nói:“Ngươi trăm ngàn lần ở trước mặt hoàng đế đừng nhắc tới ta!”

Biểu tình của nàng nằm ngoài dự kiến của Chính Hiên, không nghĩ tới nàng đối với hoàng đế kháng cự như vậy! Trẫm làm hoàng đế lại thất bại như vậy?

“Ta còn không có lười như vậy, đưa chèo cho ta!”

“Không cần, đây là thuyền của ta…….” Vũ Tình cầm mái chèo hướng sang một bên.

“Ở trong hoàng cung cái gì tất cả đều là của ta, đưa ta……” Chính Hiên cũng giữ chặt mái chèo bên kia không buông.

“Ngươi cho rằng ngươi là hoàng đế sao, không cần đoạt……” Kéo sang bên.

“Ta cứ đoạt, ngươi làm khó dễ được ta sao……” Lại kéo trở về.

Cứ như vậy hai người kéo qua kéo lại, giữ chặt không buông. (bjn0: 2 người này trẻ con wá >.<)

“A……” Đột nhiên thuyền mất trọng tâm, toàn bộ thuyền lật xuống dưới……

“Đều tại ngươi cả. Hiện tại tốt lắm, biến thành ướt sũng như vậy……” Vũ Tình thật vất vả lên bờ, bĩu môi oán giận nói.

Trời ạ! Chẳng lẽ nàng không biết nàng như vậy có bao nhiêu mê người sao? Mông lung ánh trăng chiếu vào trên người nàng, màu trắng lụa mỏng kề sát trong người, khiến nàng lung linh có hứng thú dáng người như ẩn như hiện, từng trận gió thanh thổi bay mái tóc đen nhánh, Chính Hiên mặt không khỏi đỏ bừng, vươn tay tiến đến gần nàng.

Vũ Tình bị động tác của hắn làm cho sợ tới mức quên hỏi, chỉ thấy Chính Hiên mặt càng ngày càng gần…… Chỉ cảm thấy có hai phiến môi mềm đặt lên môi của nàng……

Chính Hiên khuôn mặt tuấn dật, ôn nhu hôn khiến nàng không khỏi thân hãm trong đó…… Đầu trống rỗng…… Nhắm hai mắt lại……

(kiss……kiss……kiss…………….)

Vũ Tình không có phản ứng lại làm cho Chính Hiên càng khó điều khiển hành động, đem Vũ Tình ép sát vào thân thể mình, tựa hồ hai người như dính chặt vào nhau.

Chính Hiên tay đặt ở Vũ Tình bên hông không tự giác tăng thêm lực đạo, động tác này khiến cho Vũ Tình tỉnh táo lại, ý thức được chuyện gì đang phát sinh, cuống quít đẩy Chính Hiên ra, chính nàng đã quên bọn họ còn đang ở bên hồ, bèn tiện tay đem Chính Hiên đẩy luôn xuống……( tội nghiệp ca ca T_T)

Hoàn hảo hồ không phải rất sâu, hoàng đế đứng lên, nước chỉ tới bên hông hắn. Hồ nước lạnh lẽo đã dập tắt dục hoả của hắn! Nếu không phải Vũ Tình đẩy ra đúng lúc, hoàng đế khó bảo toàn hắn sẽ không làm gì nàng……

“Ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy? Đây là nụ hôn đầu tiên của ta!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta…… Ta nghĩ giết ngươi.” Vũ Tình tức giận đến mức nói năng lộn xộn, nàng tức hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên trân quý của nàng, nàng tức……chính mình vì cái gì không phản kháng lại.

“Ngươi hiện tại cùng mưu sát có cái gì khác nhau?” Chính Hiên buồn cười nhìn nàng đứng ở trên hồ giương nanh múa vuốt bộ dáng.

“Ta…… Ta không biết!” Lần đầu tiên mất hình tượng như vậy.

“Vậy ngươi còn không kéo ta đứng lên!”

“Được rồi!” Vũ Tình do dự một chút, cố mà đáp ứng. Nàng cũng thực là thiện lương!

Vũ Tình tâm không cam lòng đem bàn tay xuống, Chính Hiên cầm tay nàng, cười gian một chút, thuận thế kéo luôn Vũ Tình xuống hồ.

“A…… ngươi….!” Vũ Tình vũ động quyền đầu, liền hướng Chính Hiên trên người tiếp đón.

“Ngươi đánh không đến ta, đánh không đến, đánh không đến!” Hoàng đế nhanh nhẹn tránh thoát quyền đấu của Vũ Tình hướng đến.

Hai người tựa như hai tiểu hài tử ở trong hồ đả khởi thủy trận……(Tuỳ Phong: “Uyên ương hí thủy cũng bất quá như thế thôi.” Phong Thanh: “Làm gì có uyên ương nào lại động tay động chân vậy nha.” Tuỳ Phong: “Ai kêu hắn câu dẫn Vũ Tình nhà ta…”)