Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 34: Bắt buộc phải ly hôn!



Lý Lãng ngẩng đầu, nhìn Trần Bình bằng ánh mắt có chút tức giận và sợ hãi, nói: “Tại sao lại không dám, nếu anh đã mua công ty nhà tôi, thì số tiền này chính là của nhà tôi!”

Quả nhiên là không phục mà.

Trần Bình lạnh lùng cười, Lý Lập Hưng vừa quay đầu, đã vung một cái tát, giận dữ nói: “Con ngậm mồm lại cho ta!”

Lý Lãng ngây ra, từ lúc sinh ra đến giờ, hôm nay chính là lần đầu tiên bố đánh mình nhiều lần như vậy.

Cậu ta đang định phản bác, Lý Lập Hưng đã khom lưng, nói bằng thái độ vô cùng khiêm nhường: “Cậu chủ Trần muốn mua công ty của tôi, vậy đương nhiên sẽ tặng cho cậu chủ Trần, tôi không lấy tiền đâu.”

Lý Lập Hưng không dại dột, ông biết rõ, chỉ có như vậy, mình và con trai mới có thể giữ lại tính mạng.

Trần Bình gật đầu, nhìn Kiều Phú Quý, ông lại bảo tài xế lái xe chở tiền đi ra từ cổng một cách oai nghiêm.

Đúng vậy, từng chiếc xe này đến chiếc xe khác đã biến mất như vậy trong mắt Lý Lãng.

Đó chính là gần một nghìn tỷ đồng tiền mặt, là toàn bộ tài sản của nhà họ Lý! “Bố, bố làm gì vậy? Đó là tiền nhà mình!”

Lý Lãng tức giận gào lên, đồng thời lườm Trần Bình một cách vô cùng oán hận.

Thế nhưng, Lý Lập Hưng lại giận dữ trách mắng: “Con thì biết cái quái gì! Cái gì mà tiền nhà họ Lý? Đó đều là tiền của cậu chủ Trần! Công ty nhà chúng ta có thể gây dựng được nên, đều là nhờ vốn đầu tư của Giám đốc Kiều, cậu ấy muốn mua, thì chúng ta sẽ phải tặng!”

Giám đốc Kiều đầu tư, vậy đương nhiên chính là cậu chủ Trần đầu tư.

Giám đốc Kiều? Đến bây giờ, Lý Lãng mới chú ý tới ông già đứng bên cạnh Trần Bình, vậy mà lại là người giàu nhất Thành phố Thượng Giang! Người giàu có nhất trong truyền thuyết ấy! Còn người đàn ông trung niên đứng bên trái phía sau người Trần Bình, lại rất quen mắt.

Trịnh..

Trịnh Thái, anh Thái? Lý Lãng ngây ra.

Đến bây giờ cậu ta mới ngộ ra, người đó chính là Trịnh Thái! Thảo nào ngay từ lúc đầu cậu ta đã cảm thấy quen thuộc.

Thế nhưng bây giờ, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Vài phút sau.

Lý Lãng và Lý Lập Hưng đứng ở cửa tiệm đồ ngọt, cung kính khom người tiễn bọn họ rời khỏi.

Sau khi Trần Bình và những người khác rời khỏi, Lý Lãng mới ngồi liệt trêи sàn nhà, như người bị rút hết xương sống vậy, lẩm bẩm khóc lóc tự nói một mình: “Mất rồi, tất cả đều đã mất rồi.”

Cậu chủ nhà giàu có gia sản gần 1000 tỷ đồng, trong chốc lát đã trở thành một người bình thường.

Đây chính là thủ đoạn và cơn thịnh nộ của Trần Bình.

Không tốn một đồng xu nào, đã có thể khiến Tập đoàn Phong Khải phải đổi chủ.

Bên này, sau khi trải qua một ngày mệt mỏi, Trần Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bế con gái xuống xe, Trần Bình bảo Trịnh Thái đưa Hàn Tư Khiết quay về an toàn.

Đứng ở cổng nhà cũ, Trần Bình bế Mễ Lạp, sờ lên mũi con bé, cười, sau đó gõ cửa khuôn viên, nói: “Bố, mẹ, con về rồi.”

Đợi trong giây lát.

Cạch! Cổng được mở ra, mẹ vợ Dương Quế Lan mặt xị ra, nhìn chằm chằm Trần Bình và Mễ Lạp trong lòng cậu ta một cách rất khó chịu, lườm nói: “Hét cái gì mà hét, thật là đen đủi, lại đưa con bé chết tiệt này về đây.”

Trần Bình bất lực cười đau khổ hai tiếng, Mễ Lạp được bế trong lòng cũng dựa lên vai, oan ức bĩu môi.

Vừa bước vào cửa, Trần Bình đã nhìn thấy Giang Uyển và bố vợ ngồi ở phòng khách.

Đặc biệt là bố vợ, dáng vẻ tức giận và bất mãn.

“Sao cô lại về đây?”

Trần Bình chau mày, nhìn Giang Uyển.

Cô ấy nên ở bệnh viện mới phải chứ, sao đã ra viện rồi.

Bộp! Bố vợ ra sức đập bàn, khuôn mặt hung dữ nói: “Trần Bình, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng, cậu và Uyển Nhi, mau chóng tới cục dân chính ly hôn đi.”

Ly hôn? Giang Uyển ngây ra, Trần Bình cũng mở to đôi mắt.

Quá bất ngờ! “Bố, bố nói gì vậy? Con sẽ không ly hôn với Trần Bình, chuyện này không được.”

Giang Uyển lập tức từ chối, giơ tay đón lấy Mễ Lạp từ Trần Bình.

Trần Bình vừa chuẩn bị ngồi xuống, mẹ vợ ở bên kia liền bắt đầu chửi: “Đứng đấy! Ở đây có chỗ cho cậu ngồi sao? Cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm gì nên hồn.

Hôm nay có phải đã làm bố cậu mất mặt rồi không? Bây giờ những người bạn và đồng nghiệp cũ của tôi và bố tôi đều đã biết, thể diện của chúng tôi đều đã bị cậu làm mất hết rồi!”

Trần Bình băn khoăn, Giang Uyển nhíu mày nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, anh lại khiến bố mẹ tức giận rồi sao?”

Tên Trần Bình này, sao lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng như vậy.

Trần Bình đứng đó một cách bất lực, giải thích: “Đâu có, chỉ là lấy nhầm tranh thôi, thế nhưng mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi mà.”

“Hứ!”

Bố vợ lạnh lùng khinh bỉ một tiếng, “Giải quyết xong rồi? Nhờ có cậu, bây giờ những người bạn của tôi đều chê cười tôi, sưu tầm cả nửa đời người, vậy mà cuối cùng lại phải nhờ một bức tranh của thằng con rể vô lại lấy được từ chợ đồ cổ để giữ thể diện.”

Nhắc đến đây, bố vợ liền vô cùng tức giận.

Tuy bức tranh của Trần Bình là đồ thật, thế nhưng không thể tránh khỏi những lời bàn tán của những người bạn cũ của mình.

Giang Uyển không hiểu, hỏi rõ ràng, mới nói: “Bố, chuyện này cũng không thể trách Trần Bình được, Cao Dương tặng cho bố tranh giả, bố không đi tìm anh ta, mà ngược lại mắng Trần Bình sao?”

Giang Uyển cũng rất bất lực, bố mẹ mình thật sự là quá vô lý.

Cô biết hai người đều không thích Trần Bình, bởi vì chuyện lúc đầu, thế nhưng đã rất nhiều năm trôi qua rồi, có gì mà không bỏ qua được chứ? Dương Quế Lan bất mãn chỉ trích: “Uyển Nhi, bây giờ con đang nói đỡ giúp người ngoài sao? Mẹ và bố con khổ sở nuôi con lớn đến chừng này, mà con lại đưa một thằng con rể như thế này về đây cho bố mẹ sao? Sự thật mất lòng, con và Trần Bình, cho dù muốn hay không cũng phải ly hôn, nếu không thì mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con!”

Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con? Lời này quá cay nghiệt.

Giang Uyển lập tức mất kiểm soát, bế Mễ Lạp đứng dậy, nói: “Mẹ, bố, nếu hôm nay muốn nói rõ ràng, vậy con cũng sẽ nói rõ.

Con sẽ không ly hôn với Trần Bình, bố mẹ thích làm gì cũng được.”

Nói xong, Giang Uyển bước ra khỏi cửa trêи đôi giày cao gót, đồng thời quay người hét lên với Trần Bình: “Anh còn đứng đó làm gì? Về nhà!”

Nhưng Trần Bình không cử động, đứng trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì, nói: “Bố, mẹ, con biết bố mẹ coi thường con, thế nhưng con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy, Trần Bình con không hề thua kém người khác, con sẽ cho Giang Uyển và con gái con một tương lai tốt đẹp.

Cho nên, bố mẹ bảo bọn con ly hôn, con cũng không thể nào đồng ý.”

Nói xong, Trần Bình quay người, bước ra cùng Giang Uyển.

Trong phòng khách, Dương Quế Lan như thể phát điên lên, chỉ ra ngoài cửa rồi mắng chửi như người phụ nữ đanh đá: “Giang Quốc Dân, ông nhìn xem, đây chính là đứa con gái ngoan ngoãn của ông, còn cả Trần Bình, là một thằng vô dụng, còn dám bảo đảm với chúng ta! Hai đứa nó bắt buộc phải ly hôn, nếu không thì, tuần sau đại thọ 70 tuổi của bố tôi, nhà chúng ta đừng quay về nữa.”

Giang Quốc Dân cũng bất lực, định nói vài câu, Dương Quế Lan liền thái độ, xách chiếc túi vải rồi đi ra ngoài.

Hôm nay đã hẹn với mấy chị em thân thiết đi mua sản phẩm quản lý tài sản.

Ra ngoài, đến công viên, gặp mặt với mấy chị em thân thiết, lại hàn huyên một hồi.

Nói đến chuyện con dâu và con rể của từng nhà, mọi người đều rất hào hứng, vì con rể không kém cỏi, con dâu cũng hiếu thảo.

Chỉ có Dương Quế Lan không lên tiếng, gượng cười.

“Hầy, chị Quế Lan, con rể Trần Bình của chị gần đây thế nào rồi? Tôi nghe nói bây giờ nó đang làm công việc giao hàng.”

Một trung niên trang điểm lộng lẫy, lúc này liền soi mói một cách không nể nang.

Còn không phải sao, mỗi lần gặp mặt, đều lấy chuyện con rể của Dương Quế Lan ra để nói.

Nó đã trở thành chuyện thường ngày rồi.

“Hầy, em Quế Lan, con rể của em kém cỏi vậy sao, vậy còn không mau chóng bảo con gái em ly hôn với cậu ta.”

“Không làm vậy được, ly hôn rồi thì sẽ là tái hôn, không gả được đi đâu.

Còn có một đứa con với chồng trước, đàn ông bây giờ đều không thích mẹ đơn thân.”

“Cũng đúng, không ai muốn nuôi con của người khác đâu.”

Bọn họ mỉa mai không thương tiếc.

Bề ngoài đều là muốn tốt cho con gái của ai đó, thế nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Dương Quế Lan tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt tối sầm, cố nở nụ cười nói: “Thằng còn rể vô dụng đó, tôi chắc chắn sẽ khiến cho con gái tôi phải ly hôn với cậu ta! Cùng lắm thì tôi sẽ nuôi con bé cả đời vậy.”

Mọi người thấy sắc mặt Dương Quế Lan rất khó chịu, cũng không nói tiếp nữa, mà chuyển chủ đề rồi đi tới công ty tài chính.

* * * Bên này, vì chuyện trong lúc livestream, Trần Bình đã trở thành tâm điểm chú ý, thế nhưng rất nhanh sau đó, những bài báo trêи mạng về chuyện này đã bị xóa sạch toàn bộ.

Đến cả đoạn video cũng không còn.

Im hơi lặng tiếng, giống như một hòn đá bị rơi xuống hồ nước vậy.

Ở một câu lạc bộ làm đẹp, hôm nay Từ Vinh đã hẹn vài chị em đến spa.

Mười mấy phút trước, một người trong đó là Biện Hòa Mỹ quấn chiếc khăn tắm trắng ngắn tới ʍôиɠ, đắp mặt nạ, tóc quấn chiếc khăn màu hồng, nặng nề chạy bước nhỏ tới, nói: “Các chị em, tôi đã phát hiện ra một người vô cùng giàu có!”

“Người giàu có nào cơ?”

Từ Vinh nằm thẳng lưng, tận hưởng lúc nhân viên đang xoa bóp cho mình, mí mắt cũng không hề ngước lên hỏi.

“Gần 1000 tỷ đồng! Người này đã bỏ ra gần 1000 tỷ đồng để mua tập đoàn Phong Khải của Thành phốchúng ta!”

Biện Hòa Mỹ hét lên, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ và kϊƈɦ động, “Mọi người đều biết cậu chủ giàu có Lý Lãng đó nhỉ, chính là công ty nhà cậu ta, đã được mua lại bởi người giàu có này.”

Vừa nghe thấy gần 1000 tỷ đồng, và cả Lý Lãng, mấy chị em đều vội vàng ngồi dậy, tranh nhau nhìn vào điện thoại của Biện Hòa Mỹ.

Chỉ là một đoạn video ngắn, những Biện Hòa Mỹ khó khăn lắm mới tải được về từ Weibo.

Chất lượng video khá mờ nhạt, có những chỗ bị mờ.

“Người giàu có này cũng ngầu quá nhỉ, cậu chủ Lý của Tập đoàn Phong Khải à.”

“Đây là ai vậy, các cô quen không? Hẹn ra ngoài gặp mặt xem nào.”

“Không quen, trông mặt lạ lắm.”

Mấy chị em tranh đi giành lại, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Gần 1000 tỷ đồng, số tiền này quá lớn.

Còn Từ Vinh bên cạnh, lúc này nhìn thấy đoạn video, liền chau mày.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông trong video này, rất giống với hình bóng của một người nào đó.

Trần Bình? Không, không thể nào! Tên đó, nghèo rớt mùng tơi, còn hỏi mượn tiền Lưu Hạo, đúng là gã nghèo kiết xác.

Từ Vinh cũng không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục thảo luận với các chị em về người đàn ông đã bỏ ra gần 1000 tỷ đồng ấy, người đó đã làm bố, thật bất ngờ! Còn phía Trần Bình, Giang Uyển bế Mễ Lạp đi phía trước, Trần Bình bước theo phía sau.

Mãi đến cổng của tiểu khu, hai người vẫn không nói chuyện.

Bỗng nhiên, Giang Uyển dừng lại, Mễ Lạp ở trong lòng đã ngủ say.

Cô quay đầu nhìn Trần Bình, nói: “Chuyện lúc ban ngày, cảm ơn.”

Ban ngày? À, là chuyện của câu lạc bộ Tinh Duyệt.

Trần Bình nói một cách trịnh trọng: “Giang Uyển, cô là vợ tôi, lần sau có chuyện gì nhất định phải nói với tôi trước.”

Giang Uyển gật đầu, ra vẻ đã biết.

Cô tỉnh dậy trong bệnh viện, biết rằng mình được Trần Bình cứu, còn cứu bằng cách nào thì cô cũng không rõ, cô định ngày mai sẽ đi hỏi.

Bởi vì, cô biết, Triệu Cương và tên Tôn Trạch Minh đó đều không phải người dễ đối phó.

Chỉ dựa vào chồng mình, chắc cũng không có nguồn lực to lớn như vậy, cho nên Giang Uyển đoán, chắc chắn là có người đã giúp anh.

Hoặc là, đã giúp anh.

Lẽ nào là người lần trước hợp tác với công ty thuốc Lực Thắng, đã giúp mình hoàn thành đơn đặt hàng hơn 3 tỷ đồng đó? Rốt cuộc anh ta là ai? Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Uyển đi làm, Trần Bình giả vờ sửa soạn, chuẩn bị đưa Mễ Lạp ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa thì mẹ vợ đã gọi điện tới giục.

Vừa bắt máy, giọng nói hổn hển của mẹ vợ ở đầu dây bên kia liền vang lên: “Trần Bình, mau chóng đến đường Độ Giang, bắt buộc phải đến trong vòng 10 phút!”

Còn chưa kịp hỏi rõ lý do, điện thoại đã bị ngắt máy.

Chuyện cấp bách gì, mà phải vội vàng đến vậy.

Trần Bình cũng quen rồi, nhìn Mễ Lạp trong lòng, quyết định đưa con bé đến công ty, nhờ Tô Tình trông một lát.

Sau đó, anh liền hớt hải bắt xe từ công ty đến đường Độ Giang.

Vừa xuống xe, Trần Bình đã nhìn thấy một nhóm ông bà già đang vây xung quanh cửa chính được đóng chặt cửa một công ty tài chính, tranh cãi dữ dội với vài người đàn ông và phụ nữ mặc vest.

“Làm gì vậy, đến muộn tận 5 phút! Có phải là cậu đủ lông đủ cánh rồi, nên không coi mẹ vợ như tôi ra gì nữa không?”

Trần Bình vừa đến, mẹ vợ Dương Quế Lan đã tức giận bước tới, mắng một trận té tát.