Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 42: Cô quả thực đáng chết!



Mấy cô gái, nhìn theo hướng Từ Nghệ nói, liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc thấp kém, đang xách túi bóng, từ từ bước tới.

Sau khi Từ Vinh nhìn rõ khuôn mặt, liền ngây ra nói: “Trần Bình, sao anh lại ở đây?”

Tên nghèo kiết xác này, không có chỗ này là không thấy mặt.

Anh ta tới đây làm gì? Trần Bình sững lại, cũng không ngờ lại gặp được người phụ nữ đê tiện như Từ Vinh ở đây.

Vừa nghĩ tới chuyện lần trước xảy ra ở khách sạn, trong lòng Trần Bình liền khó chịu.

Hơn nữa, Lưu Hạo lại là anh em của mình, chuyện này anh thật sự không biết nên nói với Lưu Hạo như thế nào.

Chỉ có thể tìm cơ hội.

“Trần Bình?”

Từ Nghệ gọi tên anh bằng giọng quái lạ, khóe miệng lạnh lùng cười, khuôn mặt mỉa mai, nói: “Hóa ra anh ta chính là Trần Bình mà em nói tới, quả nhiên là hạng người thấp kém, hơn nữa chính xác chính là cùng một người! Tên nghèo kiết xác!”

“Là sao?”

Từ Vinh khó hiểu.

“Anh ta chính là tên dở hơi mà chị vừa nhắc đến, tên nghèo kiết xác đến cửa hàng bọn chị đòi mua một trăm chiếc Harley!”

Từ Nghệ chế giễu, trêи mặt chỉ toàn sự khinh miệt và mỉa mai.

“Vãi chưởng! Hóa ra anh ta chính là tên nghèo kiết xác đó sao!”

“Không ngờ, thời đại này còn có loại người như thế, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Quả nhiên là nghèo kiết xác, trông thấp kém quá nhỉ, cậu nhìn anh ta đi, còn xách túi bóng, không phải là nhặt rác đấy chứ.”

Bỗng chốc, mấy cô gái đều nhìn bằng ánh mắt thiếu tôn trọng rồi cười ồ lên mỉa mai.

Thái độ của từng người đều kiêu ngạo đắc ý, giống như những người phụ nữ cao quý nhìn thấy người nhặt ve chai vậy, có cảm giác khoan kɧօáϊ khó nói trong lòng.

Từ Vinh cũng không ngờ, lại là Trần Bình, trong ánh mắt có sự khinh thường, nói: “Không ngờ đấy Trần Bình, vậy mà bây giờ anh đã trở thành người như vậy, cũng mất mặt quá nhỉ.”

“Tôi làm sao cơ?”

Trần Bình chau mày, sắc mặt không vui.

“Ô, còn giả vờ sao, đúng là vô liêm sỉ.

Chị họ tôi đã nói hết với chúng tôi rồi, tên nghèo kiết xác như anh thật hiếm gặp.”

Từ Vinh nhướn lông mày, hai tay khoanh trước ngực, khiến cho người khác có cảm giác rất kiêu ngạo.

“Các cô là ai, đang nói gì vậy!”

Tô Tình vẫn luôn đứng phía sau Trần Bình, lúc này thấy thái độ của mấy cô gái đối với Trần Bình rất khó chịu, tiến lên phía trước chất vấn.

“Tô Tình, chúng ta đi thôi.”

Trần Bình bất lực, lắc đầu, không muốn bận tâm đến họ, nghiêng người địn đi khỏi.

“Hứ! Tên nghèo rớt mùng tơi, còn ra vẻ cái quái gì!”

Từ Vinh mắng chửi, trong ánh mắt rất khinh thường.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

“Ô, đây không phải là chú giao đồ ăn sao, thật tình cờ.”

Âm thanh này, khiến người khác vô cùng khó chịu.

Trần Bình quay đầu nhìn, liền trông thấy 3 người trẻ tuổi bước tới với thái độ kiêu ngạo.

Giang Linh cũng đi cùng, theo sau hai nam sinh.

Anh đã từng có duyên gặp mặt một lần với hai nam sinh này, chính là Lưu Khải, Vương Kỳ tối hôm đó đã đâm xe và xảy ra tranh chấp.

“Vãi chưởng! Chú, không phải chú cũng đến mua xe chứ, thế nhưng người nghèo hèn như chú có mua nổi không?”

Lưu Khải bước lên liền vỗ vai Trần Bình chế giễu.

“Được đấy, lần trước chú đã chạy mất, tìm chú lâu như vậy, không ngờ lại gặp được ở đây, lần này chú không chạy nổi nữa rồi nhỉ.”

Vương Kỳ tiến lên phía trước, có ý muốn chặn đường uy hϊế͙p͙.

Tên nghèo hèn này, lần trước đã để hắn ta chạy mất, lần này nhất định phải đòi được chút tiền.

Vừa hay, Harley có mẫu mới, vẫn còn thiếu chút tiền.

Thế nhưng, Trần Bình không hề hận tâm tới hai người này, chỉ là lẽ trẻ ranh mà thôi.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Giang Linh đứng phía sau ở bên cạnh, phát hiện cô ta vẫn không dám nhìn thẳng vào mình, chắc là trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

“Giang Linh, lẽ nào cô không có lời nào nói với tôi sao?”

Trần Bình lạnh lùng nói.

Giang Linh vẫn khoanh tay, ánh mắt trốn tránh, nói: “Tôi..

tôi không có gì cần nói, cũng không phải hoàn toàn là lỗi của tôi, rõ ràng là con gái anh chạy linh tinh, điều này có thể trách tôi sao? Hơn nữa, người cũng đã tìm được rồi, anh còn muốn thế nào?”

Giang Linh oán trách, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.

Cô ta rất khó chịu với thái độ của Trần Bình dành cho mình, một tên vô dụng lại dám chất vấn mình.

Đáng ghét! “Này, này, chú có ý gì vậy? Muốn khơi chuyện đúng không, có tin là tôi sẽ cho chú một trận không!”

Vương Kỳ thấy Giang Linh rất oan ức, bỗng chốc nổi trận lôi đình, đẩy mạnh Trần Bình.

Anh rể của Giang Linh? Xin lỗi, chỉ là một tên vô dụng bám váy vợ.

Vừa hay, lúc này Từ Nghệ và Từ Vinh cùng mấy cô gái cũng đang đứng ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt khinh bỉ: “Mọi người nhìn xem, anh ta chính là một tên vô lại, còn ra vẻ nói muốn mua một trăm chiếc Harley, chưa từng thấy tên nào nghèo hèn như thế này.”

Lời này vừa được nói ra, mấy người chỗ Lưu Khải đều sửng sờ, rồi hùa theo cười ồ lên.

“Gì cơ? Tên ngốc này muốn mua một trăm chiếc Harley?”

Lưu Khải cười lớn, chỉ vào Trần Bình chế giễu.

Vãi chưởng, đúng là đã nghèo còn hèn.

Chỉ nhìn vào khả nảng chém gió, đã đủ để bái phục.

Từ Nghệ lạnh lùng cười: “Đúng vậy, tên ngốc này mới sáng sớm đã đến cửa hàng chúng tôi, nói muốn mua một trăm chiếc Harley, nên đã bị tôi đuổi ra ngoài.”

Bỗng chốc, đám người liền cười vang lên.

Giang Linh cũng không kìm nổi, nhíu mày mắng chửi bằng giọng khinh thường: “Kẻ vô dụng thì vẫn là vô dụng mà thôi, thật không biết tại sao chị họ tôi vẫn chưa ly hôn với anh.”

Thế nhưng.

Trần Bình lại bình thản lên tiếng: “Ai bảo tôi không mua nổi, tôi đã mua rồi..”

“Ha ha ha! Tôi buồn cười sắp chết rồi!”

Từ Nghệ liền ngắt lời Trần Bình, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng, “Không phải anh muốn nói, anh đã mua một trăm chiếc BMW đó chứ? Anh cũng không biết đái một bãi rồi soi lại bản thân mình là hạng người gì, lại còn dám đứng đây chém gió.”

Lưu Khải vừa nghe thấy, liền ngạc nhiên, nói: “Cửa hàng BMW đã bán được một trăm chiếc sao?”

Lúc đó, Từ Nghệ lại kể lại một lần nữa chuyện vừa nãy có một đại gia bí ẩn nào đó đã mua một trăm chiếc xe mô tô BMW.

Sau khi kể xong, mọi người đều ngưỡng mộ.

Đại gia như vậy, bọn họ nhất định phải làm quen.

Khóe miệng Lưu Khải nở nụ cười khinh miệt: “Chú, chú thật vô liêm sỉ, nếu chú là đại gia đã mua một trăm chiếc BMW đó, Lưu Khải tôi sẽ đổi tên thành họ của chú.”. Đam Mỹ Hiện Đại

“Tôi cũng vây.”

Vương Kỳ cười rồi bổ sung thêm.

Trong mắt bọn họ, Trần Bình chính là một trò đùa, loại người này quá thất bại, sống qua ngày bằng sự ảo tưởng của bản thân, thật là thảm hại quá đi mất.

Thế nhưng, điều bất ngờ là.

Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn mọi người, lên tiếng đáp: “Cậu tên là Lưu Khải, còn cậu tên là Vương Kỳ?”

“Gọi ông nội mày làm gì!”

Lưu Khải ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.

“Thật xin lỗi, tôi không có thằng con trai nào bất hiếu như hai cậu.”

Trần Bình bình thản nói.

Bỗng chốc, Lưu Khải và Vương Kỳ đều tròn mắt.

Tên này, chán sống rồi nhỉ! Đột nhiên! Trần Bình mở túi bóng trong tay ra, một túi toàn là chìa khóa xe mô tô BMW, hiện lên trước mắt mọi người! Sững sờ! Đều sững sờ! Từ Nghệ, Từ Vinh và mấy cô gái, đều tròn mắt, há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì.

Kinh ngạc! Một túi chìa khóa xe, ký hiệu BMW mang tính biểu tượng, vô cùng lóa mắt.

Một trăm chiếc xe mô tô BMW, thật sự là anh ta mua sao? Đám Lưu Khải lại kinh ngạc tới mức cằm như thể sắp rớt xuống.

Cái quái gì vậy? Sao anh ta lại có chìa khóa xe! Thế nhưng.

Ngay sau đó, Từ Vinh đã đứng ra, cướp lấy túi bóng trong tay Trần Bình, quăng manh lên nền đất, vung một cái tát, chỉ vào mũi anh mắng: “Nói anh là tên nghèo hèn anh vẫn chưa đủ mất mặt đúng không, được tặng mấy cái chìa khóa xe nên anh thấy hả hê đúng không, anh lấy đâu ra dũng khí để mạo danh đại gia vậy? Thật là ghê tởm!”

Trong phút chốc, mọi người ngộ ra, đều dữ dội sỉ nhục.

“Vãi chưởng, tôi còn tưởng thật là tên nghèo kiết xác như anh ta mua, hóa ra là được tặng chìa khóa, đúng là đầu tiên gặp phải loại này.”

“Mất mặt quá đi, có nhất thết phải ra vẻ như vậy không, bẽ mặt rồi nhỉ.”

“Giang Linh, anh rể của cậu đúng cực phẩm.”

Giang Lâm cạn lời, cảm thấy mất hết thể diện, giậm chân rồi tức giận mắng chửi: “Anh ta không phải anh rể của tớ, anh ta chính là một thằng ngốc!”

Hai má Trần Bình đỏ lên, cái tát của Từ Vinh quá bất ngờ.

Vậy mà bọn họ lại không tin.

Lúc đó, cơn tức giận trong lòng anh bỗng dâng trào, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: “Từ Vinh, cô chán sống rồi sao!”

“Ha ha ha, sao, anh vẫn chưa phục? Tên nghèo kiết xác như anh, tôi đánh anh còn thấy bẩn tay mình.”

Từ Vinh hất cằm nhìn anh, trông vô cùng cao ngạo.

Những người khác chỉ đứng hóng hớt, trong lòng cũng rất sung sướиɠ.

Bốp! Tô Tình đứng bên cạnh nhìn, lúc này không thể nào nhịn được nữa, tiến lên trước tát trả lại một cái, lạnh lùng nói: “Láo xược! Ai cho cô ra tay!”

Đầu Từ Vinh quay ngoắt lại, che má, trợn trừng mắt nhìn Tô Tình, gào lên: “Cô lại dám đánh tôi? Các chị em, xé xác cô ta cho tôi! Lột hết quần áo cô ta ra rồi vứt ra ngoài đường!”

Loạn rồi! Loạn thật rồi! Bỗng nhiên! Ở cửa của cửa hàng độc quyền xe mô tô BMW, có một người đàn ông vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát tháo: “Dừng tay! Các người làm gì vậy!”

Quách Giai Dũng vừa đi phân phối hàng về, liền nhìn thấy mọi người việc xảy ra ở phía trước cửa hàng, lập tức cảm thấy vô cùng tức giận! Đó là đại gia đã chi gần 100 tỷ để mua xe đấy! Nếu bị người khác nhìn đánh ở trước cửa hàng của mình, vậy đơn hàng này của mình cũng coi như xong! Bốp! Quách Giai Dũng nhễ nhại mồ hôi chạy tới, bất chấp tất cả, tiến lên phía trước tát vào miệng Từ Vinh.

“Đồ đàn bà đanh đá! Ai cho phép cô vô lễ với tổng giám đốc Trần! Cô quả thực đáng chết!”

Bây giờ Quách Giai Dũng như thể núi lửa đang phun trào, khắp người đang đứng lên ngọn lửa phẫn nộ, cực kỳ giận dữ!