Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 7: Tôi cảm thấy quá ít



Chiếc xe Bently rất nhanh đã đi đến Tụ Hiền Các của Thành phố Thượng Giang.

Đây là tiệm ăn nổi tiếng của Thành phố Thượng Giang, có thể đến đây đều là những người có máu mặt.

Hơn nữa, Tụ Hiền Các yêu cầu hội viên đặt hẹn trước.

Chi phí mỗi năm không vượt qua tiền triệu không có tư cách trở thành thành viên của Tụ Hiền Các.

Mà lúc này, cửa lớn của Tụ Hiền các đứng chật kín các nhà doanh nghiệp nổi tiếng của Thượng Giang.

Chủ tịch tập đoàn Thương mại Quốc Hoa – Phùng Thụy Tường.

Chuyên kinh doanh lĩnh vực xuất – nhập khẩu, hơn nữa đều là nghệt thuật.

Thân là chủ tịch của tập đoàn, Phùng Thụy Tường là một phú hào có giá trị con người lên tới ba tỷ nhân dân tệ! Cũng là một trong nhưng nhà sưu tập nổi tiếng trong nước! Trong giới sưu tập trong nước, danh tiếng cũng không nhỏ.

Mà Phùng Thụy Tường lúc này mang theo mười mấy nhân viên cán bộ cao cấp trong công ty cung kính đứng trước cửa của Tụ Hiền Các.

Cảnh tượng này đã thực sự chấn động không ít khách, cũng gây ra không ít tiếng cảm thán kinh ngạc.

“Đó không phải là chủ tịch Phùng Thụy Tường của tập đoàn thương mại Thương mại Quốc Hoa sao? Ông ấy đang đứng đợi ai ở đây? Phô trương nhường này cơ à!”

“Hiếm thấy thật, phú ông triệu tỷ như Phùng Thụy Tường thế mà lại cung kính đứng đợi người ở trước cửa Tụ Hiền Các.”

“Không biết là ông to bà lớn nào? Nhất định không ở thành phố Thượng Giang, lai lịch người này cũng không vừa a.”

Trần Bình ngồi trong chiếc xe Bently, nhìn thấy đám nhân viên ưu tú ăn mặc gọn gàng đứng trước Tụ Hiền Các, anh khẽ nhíu mày lại, nói: “Tôi không phải đã nói khiêm tốn sao! Sao bây giờ lại phô trương như thế này?”

Kiều Phú Quý ngượng ngùng nói: “Cậu chủ, có lẽ Phùng Thụy Tường muốn cho cậu chủ bất ngờ.”

“Bất ngờ cái rắm, ông đây không thích.”

Trần Bình lạnh lùng nói: “Đi vào bãi đỗ xe, báo với người bạn kia của ông rằng chúng ta gặp mặt riêng.”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Kiều Phú Quý gật đầu nói.

Chiếc xe đi thẳng vào bãi đỗ xe.

Mà trước cửa Tụ Hiền Các, Phùng Thụy Tường vẫn luôn cung kính đứng thẳng người, trầm mặc đứng đợi nhân vật lớn ngày hôm nay.

Ông mặt dày mày dạn cầu bạn bè giúp đỡ.

Con trai ông – Phùng Đào đứng bên cạnh, hai tay đút trong túi quần, hơi bất mãn nói: “Bố, rốt cuộc chúng ta đang đợi ai vậy? Người này cũng quá kiêu ngạo rồi, đã hai mươi phút rồi đó.”

Phùng Thụy Tường lườm Phùng Đào một cái, nói khẽ: “Con đàng hoàng một chút cho bố, nếu chút nữa gặp người ta mà gây sai xót gì, xem bố xử lý con như thế nào.”

Phùng Đào tức giận hừ nhẹ một tiếng, trong lòng càng thêm bất mãn.

Anh ta đã hẹn mấy người bạn thân đi nhảy.

Chỉ tại ông bố già này của anh ta bắt anh ta đến đây gặp nhà đầu tư lớn.

Đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng người đâu, ngược lại còn phô trương như thế này.

Cũng ngay lúc này, Phùng Thụy Tường nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nặng nề xoay người nói: “Được rồi, mọi người vào trong hết đi, người đã đến rồi.”

Đến rồi? Không ít người nghi ngờ, đa phần còn lại đều bất mãn.

Phùng Đào tức giận không ít, nhỏ giọng mắng: “Mẹ kiếp! Nghĩ mình là ai, làm ông đây đợi lâu như vậy mà đến bóng người cũng không thấy.”

Nhưng anh ta không dám nói ngay trước mặt bố mình, chỉ có thể nhẫn nhịn, đi theo Phùng Thụy Tường vào trong nhà hàng.

Sau khi Phùng Thụy Tường nhận được điện thoại lập tức dẫn theo con trai rảo bước chầm chậm đi về phía một gian phòng bao.

Giây phút cửa phòng mở ra, Phùng Đào nhìn thấy hai người đứng trong đó, ánh mắt lập tức nhìn vào Trần Bình.

Vãi nhái! ahihi đây là ai? Nghèo như vậy mà lại là nhà đầu tư lớn hôm nay? Không phải chứ, ông bố già của anh ta cũng không hồ đồ như vậy chứ? Người này đâu giống người có tiền, vừa nhìn chính là tên công nhân nghèo.

Phùng Đào không khỏi cười nhạo hai tiếng, trong lòng càng thêm bất mãn.

Chính vì tên này mà anh ta không đi nhảy được.

Còn Phùng Thụy Tường vừa tiến vào cửa lập tức nở nụ cười đưa hai tay về phía Kiều Phú Quý đang chống ba-toong.

“Chủ tịch Kiều cuống cùng ngài cũng đến rồi.”

Kiều Phú Quý mỉm cười gật đầu, vươn tay ra chờ đối phương nắm lấy.

Lúc này, Phùng Thụy Tường cũng để ý tới người thanh niên đang đứng bên cạnh Kiều Phú Quý: “Vị này là?”

“Đây là cậu chủ nhà tôi – cậu Trần, cũng là người đầu tư lần này.”

Trêи mặt Kiều Phú Quý tràn đầy ý cười giới thiệu nói.

Cậu..

cậu chủ? Cậu chủ của Chủ tịch Kiều Phú Quý! Dù sao Phùng Thụy Tường cũng là một Chủ tịch, ở thành phố Thượng Giang cũng là người có tiếng tăm.

Tuy rằng không so được với Kiều Phú Quý người giàu có nhất thành phố, nhưng cũng từng thấy qua việc đời.

Nghe nói Kiều Phú Quý là một quản gia của nhà giàu lánh đời nào đó, mà gia tộc đó nắm giữ phân nửa tài sản của thế giới.

Cậu chủ của gia tộc này chẳng phải là sự tồn tại rất khủng bố hay sao! Bắt buộc phải đối đãi cẩn thận.

Nghĩ tới đó, Phùng Thụy Tường càng thêm sợ hãi vươn tay ra nói: “Kẻ hèn Phùng Thụy Tường tôi ánh mắt không tốt không nhận ra cậu Trần, mong cậu bỏ qua.”

Trần Bình chỉ thản nhiên gật đầu, bắt tay ông ta một chút, tiếp đó nói: “Chủ tịch Phùng, một chút nữa tôi còn có việc, vậy nên tôi nói ngắn gọn lại.

Nghe lão Kiều nói công ty ông cần gọi vốn đầu tư, bao nhiêu, ông nói ra một con số đi.”

Phùng Thụy Tường đưa mắt nhìn Kiều Phú Quý, phát hiện đối phương vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, mới cung kính mở miệng nói: “Cậu Trần, trước đó công ty tôi có chuẩn bị tiến vào thị trường sản phẩm nghệ thuật cả nước ngoài lẫn trong nước, lượng tiêu thụ ở Mỹ và Italy rất tốt, dự tính tiếp theo cần mấy tỷ đầu tư.

Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ giao cho cậu 25% cổ phần cùng với hoa hồng cuối năm.”

Mấy tỷ à, đó không phải con số nhỏ.

Cho dù có Phùng Thụy Tường là tài sản lên tới ba tỷ cũng không dám lấy mấy tỷ ra đầu tư.

“Mấy tỷ..”

Trần Bình lẩm bẩm nói, hơi nhíu mày lại, giống như đang cân nhắc điều gì đó.

Điều này khiến trái tim Phùng Thụy Tường cực kỳ lo lắng bất an, vừa mở miệng liền muốn mấy tỷ đầu tư, quả thật cũng hơi nhiều.

Cả cái thành phố Thượng Giang, ngoại trừ tập đoàn Thịnh Đỉnhh có năng lực này ra, dường như không có người thứ hai.

Nhưng câu nói sau đó lại đủ để khiến Phùng Thụy Tường chấn động rất lâu.

Đến ngay cả Phùng Đào, người từ khi bước vào đã khinh thường anh cũng trợn tròn mắt.

“Tôi đầu tư hai tỷ nhân dân tệ cho các người, nhưng đổi lấy 40% phần trăm cổ phần.”

Trần Bình cười nói, giống như chỉ nói một con số mà thôi.

Hai tỷ nhân dân tệ? Không phải mơ chứ? Phùng Thụy Tường chỉ cảm thấy bản thân giờ khắc này được nữ thần may mắn chiếu cố, quá bất ngờ rồi! Tài sản của công ty ông cũng không vượt quá ba tỷ nhân dân tệ, đối phương chỉ trong nháy mắt liền lấy ra hai tỷ để đầu tư! Đáng sợ! Quá đáng sợ rồi! Đây là tài lực của hào môn lánh đời ư? 40% cổ phần, Phùng Thụy Tường vẫn có thể chấp nhận được.

“Cậu Trần, cậu xác định muốn đầu tư hai tỷ nhân dân tệ sao?”

Phùng Thụy Tường kϊƈɦ động đến mức nói chuyện đều không lưu loát, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi.

“Chê ít sao? Không đủ tôi có thể tăng thêm.”

Trần Bình thản nhiên nói.

Còn..

còn muốn tăng thêm? Phùng Thụy Tường chấn động đến mức đứng cũng không vững, vội vàng nói: “Không cần, không cần, hai tỷ là đủ rồi.”

Nhất định là đủ.

Có hai tỷ này, Phùng Thụy Tường cực kỳ tự tin có thể chiếm được thị trường Mỹ và Italy.

Đến lúc ấy, công ty của ông hoàn toàn có thể tiến vào top một mười tỷ doanh nghiệp! Nói xong, Phùng Thụy Tường vội vàng bảo thư ký đi vào, trong tay còn cầm theo một chiêc hộp dài tinh xảo.

Ông ta lấy một bức tranh cuốn từ trong hộp, mở ra, cười nói: “Cậu Trần, bức tranh này là bút tích thật của Đường Bá Hổ mà tôi sưu tầm được nhiều năm.

Hôm nay coi có như tấm lòng của tôi tặng cho tôi.”

Thân là một nhà sưu tầm nổi tiếng trong nước, bức tranh do Phùng Thụy Tường tặng tất nhiên là thật! Trêи thị trường, bút tích thật của Đường Bá Hổ cũng phải triệu đến chục triệu.

Nhưng mà, đối với Phùng Thụy Tường mà nói, bức tranh không đáng giá so với số tiền mà cậu Trần đầu tư.

Trần Bình cũng chỉ liếc mắt một cái, khẽ gật đầu, nói: “Vậy cảm ơn chủ tịch Phùng.”

Dứt lời, anh thuận tay đem bút tích của Đường Bá Hổ kẹp vào nách, rồi cùng Kiều Phú Quý một trước một sau rời khỏi phòng bao.

Vừa đi ra phòng bao, Trần Bình lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mặt tươi cười đi về phía mình.

“Cậu Trần, xin cậu dừng bước, tôi là ông chủ của Tụ Hiền Các – Mã Kim Văn.”

Trần Bình và Kiều Phú Quý cũng dừng lại, có chút khó hiểu nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện.

Lúc Mã Kim Văn nhìn thấy Kiều Phú Quý phía sau Trần Bình, trong long cực kỳ chấn động! Quả nhiên! Chủ tịch Phùng – Phùng Thụy Tường nói không sai, người thanh niên có thể khiến Kiều Phú Quý đi theo mình này quả nhiên không tầm thường.

“Cậu Trần, chủ tịch Kiều, không biết hai vị sẽ đến nên không thể tiếp đón sớm.

Đây là thẻ hội viên VIP bạch kim của Tụ Hiền Các, nếu cậu Trần không chê, xin cậu nhận lấy.”

Mã Kim Văn nói.

Ông ta quyết tâm tối hôm nay phải kết giao được với Trần Bình.

Trần Bình thản nhiên nhìn Mã Kim Văn, nhận lấy thẻ hội viên VIP bạch kim, tùy ý nói câu: “Cảm ơn!”

Tiếp đó, anh trực tiếp nhấc chân rời đi.

Chuyện còn lại để lão Kiều xử lý là được rồi.

Kiều Phú Quý đợi một lúc, nói với Mã Kim Văn: “Ông chủ Mã, cậu chủ nhà tôi không thích phô trương, nếu như lại có người hỏi..”

“Tôi hiểu, tôi hiểu! Chủ tịch Kiều cứ yên tâm, ngoại trừ tôi ra sẽ không còn có người thứ hai biết đến thân phận của cậu Trần.”

Mã Kim Văn lập tức bảo đảm nói.

Quay trở lại với Trần Bình bên này, anh không ngồi chiếc xe Bently của Kiều Phú Quý mà tự mình rời khỏi Tụ Hiền Các, chuẩn bị quét một chiếc xe đạp.

Kết quả, vừa mới ra cửa, anh liền trùng hợp chạm mặt Giang Uyển! Toi rồi, ở chỗ này gặp phải Giang Uyển, anh nên giải thích như thế nào đây? “Trần Bình, sao anh lại ở chỗ này?”

Giang Uyển dẫn theo một đám nam nữ quần áo chỉnh tề xuất hiện trước Tụ Hiền Các.

Cô ngờ vực khó hiểu nhìn Trần Bình, anh sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi tới đưa đồ ăn.”

Đưa đồ ăn? Đưa đến nhà hàng? Giang Uyển nhíu đôi mày lá liễu lại, biểu cảm lạnh lẽo.

Bây giờ cô cứ nhìn thấy dáng vẻ vâng dạ yếu đuối này của anh là lại tức giận, càng căng thẳng là, cô sợ đồng nghiệp của mình nhìn thấy Trần Bình.

Tiếp đó, ngay lúc này, một giọng nam không hài hòa vang lên.

“Phó Giám đốc Giang, người này là anh chàng giao đồ ăn của cô phải không? Tôi thấy cũng bình thường thôi! Đúng là kẻ có khiếu bám váy vợ.”