Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 11: Trương mù Trùng Khánh



Bác hai tôi là cảnh sát, điểm này, tới tận bây giờ bác ấy đều chưa quên, chính vào lúc tôi và Trần tiên sinh bị dọa đến mức không thể hít thở, bác hai đã hô lên một tiếng:

- Cứu người!

Tôi không biết cứu người như thế nào, đành phải nhìn Trần tiên sinh. Trần tiên sinh nghe thấy tiếng hô của bác hai, đột ngột bừng tỉnh, vội vàng nói, lật người bọn họ lại.

Nghe Trần tiên sinh nói xong, ba người chúng tôi bất chấp xác chết thối rữa của đám động vật, chạy vọt vào trong lật người bọn họ lại, cũng may, bọn họ vẫn còn thở. Điều này khiến tâm tình tôi dễ chịu hơn một ít, nếu những người này bởi vậy mà mất mạng, mặc kệ là vì ông nội tôi, hay là vị nằm dưới đất kia, xét cho cùng, đều sẽ tính lên đầu nhà họ Lạc chúng tôi. Lúc trước đã có một thợ xây Trần, hiện tại, tôi vô cùng sợ hãi lại có người vì chuyện này mà mất mạng.

Chỉ là những người này tuy rằng còn thở, nhưng cho dù chúng tôi có gọi thế nào, bọn họ đều không tỉnh lại. Tôi và bác hai hợp sức kéo bác cả từ dưới đất dậy, để bác ấy ngồi sang một bên, nhìn hai mươi chín người, tôi và bác hai không biết phải làm gì.

Tôi và bác hai đi tới trước mặt Trần tiên sinh, bác hai hỏi:

- Bạn học, làm thế nào bây giờ?

Tôi thấy Trần tiên sinh cau mày, lấy trong ngực ra một đồng tiền, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại cất đi, sau đó nói với chúng tôi, để tôi thử xem sao.

Nói xong, Trần tiên sinh ho khan vài tiếng, hình như đang làm sạch cổ họng, tôi nghĩ, Trần tiên sinh có lẽ bắt đầu đọc chú ngữ, thật giống như trong mấy bộ phim chiếu trên Ti Vi, cái gì Thái Thượng Lão Quân, nghe hiệu lệnh của ta, cấp cấp như luật lệnh gì gì đó. Tôi cũng vểnh tai chú ý nghe, chuẩn bị nhớ câu chú Trần tiên sinh chuẩn bị niệm, về sau gặp phải chuyện thế này, tôi cũng không đến mức tay chân luống cuống.

Thế nhưng, biểu hiện tiếp theo của Trần tiên sinh lại khiến tôi chết lặng.

Sau khi làm sạch xong cổ họng, Trần tiên sinh không phải đọc câu chú, cũng không phải hát kinh Phật, mà là ngẩng đầu, phát ra một âm thanh dài:

- Ò ó o o…

Không ngờ lại là học theo tiếng gà trống báo sáng.

Tôi và bác hai nhìn nhau, thầm nghĩ, thế này cũng được?

Nhưng, sau tiếng kêu đầu tiên, Trần tiên sinh vẫn chưa dừng lại, lại một tiếng ‘gáy’ nữa, mỗi lần cao độ lại tăng lên, liên tục báo sáng, cứ như đã nghiện ‘học tiếng gà gáy’.

Vài tiếng gáy qua đi, Trần tiên sinh dừng lại, dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong thôn, đợi mấy chục giây sau, Trần tiên sinh lại học tiếng gà trống báo sáng, hơn nữa, âm thanh lần này còn vang dội hơn lần trước, đối với sự yên tĩnh trong thôn, có vẻ càng thêm rõ ràng.

Sau ba lần, Trần tiên sinh lại dừng lại, nghiêng lỗ tai nghe ngóng, tôi cũng học theo, vểnh tai nghe động tĩnh bên thôn.

- Ò ó o o……

Một tiếng động yếu ớt truyền đến từ bên phía thôn, tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư… Sau đó, gà trống trong cả thôn bắt đầu cùng nhau gáy sáng, cao độ tăng lên dần dần, truyền tới từ bên thôn.

Nói thật, sống ở trong thôn nhiều năm thế này, nhưng tôi lần đầu nghe thấy tiếng gà gáy sáng kịch liệt như thế, có lẽ bởi vì lúc trước thích ngủ nướng, cho nên mới bỏ quay cảnh tượng lừng lẫy như vậy.

Một phút đồng hồ sau, tôi thấy những người nằm quanh mộ bắt đầu động đậy, hai mắt bọn họ đều nhắm chặt, nhưng thân thể lại đứng lên, sau đó, cứ như người mộng du, bắt đầu đi về hướng thôn.

Bác cả tôi cũng vậy, chỉ là ông ấy đi về nhà thợ xây Trần ở đầu thôn.

Trần tiên sinh nói, bọn họ tạm thời không có chuyện gì, chờ tới lúc trời sáng trưng, chuyện đêm nay, bọn họ đều không nhớ gì.

Chúng tôi đi theo phía sau bác cả, giữ một khoảng cách, sợ đánh thức bác ấy.

Lúc này, tôi mới có thời gian khen ngợi Trần tiên sinh:

- Tiên sinh, ông quả là lợi hại, cháu rất bội phục ông.

Tôi nói những lời này là thật, từ sau khi Trần tiên sinh đến thôn, ông nội không bò ra ngoài nữa, bố tôi mất tích cũng tìm được về, còn bình an vô sự. Bây giờ, không cần tốn nhiều sức đã giải cứu được tính mạng hai mươi chín người, tôi thực sự bội phục ông ấy sát đất.

Nào ngờ Trần tiên sinh lại xua xua tay, nói:

- Cháu đừng vui mừng quá sớm, tôi nói rồi, bọn họ chỉ tạm thời không sao, nếu tôi đoán không sai, buổi tối hôm nay, bọn họ nhất định vẫn tới chỗ này nằm rạp xuống đất.

Tôi và bác hai gần như đồng thanh kinh hô, vẫn còn đến?

Sắc mặt Trần tiên sinh nặng nề gật đầu, nói nếu ‘ngũ thể đầu địa’ dễ phá giải như thế, thì đã không được gọi là ngũ thể đầu địa.

Trong ấn tượng của tôi, ngũ thể đầu địa là hai tay, hai đầu gối và đầu đều chạm đất, là nghi thức hành lễ cung kính nhất của Phật giáo Ấn Độ cổ, ý nghĩa là hết sức khâm phục, từ này tới từ ‘kinh Phật Tỳ Bà Thi’, là một lời ca ngợi. Nhưng tôi biết, ngũ thể đầu địa Trần tiên sinh nói, nhất định không mang hàm nghĩa mà tôi lý giải.

Cho nên tôi hỏi Trần tiên sinh, thế nào được gọi là ngũ thể đầu địa?

Trần tiên sinh nói:

- Ngũ thể đầu địa, vào thời cổ, là đãi ngộ mà chỉ có Hoàng Đế mới được hưởng thụ, ở trong ‘ngành’ chúng tôi cũng như vậy, người nào có chút thành tựu, sẽ yêu cầu những người khác ‘ngũ thể đầu địa’ mình, mỗi buổi tối, những người có tí gọi là ‘tài ba’ sẽ gọi vài người đến, để bọn họ nằm úp mặt bên cạnh mộ của mình, sau đó nó có thể từ từ ‘gặm nhấm ‘ba hồn bảy vía’ của bọn họ. Đợi sau bảy bảy bốn chín ngày, hồn phách của những người này sẽ bị nó ‘ăn’ hết, đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ chết, thần tiên hạ phàm đều cứu không được.

Quả nhiên, Trần tiên sinh vừa nói xong, sắc mặt của tôi liền thay đổi. Nếu là vậy, thì bác cả chẳng phải chỉ còn sống được không quá bốn mươi chín ngày sao? Tôi vội vàng hỏi Trần tiên sinh, vậy phải làm thế nào mới có thể phá giải? Cũng không thể tối nào cũng ‘học tiếng gà gáy sáng’?

Trần tiên sinh lắc đầu, nói:

- Có thể lừa được một lần, chẳng lẽ còn có thể lừa được cả bốn chín lần? Lại nói, hôm nay tôi học tiếng gà trống gáy, vốn là biện pháp vớ vẩn nhất không thể vớ vẩn hơn rồi, nhiều nhất chỉ có thể đưa bọn họ về nhà trước. Câu đó nói thế nào nhỉ, đúng, chẳng có tác dụng gì!

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi vừa mới mất đi một người thân, tôi không muốn mất thêm người nào nữa, vì thế, tôi lại hỏi Trần tiên sinh, nếu lúc buổi tối đi ngủ, nhốt bọn họ lại trên giường, không cho bọn họ ra khỏi cửa thì sao?

Trần tiên sinh nói, thế thì còn chết nhanh hơn, vốn dĩ còn có thể sống bốn mươi chín ngày, chỉ cần nhốt lại, ngày hôm ấy chết ngay!

Tôi nhìn bóng lưng bác cả chậm rãi bước đi ở phía trước, lòng nóng như lửa đốt, nhưng, không có biện pháp. Lúc ở trường, cho dù có là đề bài khó đến đâu, nhưng thế nào cũng có phương pháp giải, biết được đáp án chính xác, nhưng tôi đột nhiên phát hiện, mấy thứ tôi học, không hề có tác dụng thực tế gì với bác cả.

Cũng chính vào khoảnh khắc này, tôi mới hiểu, loài người đứng trước cái chết, thật sự quá đỗi nhỏ bé, thế giới này còn quá nhiều điều chưa biết, nguy hiểm nhiều như thế, hình như muốn yên ổn sống đến cuối đời, đều trở thành một hy vọng xa vời.

Tôi không hiểu ông nội trước lúc tự luyện mình thành ‘xác sống’ có từng nghĩ tới hậu quả hay không, nếu không, hiện giờ ông biết tình trạng của bác cả, liệu có hối hận? Nếu lúc đó ông nội từng nghĩ đến hậu quả này, vậy vì cái gì vẫn còn khư khư cố chấp luyện ‘xác sống’? Lại vì sao phải cướp đoạt vận thế của vị dưới đất?

Người già hiền hậu đêm hè nào cũng quạt cho tôi ngủ, lúc trước tôi cho rằng tôi rất hiểu ông, nhưng vì sao đợi tới khi ông ‘nhập thủ vi an’, tôi mới phát hiện, trên người ông cất giấu nhiều bí mật như vậy?

Nếu đây là một đề bài khó ông giao cho tôi giải, vậy thì, ông cũng phải để lại phương pháp và đáp án của đề bài này chứ?

Bác hai nhìn thấy tôi chán nản ủ rũ, vỗ vỗ bả vai tôi, an ủi:

- Thằng bé này, đừng lo lắng nhiều, vẫn còn bốn mươi mấy ngày, rồi cũng tìm được biện pháp thôi. Xe đến trước núi ắt có đường, lại nói, cho dù không có cách thì đó cũng là số mệnh của bác cả, con lo lắng, cũng không có tác dụng gì.

Tôi gật gật đầu, không nói gì.

Trần tiên sinh cũng quay đầu lại nói với tôi:

- Bé con, ngũ thể đầu địa này tôi chưa từng thấy qua, mà phá giải mấy thứ này, cũng không phải là sở trường của thợ giày chúng tôi, nhưng không có nghĩa là không có cách phá giải. Tôi biết một người, rất giỏi đối phó những chuyện này, chỉ là, người ta không dễ mời.

Tôi nói, khó nữa cũng phải mời bằng được.

Bác hai gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn nói, nếu thực sự không mời đến được, cho dù có phải bắt cóc cũng phải bắt cóc. Đừng quên, ông đây là người có súng!

Tôi hỏi người nọ là ai, Trần tiên sinh nói: Trương mù Trùng Khánh.