Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 12: Núi Mũi Voi



Trương mù? Còn là người Trùng Khánh?

Trường đại học của tôi chính là ở Trùng Khánh, không thể nói tôi rất thông thuộc đường xá con người ở Trùng Khánh, nhưng tuyệt đối không xa lạ, vì thế, tôi nói với Trần tiên sinh, đưa địa chỉ của người này cho tôi, tôi đi mời hắn.

Nào ngờ Trần tiên sinh lại xua tay, nói:

- Không vội, đưa thợ xây Trần lên núi đã rồi nói tiếp. Nói thế nào, cái chết của thợ xây Trần cũng có quan hệ với nhà cháu, hắn lại không có con cháu, chuyện đưa ma, vẫn cần nhà cháu phải xử lý.

Trần tiên sinh nói đúng, dù bác hai đã nói nguyên nhân cái chết của thợ xây Trần là bệnh tim đột phát, nhưng thực ra tất cả mọi người biết, thợ xây Trần bởi vì đã xuống dưới mộ của ông nội, trêu chọc thứ không sạch sẽ, cho nên mới chết đột ngột. Trần tiên sinh từng nói, những năm gần đây thợ xây Trần toàn sửa mộ cho người chết, rất ít khi xây nhà cho người sống, âm khí vốn dĩ đã tích lũy đến mức độ nhất định, mà mộ của ông nội, đã đè chết cọng rơm cứu mạng cuối cùng của thợ xây Trần.

Tôi nhớ rõ lúc trước Trần tiên sinh từng nói, đến với thế giới này, làm người làm việc đều phải chú ý âm dương tương hợp, cho nên, những người qua lại với người âm như bọn họ, đều thích tiếp xúc với người dương, ‘dính’ ít hơi người. Giống như Trần tiên sinh, ông ấy là thợ giày, thay người làm giày âm hơn ba mươi năm, nhưng nghề nghiệp trong xã hội của ông ấy, lại là ông chủ một tiệm giày, làm giày bán giày cho người dương, dùng để triệt tiêu âm khí trên người ông ấy.

Thợ xây Trần thì khác, hiện tại xã hội phát triển nhanh như vậy, tay nghề trát vôi trát ve của chú ấy, cũng chỉ có thể ‘múa võ’ trong thôn, nhưng trong thôn lấy đâu ra nhiều nhà cho chú ấy xây? Cho nên không thể tránh, thợ xây Trần vì mưu sinh, chỉ đành thay người ta sửa mộ, đây dường như chính là vận mệnh đã định.

Tôi còn nhớ rõ Trần tiên sinh nói xong những lời này, thở dài một tiếng, nói một câu: con người, ai cũng không dễ dàng.

Lúc nghĩ những chuyện này, chúng tôi đã theo bác cả về tới sân nhà thợ xây Trần, chúng tôi cũng ngừng trò chuyện, tôi cẩn thận nhìn hành động kế tiếp của bác cả.

Tôi thấy bác cả đẩy cửa sân nhà thợ xây Trần, nhấc chân phải bước vào trong, sau khi vào, bác ấy đi tới ngồi lên cái ghế trước linh đường thợ xây Trần, sau đó, thân người bác ấy mềm nhũn, hình như là đang ngủ. Chúng tôi cũng đi vào, ngồi trước linh đường, lúc này, phương đông đã ló lên một tia nắng mặt trời, xem ra, rất nhanh thôi trời sẽ sáng.

Trần tiên sinh đứng dậy đi tới trước linh đường của thợ xây Trần, thắp ba nén hương, sau đó gỡ tiền đồng dán trên ảnh thờ của chú ấy xuống, nói, chết rồi thì yên ổn chút, lần này phong mắt chú lại, lần sau còn gây chuyện, phong hết cả người chú đấy!

Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cảm giác bị theo dõi lúc trước đã biến mất, hơn nữa, chờ tới khi tôi lại nhìn di ảnh thợ xây Trần, ánh mắt kia, không phải đang nhìn tôi.

Sau khi trời sáng, thầy cúng lo tang sự cho thợ xây Trần đã đến, bác cả cũng tỉnh dậy, nhìn thấy chúng tôi đều có mặt, hỏi sao mọi người lại tới?

Tôi nói, chúng tôi tới đón bác về nhà.

Bác cả cười nói, cũng không phải trẻ con ba tuổi, còn sợ không biết đường về nhà hay sao?

Nói xong, bác cả liền đi ra ngoài sân.

Quả nhiên, bác cả đã không còn nhớ chuyện xảy ra tối qua.

Bác hai đuổi theo bác cả sóng vai bước đi, không biết bọn họ nói gì với nhau, tôi nán lại, đi cùng Trần tiên sinh. Nói thật, hiện tại tôi rất tò mò về ‘ngành nghề’ của bọn họ, cứ cảm thấy, bọn họ có thể giải quyết các loại chuyện kỳ quái, trên người có bản lĩnh thần kỳ.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Tiên sinh, vì sao bác cả cũng bị đưa đi ‘ngũ thể đầu địa’?

Vấn đề này tối hôm qua tôi đã muốn hỏi, nếu chỉ chiêu gọi hai mươi tám người thanh niên trai tráng kia, thì tôi còn dễ lý giải, đơn giản là bọn họ đã đụng tay vào mộ phần, cho nên khiến vị phía dưới không vui, muốn trả thù bọn họ. Nhưng, bác cả không động thủ.

Trần tiên sinh đáp:

- Vẫn là nguyên nhân lúc trước, ông nội cháu lén trộm vận thế của vị kia, hắn lại không thể đối phó được ông nội cháu, cho nên, đành phải tìm những người các cháu động thủ!

Tôi lại hỏi, vậy vì sao không phải là bác hai, không phải là bố tôi, cũng không phải là tôi?

Trần tiên sinh nghe đến vấn đề này, ông ấy cười lạnh một tiếng, tiếng cười có chút run rẩy, sau đó ông ấy nói:

- Bác hai cháu là cảnh sát, nghề nghiệp đặc thù, có nghề nghiệp phù hộ, có lẽ hắn không dám tìm. Không tìm bố cháu, tôi cũng không rõ lý do, có lẽ là may mắn, về phần vì sao không tìm cháu, là bởi vì hôm qua cháu ở cùng với ông, không thì đêm nay cháu thử ngủ một mình nhé? Xem xem ngày mai có phải đang ngủ ở bên mộ ông nội cháu không.

Nghe Trần tiên sinh nói xong, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh:

Màn đêm tối đen như mực, tôi bò dậy từ trên giường, hai mắt nhắm chặt mở cửa đi ra ngoài sân, sau đó một mình đi trên con đường u tối, mục tiêu là mộ ông nội. Thời điểm đi trên đường, có lẽ sẽ có rất nhiều đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, thậm chí còn có vài thứ không sạch sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, nhưng hẳn là tôi cái gì cũng không biết, chỉ biết đi thẳng về phía trước. Sau khi đến mộ của ông nội, tôi bò lên đầu mộ, nằm xuống, tiếp tục ngủ, đợi đến khi trời sáng, tôi tỉnh dậy, sau đó phát hiện, mình đang nằm trên mộ…

Tôi bỗng giật nảy mình, hình ảnh này quá ‘đẹp’, tôi không muốn nghĩ nữa, vì thế vội vàng khen ngợi vài câu về bản lĩnh của Trần tiên sinh để cho ông ấy buổi tối chiếu cố tôi.

Dựa theo tính toán của Trần tiên sinh, sau khi nhìn thấy vạn chuột vái mộ, ông ấy đã quyết tâm phải rời đi trong sáng ngày hôm nay, nhưng tối qua lại xảy ra chuyện như vậy, ông ấy quyết định, đưa thợ xây Trần lên núi xong rồi mới đi.

Ăn xong bữa sáng, bác cả bác hai và bố tôi, đều cầm theo dụng cụ hốt rác, đi tới mộ ông nội, nơi đó còn cả ngàn vạn xác động vật chết cần xử lý. Trần tiên sinh kêu bọn họ gom xác lại một chỗ, sau đó nhóm lửa thiêu rụi, tránh bùng phát bệnh dịch.

Còn tôi, lại đồng ý lời yêu cầu của Trần tiên sinh, đưa ông ấy đi xem những dãy núi xung quanh.

Tôi không biết mục đích của ông ấy lại gì, cho nên cũng không nghĩ nhiều đưa ông ấy đi xem ngọn núi sau nhà tôi, núi này tên là ‘núi Mũi Voi’, bởi vì hình dạng nhìn rất giống đầu voi, mà dãy núi cũng quá dài, trông hệt như một cái mũi voi, cho nên mới được gọi là ‘núi Mũi Voi’.

Trần tiên sinh nghe xong tôi giới thiệu về ngọn núi xong, đột nhiên hỏi tôi:

- Cháu nhìn thấy voi bao giờ chưa?

Tôi nói, tôi từng thấy qua trên Tivi.

Trần tiên sinh lại hỏi, thôn bọn cháu có Tivi?

Tôi nói không có, tôi sau khi lên đại học, mới nhìn thấy.

Đúng vậy, giao thông ở thôn chúng tôi không phát triển, là thôn trang nghèo khó điển hình, mấy năm trước mới kéo điện, nhưng mọi người vẫn quen dùng đèn dầu, thứ gọi là Tivi, hoàn toàn không cần thiết đối với những người trong thôn.

Trần tiên sinh có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó nói:

- Thực ra người thôn cháu đều chưa từng thấy qua voi, đúng không?

Tôi nghĩ ngợi, gật đầu:

- Có lẽ là vậy, cháu là một sinh viên đại học, nhưng cũng phải sau khi ra ngoài thì mới nhìn thấy loài động vật này, huống hồ, mọi người hầu như đều không rời khỏi thôn?

Trần tiên sinh lại hỏi tôi, nếu người trong thôn đã chưa thấy qua voi, vậy tên của ngọn núi này là ai đặt? Vì sao lại biết núi nhìn giống voi?

Câu hỏi của Trần tiên sinh khiến tôi ngẩn người, tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trước kia đều là ông nội nói cho tôi biết ngọn núi này tên là ‘núi Mũi Voi’, mà người trong thôn đều gọi như vậy cho nên tôi cũng gọi theo, nhưng tôi chưa từng nghĩ là ai đặt tên cho nó.

Tôi nói, hay là đi hỏi trưởng thôn, chắc là ông ấy biết.

Trần tiên sinh gật đầu, không vội vàng đi tìm trưởng thôn mà tiếp tục đi lên núi. Lúc đến sườn núi, Trần tiên sinh dừng lại, nhìn xuống xung quanh chân núi, từ nơi này nhìn xuống chân núi, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong thôn. Lúc tôi còn nhỏ, ông nội thích đưa tôi đến đây, ông bảo tôi ngồi chỗ này, còn ông thì đi ra ruộng trồng khoai lang, ruộng của nhà tôi nằm ở gần sườn núi này.

Trần tiên sinh nhìn một lát, nhịn không được lắc đầu cảm thán:

- Chậc chậc chậc, tôi đã nói vì sao bác Đình lại chọn nơi đó để hạ táng, thì ra là thế, thì ra là thế!

Tôi nghe mà thấy như vịt nghe sấm, vội vàng hỏi:

- Trần tiên sinh, thế là sao?

Trần tiên sinh chìa tay ra chỉ về một phương hướng, hỏi tôi:

- cháu xem ngọn núi kia giống cái gì?

Tôi nhìn theo phía ông ấy chỉ, là một ngọn núi đối diện chúng tôi. Tôi nhìn nhìn, không chắc chắn lắm nói với Trần tiên sinh, thoạt nhìn thì giống như, một con sư tử nằm sấp?

Trần tiên sinh vỗ đùi, nói:

- Đúng là sư tử, cháu lại nhìn ngọn núi này, giống cái gì?

- Cũng giống sư tử.

Tôi đáp.

Sau đó, Trần tiên sinh lại chỉ vài ngọn núi nữa, đều hỏi tôi, giống cái gì?

Tôi đếm, Trần tiên sinh tổng cộng chỉ chín ngọn núi, ngọn nào cũng giống sư tử.

Trần tiên sinh có chút kích động hỏi tôi:

- Cháu nhìn đi, đầu của sư tử đều hướng về phía nào?

Tôi nhìn những ngọn núi, tưởng tượng thành từng đường kẻ, sau đó kéo dài ra, tôi kinh ngạc phát hiện, những đường kẻ lại đều hội tụ vào một điểm, mà điểm đó, chính là mộ của ông nội!