Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 14: Quỷ thổi đèn



- Thợ xây Trần là vì sửa mộ cho nhà họ Lạc mới chết, sao không kêu người nhà bọn họ đi đốt đèn?

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức có rất nhiều người phụ họa, nói gì cũng có, nhưng phần lớn ý tứ đều là nói để người nhà chúng tôi đi.

Từ nhỏ tôi đã biết, nhà họ Lạc chúng tôi, là hộ gia đình từ ngoài đến, lúc nhỏ có rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi xúm lại bắt nạt tôi, đơn giản là vì bọn chúng đều họ Vương, mà tôi là họ Lạc, quan niệm gia tộc đều đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng của những người trong thôn, đây là kết quả của tư tưởng nho gia tích lũy hơn hai nghìn năm, không có cách nào thay đổi.

Tôi còn nhớ hồi đó, mỗi lần tôi bị ăn hiếp, vừa khóc vừa chạy về, ông nội đều cười an ủi tôi, nói đợi mười năm nữa, con xem những người bắt nạt con sẽ thế nào?

Lúc ấy tôi không hiểu vì sao ông nội lại nói vậy, hiện giờ, lúc đã hiểu ra thì ông nội cũng không còn.

Tiếng phụ họa của thôn dân càng lúc càng lớn, từ đầu là đề nghị, dần biến thành bắt buộc, cứ như chỉ cần nhà chúng tôi không đi, sẽ là chuyện giống như thiên lôi đánh xuống. Tôi biết, oán khí tích lũy vài ngày trong lòng bọn họ, cuối cùng cũng phải bùng phát.

Bác hai không nghe nổi nữa, bác ấy chủ động nói muốn đi đốt đèn, nhưng lại bị Trần tiên sinh từ chối, nói:

- Sát khí chức nghiệp trên người ông quá nặng, không thể đốt, không chỉ là không thể đốt ngọn đèn dầu này, về sau, chỉ cần là nơi có người chết, ông cũng không thể đốt.

Bác cả nói để bác ấy đi, Trần tiên sinh ý vị thâm trường liếc nhìn bác cả một cái, sau đó lắc lắc đầu, nói ông cũng không thể đi.

Bác cả hỏi vì sao, Trần tiên sinh không nói, chỉ đáp, dù sao ông không thể đốt.

Tôi nhìn bác hai, phát hiện bác ấy cũng đang nhìn mình, chắc là suy nghĩ giống với tôi, trên người bác cả có lời nguyền ‘ngũ thể đầu địa’, hồn phách vốn không ổn định, không thể đốt đèn.

Trần tiên sinh còn nói, ông ấy cũng không thể đi, ông ấy là thợ đóng giày, thân phận đặc thù, đi vào sẽ bị phát hiện.

Không có lựa chọn, cuối cùng chỉ còn lại tôi, bác cả bác hai tuy rằng không đồng ý, cho rằng việc này rất nguy hiểm, nhưng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành chấp thuận.

Trần tiên sinh đưa cho tôi một hộp diêm, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một đôi giày âm đưa cho tôi đeo vào, dặn đi dặn lại, nhất định không được để ‘Vương Nhị Cẩu’ phát hiện, nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy rằng tôi rất muốn hỏi vì sao lại có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng biết hiện tại thời gian cấp bách, cũng không quan tâm được tới chuyện hỏi hay không.

Tôi cầm hộp diêm, bò vào từ một góc, cưỡi trên đầu tường, nhìn vào trong sân, phát hiện không có động tĩnh, mới nhảy qua, hai tay bám lên tường, từ từ trèo xuống dưới. Xuống đất, tôi vội vã quay đầu nhìn ra sau, cũng may, rất thuận lợi.

Tôi liếc nhìn phía cửa, không thấy gì, nhưng tôi biết, nhất định bác cả bác hai đang nhìn tôi qua khe hở trên cửa. Giống như lúc trước bọn họ nói, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ mặc kệ sống chết của Vương Nhị Cẩu, nhất định vọt vào cứu tôi. Nghĩ tới còn hai bác ở bên ngoài chú ý mình, trong lòng dịu hơn rất nhiều.

Tôi khom người men theo vách tường đi về phía nhà chính, vẫn chưa đi được mấy bước đã có cảm giác bị nhìn chằm chằm, tôi nghĩ, cảm giác này là từ chỗ bác cả bọn họ ngoài cửa, thực ra không phải, mà ảo giác này, thiếu chút nữa tôi đã phải mất mạng.

Rất nhanh, tôi đã ở vị trí linh đường bên ngoài nhà chính, tôi ngồi xổm trên đất, lặng lẽ vươn đầu, nhìn xem ‘Vương Nhị Cẩu’ đang ở bên nào của quan tài.

Cũng may, vận khí của tôi không tồi, lúc này, ‘Vương Nhị Cẩu’ đang chuyên tâm cầm dao sửa quan tài.

Vì thế, tôi lại khom người, chuẩn bị đi vào trong, trước lúc hành động, tôi vô tình liếc nhìn di ảnh của thợ xây Trần, phát hiện lại giống lần trước, trừng mắt nhìn tôi, lần này, ánh mắt hướng về phía dưới bên trái, đúng là vị trí tôi đang ngồi xổm. Mãi cho đến lúc này, tôi mới biết, hóa ra cảm giác bị nhìn chằm chằm không phải là từ chỗ bác cả bác hai, mà là tới từ vị trong di ảnh.

Tuy rằng trong lòng tôi rất sợ hãi, nhưng hiện tại không quan tâm được nhiều như vậy, dù sao, di ảnh cũng không thể nói chuyện, không hô to gây chú ý với ‘Vương Nhị Cẩu’, tôi chỉ cần cẩn thận chui xuống dưới đáy quan tài, đốt đèn là được.

Tôi khom người đi về hướng một bên của quan tài, mắt luôn dính chặt vào ‘Vương Nhị Cẩu’ bên kia quan tài, nhìn theo hai chân của ‘Vương Nhị Cẩu’ để bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi vị trí của tôi.

Vất vả lắm mới đi tới đuôi quan tài, Vương Nhị Cẩu lúc này đang ở đầu quan tài vung dao, tôi nghĩ đây chính là thời điểm động thủ, lấy hộp diêm ra, lấy ra một que diêm, nhẹ nhàng quẹt một cái bên cạnh hộp. Tôi không dám gây ra âm thanh quá lớn, bởi vì sợ sẽ bị phát hiện, chỉ là ai dùng qua diêm cũng biết, lực đạo nhỏ, lực ma sát không đủ, căn bản không thể cháy.

Lúc này, Vương Nhị Cẩu giúp tôi một đại ân, khúc hát kịch Hoa Cổ đang ngâm nga trong miệng hắn, đột nhiên đến đoạn cao, cho nên thừa dịp hắn đang cao giọng hát, tôi nhanh chóng quẹt một que diêm.

Nhưng, không biết có phải do que diêm bị ẩm hay không, đầu màu đỏ của diêm bị tôi quẹt gãy rồi, diêm vẫn chưa cháy, không còn cách khác, chỉ đành đổi một que khác tiếp tục quẹt, vẫn giống lúc trước, vẫn bị quẹt gãy, vẫn không cháy.

Trên mặt đất đã có hơn mười que diêm, không que nào cháy, đầu tôi đã đầy mồ hôi, cảm thấy sắp không thở nổi, lúc vào Trần tiên sinh cũng không dặn tôi nếu diêm không cháy thì phải làm gì, lúc này, tôi lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm, cảm giác này rất mãnh liệt, thật giống như đang có người ở gần nhìn tôi.

Tôi vội quay đầu nhìn, chân của Vương Nhị Cẩu vẫn còn ở nơi khác, nhưng hắn đang từ từ di chuyển tới chỗ tôi, mặt dù hắn đi một bước, dừng lại sửa quan tài, nhưng từ đầu quan tài tới đuôi quan tài, có bao xa? Chẳng phải chỉ có bảy tám bước thôi sao?

Trong lòng tôi sốt ruột, hai tay bắt đầu run rẩy, nhưng việc thì vẫn phải làm, vì thế tôi cố nén sợ hãi, trong lòng niệm, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ, sau đó quẹt mạnh một que diêm.

Xoẹt~

Cuối cùng diêm cũng cháy, tôi mừng như điên, vội vàng châm đèn.

Nhưng tay vừa mới đưa ra được một nửa, diêm lại bị một cơn gió thổi tắt!

Tôi sắp buột miệng chửi thề rồi, gió sớm không thổi, muộn không thổi, lại cố tình thổi vào lúc này, mi nhằm vào ta sao?

Oán giận thì oán giận, nhưng động tác trong tay tôi không dừng lại, tôi không biết có phải vì trong miệng niệm Bồ Tát phù hộ hay không, cho nên lúc này, lại một que diêm nữa được quẹt cháy.

Có kinh nghiệm lần trước, tôi cố tình lấy tay che diêm lại, chậm rãi tới gần ngọn đèn.

Ngọn lửa nhỏ bé sắp sửa chạm vào bấc đèn, nhưng lại có một cơn gió, thổi tắt que diêm, lúc ấy tôi đã ngây ngẩn cả người, tay tôi đều đã che cả trái cả phải, dưới là đất, trên là quan tài, làm sao lại có gió? Lẽ nào là hơi thở của tôi?

Vì thể, tôi lại quẹt một que diêm nữa, lập tức nín thở, lại đi đốt đèn, nhưng, diêm vẫn bị gió thổi tắt.

Tay tôi không thể có gió thổi, mặt đất cũng không, chẳng lẽ là quan tài?

Nghĩ như vậy, tôi không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó, cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa đã khiến trái tim tôi ngừng đập.

Di ảnh của thợ xây Trần dính chặt trên đáy quan tài, lúc tôi ngẩng đầu nhìn, chú ấy cũng giương mắt nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, dư quang của tôi còn nhìn thấy, miệng của chú ấy, đang không ngừng thổi xuống dưới!

Diêm, là bị chú ấy thổi tắt!

Quỷ thổi đèn!?

Từ khi nào mà di ảnh chú ấy dán trên đỉnh đầu tôi? Chú ấy tới đây bằng cách nào? Có phải lúc tôi chui vào gầm quan tài, chú ấy đã từ trên linh vị, chạy tới dính ở nơi này không? Nếu thực sự là vậy, thì tất cả những hành động ban nãy, thật ra đều diễn ra dưới con mắt của chú ấy?

Tôi rất muốn chạy, nhưng lại phát hiện, chân đã bị dọa tới mức không nghe theo sai khiến, mà lúc này, Vương Nhị Cẩu vừa hay đi tới vị trí tôi đang ngồi xổm, tôi thấy chân hắn từ từ uốn cong, hắn đang ngồi xuống, mà tôi, nhất định sẽ bị hắn bắt được!

Tôi cố gắng khống chế chân mình, nhưng lại phát hiện, tất cả đều phí công.

Vương Nhị Cẩu hoàn toàn ngồi xổm xuống, tay phải hắn cầm dao, tay trái đặt trên quan tài, tôi không nhìn thấy mặt hắn, bởi vì khi hắn ngồi xuống, di ảnh của thợ xây Trần đã lướt qua, dính lên trên mặt hắn, trong di ảnh, thợ xây Trần nhe răng trợn mắt, nở nụ cười quỷ dị.

Sau đó, tôi nghe thấy ‘hắn’ nói:

- Bắt được mày rồi!

Tiếp nữa, hắn giơ dao trong tay phải lên, bổ xuống người tôi…