Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 15: Một đôi giày âm



Dao đập tường sở dĩ được gọi là dao đập tường, là bởi vì lúc nó đập gạch đá, giống như đang cắt đậu phụ, tôi tin, đầu của tôi so với gạch đá, độ cứng nhất định còn kém hơn không chỉ một ít.

Tôi vốn tưởng rằng lần này mình phải chết, chỉ là chính vào lúc dao trong tay Vương Nhị Cẩu bổ xuống, thân người tôi không tự chủ được trượt ra sau, vừa vặn tránh được khỏi một chém này của Vương Nhị Cẩu.

- Tháo giày ra!

Tiếng nói của Trần tiên sinh truyền đến từ phía sau, tôi biết, là Trần tiên sinh tới cứu tôi, vừa rồi, ông ấy kéo tôi ra sau.

Tôi nghe theo lời ông ấy, vội vàng cởi giày trên chân, nói ra cũng lạ, giày vừa cởi, hai chân của tôi đã có tri giác, còn có thể chạy, vì thế tôi co giò bò ra khỏi đáy quan tài, chạy lại trốn sau lưng Trần tiên sinh.

Vương Nhị Cẩu đứng đối diện chúng tôi, trên mặt hắn còn dính di ảnh của thợ xây Trần, di ảnh của thợ xây Trần vẫn nở nụ cười rất quỷ dị.

Trần tiên sinh không vội vã động thủ, mà chỉ tay vào di ảnh thợ xây Trần mắng:

- Thợ xây Trần, đều là người trong ‘ngành’, người chết hồn về, đây là quy tắc chú cũng biết, mau ra ngoài, đừng ép tôi phải động thủ!

Di ảnh thợ xây Trần vẫn duy trì nụ cười quỷ dị, tiếng nói cũng phát ra từ trên người ‘Vương Nhị Cẩu’, nhưng tiếng nói là của thợ xây Trần, chú ấy nói: ‘chuyện hắn có thể làm, Trần Hưng Vượng tôi sao không làm được?’

Hóa ra tên thật của thợ xây Trần là Trần Hưng Vượng. Tôi sống trong thôn nhiều năm như vậy, cũng không biết tên của chú ấy, đến ngay cả linh vị cũng viết là thợ xây Trần, có lẽ người trong thôn cũng không biết tên chú ấy. Giống với nhà họ Lạc chúng tôi, chú ấy họ Trần, cũng coi như là người ngoài, hiện giờ nghĩ lại, thực ra chú ấy rất đáng thương, nhưng, ‘hắn’ trong miệng chú ấy, là ai? ‘Hắn’ này đã làm gì? Là trong lòng thợ xây Trần sinh ra đố kỵ sao?

Chưa đợi tôi nghĩ kỹ, ‘Vương Nhị Cẩu’ đã giơ cao cán dao, vòng qua quan tài, bổ tới chỗ chúng tôi.

Trần tiên sinh đẩy tôi một cái, rống lên một tiếng, chạy!

Tôi không có chút do dự, chân không mang gì chạy ra bên ngoài, dù sao tôi ở lại, ngược lại còn làm Trần tiên sinh vướng tay vướng chân.

Sau khi chạy được một khoảng cách, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Trần tiên sinh đã bắt đầu đấu đá với ‘Vương Nhị Cẩu’, di ảnh dính trên mặt đã không thấy đâu!

Tôi không biết thứ này đã chạy đi đâu, nhưng tôi biết nhất định không phải chuyện tốt lành gì, chính vào lúc tôi quay đầu lại, suýt nữa thì đập mặt vào di ảnh đang bay lơ lửng của thợ xây Trần.

Tôi vội vàng phóng lên trước, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hô của Trần tiên sinh:

- Đừng để cho hắn dính được lên mặt cháu!

Tuy rằng tôi không biết dính lên sẽ có chuyện gì, nhưng tôi vẫn lập tức quay đầu chạy sang hướng khác, không có tác dụng gì, vẫn bị di ảnh của thợ xây Trần chặn lại, cuối cùng, bị ép quay về chính giữa cửa.

Lại thử chạy sang vài hướng khác, đều thất bại, lúc này, tiếng Trần tiên sinh lại truyền đến, chạy tới lấy giày ‘chọi’ hắn!

Đôi giày lúc trước tôi cởi ra vẫn nằm bên cạnh quan tài trong nhà chính, tôi liếc mắt nhìn di ảnh lơ lửng trước mặt, xoay người chạy vọt về phía đôi giày, di ảnh thợ xây Trần hình như đã phát hiện, muốn đến ngăn cản, nhưng tôi đã cầm được giày âm, lật tay đập một cái, nhưng đánh hụt!

Trần tiên sinh nói, đập vào đầu!

Tôi đi tới, hung hăng đập mạnh lên đầu ‘Vương Nhị Cẩu’ một cái, ‘Vương Nhị Cẩu’ đang dây dưa cùng với Trần tiên sinh lập tức nhắm mắt yên lặng, thật giống như đang ngủ. Lúc này, di ảnh thợ xây Trần không biết từ lúc nào đã dính lên mặt Vương Nhị Cẩu.

- Tìm một ván gỗ đến đây!

Trần tiên sinh phân phó tôi.

Tôi đi vào trong phòng ngủ của thợ xây Trần, lấy một miếng ván giường, nâng ra ngoài nhà chính, sau đó cùng Trần tiên sinh khiêng Vương Nhị Cẩu nằm thẳng lên trên, Trần tiên sinh đặt một đôi giày âm lên trên di ảnh.

Tôi chỉ tay vào di ảnh của thợ xây Trần hỏi, vì sao không gỡ xuống?

Trần tiên sinh lắc đầu, nói:

- Không thể gỡ, phải chú trọng trình tự, cháu đi châm đèn lên.

Lúc này, tôi mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, chỉ là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, thiếu chút nữa toi đời dưới tay ‘Vương Nhị Cẩu’.

Vì thế, tôi lại lần nữa quay về dưới đáy quan tài, trước lúc tiến vào kiểm tra xem trên quan tài có di ảnh của thợ xây Trần hay không, xác định không có, tôi mới bò vào. Một lúc sau xác nhận lại lần nữa, mới bắt đầu châm lửa đốt đèn.

Lần này tiến triển khá thuận lơi, rất nhanh đèn đã được thắp sáng, sau đó tôi lại thêm chút dầu vào trong đèn, phòng ngừa bị tắt, làm xong hết thảy, tôi thấy Trần tiên sinh ngồi dưới đất hút thuốc, lông mày khẽ nhíu lại, mặt mày đăm chiêu, mà giày dưới chân Vương Nhị Cẩu đã bị cởi, chân trần nằm thẳng cẳng ở đó.

Tôi hỏi Trần tiên sinh làm sao vậy.

Ông ấy rít một hơi thuốc, chỉ tay vào hai chiếc giày bị tháo ra cạnh chân Vương Nhị Cẩu, nói, đây là một đôi giày âm.

Tôi không hiểu ý của thợ xây Trần, hỏi, giày âm? Vì sao hắn lại có giày âm?

Buổi sáng lúc tôi đưa Trần tiên sinh đi dạo trong thôn, Trần tiên sinh đã nói qua với tôi, giày âm tuy rằng nhìn thoáng qua bề ngoài, không có gì khác với giày bình thường, nhưng phương pháp chế tạo lại khác hoàn toàn giày bình thường. Đầu tiên là chất liệu, tất cả vải dệt đều phải thông qua phương pháp gia công đặc thù mới có thể sử dụng, mà phương pháp gia công đặc thù này, chỉ có thợ giày bọn họ mới biết, Trần tiên sinh không tiết lộ nhiều với tôi. Tiếp theo là một khác biệt lớn nhất, đó chính là tất cả giày âm, đều phải làm vào lúc trời tối, mà trước lúc hoàn thành một đôi giày âm, không được nhìn thấy ánh đèn, việc này yêu cầu thợ giày phải quen tay hay việc, phải có bản lĩnh nhắm mắt cũng có thể tạo ra được một đôi giày, kỹ thuật kém một chút, có thể mượn ánh trăng để hoàn thành. Tóm lại, người thường nhất định không làm giày âm, cho nên tôi mới hỏi vì sao Vương Nhị Cẩu lại có giày âm.

Trần tiên sinh lắc đầu, chứng tỏ ông ấy cũng không hiểu được.

Lúc này, bác cả bác hai cùng với đám người trưởng thôn tiến vào sân, bác cả hỏi tôi không sao chứ? Tôi nói tất cả đều ổn, mà bí thư thôn còn hỏi Trần tiên sinh, sự tình đều đã giải quyết chưa?

Trần tiên sinh vẫn lắc đầu, nói thứ đó vẫn ở trong thân thể, phải buổi tối mới có thể động thủ.

Vương Thanh Tùng lại hỏi, vì sao phải chờ tới tối, chết sớm đầu thai sớm chứ!

Ông ấy thực sự sợ hãi, đã chết một thợ xây Trần, ông ấy không muốn trong thôn lại có thêm người nào chết nữa.

Trần tiên sinh trừng mắt nhìn Vương Thanh Tùng, hiển nhiên rất kiêng kị câu nói ‘sớm chết sớm đầu thai’ của Vương Thanh Tùng. Vương Thanh Tùng bị Trần tiên sinh lừ mắt, không nói thêm lời nào.

Nhưng Trần tiên sinh vẫn trả lời câu hỏi của Vương Thanh Tùng:

- Nếu hiện giờ động thủ, thợ xây Trần sẽ hoàn toàn biến mất, dù sao cũng là người trong ngành, cho chú ấy thêm một cơ hội nữa cũng tốt.

Vương Thanh Tùng nhất định nghe không hiểu cho thợ xây Trần thêm cơ hội gì, nhưng tôi lại biết, bởi đêm qua chú ấy đã tác quái, lúc đó Trần tiên sinh che mắt chú ấy lại, còn cảnh cáo nếu còn tác quái, sẽ phong chú ấy lại hoàn toàn.

Vương Thanh Tùng thấy thái độ của Trần tiên sinh kiên quyết như vậy, cũng không có biện pháp, dù sao ông ấy cũng không có bản lĩnh như Trần tiên sinh, chuyện này, phải dựa vào Trần tiên sinh giải quyết.

Trần tiên sinh phân phó Vương Thanh Tùng tìm người chuyên phụ tránh trông coi Vương Nhị Cẩu, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, không được gỡ đôi giày trên di ảnh xuống.

Vương Thanh Tùng đồng ý, còn nói, ông ấy sẽ đích thân tới đây trông coi.

Thực ra nếu ông ấy không đến, cũng không có người nào mang họ Vương tự nguyện tới nơi này, từ chuyện lúc trước, đã có thể nhìn được ra.

Sau khi Trần tiên sinh dặn dò xong, vỗ vỗ bả vai tôi, nói:

- Cháu bé, về ngủ đi. Một ngày không ngủ, mắt nặng trĩu cả rồi!

Về đến nhà, tôi nhìn thấy mâm cơm trong sân vẫn còn đặt ở đó, trên bàn úp một cái lồng bàn, mẹ tôi thấy chúng tôi về, liền bỏ lồng bàn ra, gọi chúng tôi tới ăn cơm. Bát đũa vẫn còn đặt trên bàn, giống hệt lúc chúng tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi tất nhiên là phụ nữ nông thôn, không biết nói những lời cảm động xúc tích, nhưng chưa bao giờ để tôi bị đói.

Ăn xong, Trần tiên sinh ngáp dài một cái, nói ông ấy muốn đi ngủ trưa rồi, sau đó nhìn tôi, liền bước vào nhà. Tôi biết Trần tiên sinh đang ra hiệu tôi vào cùng, nhất định là có chuyện muốn nói riêng với tôi.

Quả nhiên, sau khi vào trong nhà, Trần tiên sinh lấy đôi giày âm của Vương Nhị Cẩu ra, hỏi tôi, có biết trong thôn còn người nào là thợ giày không?