Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 16: Đèn dầu



Trần tiên sinh hỏi tôi, có biết trong thôn còn người nào là thợ giày không?

Tôi nhớ lại, trong ấn tượng của tôi, hình như không có ai biết làm giày, ít nhất, đồng lứa với bố tôi, không có ai, đồng lứa tôi lại càng không, còn về tầng lớp ông nội….. Đúng rồi, ông nội tôi biết!

Tôi nói với Trần tiên sinh, hình như ông nội tôi biết làm giày, lúc còn nhỏ, tôi thấy ông nội làm giày rơm.

Trần tiên sinh gật đầu, sau đó nói:

- Có lẽ là tôi không hỏi rõ, ý của tôi là, thợ giày hiện giờ vẫn còn sống, có ai không?

Tôi nghĩ ngợi, lắc đầu:

- Có lẽ không có, hay là, để cháu đi hỏi bố cháu?

Trần tiên sinh xua tay, nói:

- Thôi, cho dù có, e là cũng không tìm thấy!

Tôi hiểu ý của Trần tiên sinh, nhiều năm như vậy, cũng chưa nghe nói trong thôn chúng tôi có ai biết làm giày âm, nhất định là muốn cố tình che giấu thân phận, một khi đã vậy, muốn tìm ra người đó, khó càng thêm khó, cái này giống như một đạo lý, bạn vĩnh viễn không gọi được người giả vờ ngủ tỉnh, bạn cũng vĩnh viễn không thể tìm được một người cố tình ẩn trốn.

Trần tiên sinh nằm xuống giường, còn kêu tôi cũng ngủ một lát, chuyện của thợ xây Trần, phải chờ tới lúc trời tối mới xử lý được.

Tôi đúng là có chút mệt, đã mấy ngày liền không ngủ ngon giấc.

Nhưng nằm xuống giường, lại mãi chẳng ngủ được, trong đầu cứ trằn trọc chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đặc biệt là chuyện ‘Vương Nhị Cẩu’ cầm dao muốn chém tôi, tôi thực sự đã cho rằng mình sẽ toi đời ở đó, nếu Trần tiên sinh tới muộn một chút, vậy tôi của hiện tại, chỉ e đã nằm trong quan tài, cho nên tới tận bây giờ, tôi vẫn còn thấy sợ hãi.

Trở mình một cái, Trần tiên sinh đột nhiên hỏi tôi, cháu bé, có tâm sự à?

Tôi lên tiếng nói xin lỗi Trần tiên sinh, đã quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi, sau đó lại nói cảm ơn, cảm ơn vừa rồi đã ra tay cứu tôi khỏi lưỡi dao của Vương Nhị Cẩu, cuối cùng, tôi mới nói tâm sự trong lòng cho ông ấy nghe, tôi nói:

- Thợ xây Trần khi còn sống là một người hiền lành thật thà như vậy, vì sao khi chết đi, có thể gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế?

Trần tiên sinh nghe xong, trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài một tiếng:

- Haizz…. Đây đều là mệnh!

Mệnh? Tôi có chút khó hiểu.

Trần tiên sinh nói, đây là đều là mệnh của thợ nhân chúng tôi, mặc kệ là người nào, đều trốn không thoát.

Tôi hỏi Trần tiên sinh, nghĩa là sao?

Trần tiên sinh nằm thẳng trên giường, mở to mắt nhìn nóc nhà, thở dài một tiếng nói:

- Thợ nhân chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với người âm, ít nhiều cũng bị nhiễm chút âm khí, một hai lần có lẽ ít, nhưng nhiều lần, âm khí có bao nhiêu thì không cần phải nói nữa rồi, người chưa chết còn đỡ, nếu chết rồi, âm khí ‘cắn trả’, khà khà ~ người nào trốn được thoát? Lại nói, cộng với…..

Nói đến đây, Trần tiên sinh liếc mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên sửa lời:

- Tôi nói với một thằng nhóc những chuyện này làm gì,thật đúng là, thôi đi ngủ đi ngủ!

Nói xong, Trần tiên sinh xoay người, đưa lưng về phía tôi, không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi nghĩ, câu hỏi của tôi có lẽ đã chạm vào vấn đề quan trọng trong ‘ngành’ của bọn họ, cho nên, Trần tiên sinh mới không nói cho tôi biết, tôi cũng ngại không dám tiếp tục truy hỏi, có điều ít nhất tôi biết, tính cách của thợ xây Trần thay đổi lớn, là có liên quan đến chuyện lúc trước chú ấy sửa rất nhiều mộ, bản tính của thợ xây Trần vốn không xấu, chú ấy còn là một người tốt, chẳng qua, thợ xây Trần của hiện tại, có lẽ đã không còn là thợ xây Trần tôi từng quen biết.

Tôi cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu, Trần tiên sinh, chú thợ xây Trần là người tốt, hay là ông giúp chú ấy một lần đi?

Trần tiên sinh hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, nói:

- Nếu ông đây không giúp hắn, vừa rồi trực tiếp gỡ di ảnh xuống, thì hắn đã xong phim rồi, cũng không cần phải ngủ một giấc lấy lại tinh thần, buổi tối mới dễ xử lý, nếu thằng nhóc cháu còn tiếp tục nhiều lời, tôi sẽ dùng tiền đồng, phong miệng cháu lại!

Tôi thấy qua Trần tiên sinh dùng tiền đồng phong ánh mắt của thợ xây Trần, biết ông ấy có bản lĩnh này, cho nên lập tức câm miệng, hình như cảm thấy vẫn không yên tâm, vì thế lại trở mình, đưa lưng về phía Trần tiên sinh, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

Không biết có phải là vì có Trần tiên sinh nằm cạnh hay không, giấc ngủ này rất ngon, mãi cho đến khi trời đã tối đen, mẹ tôi mới vào gọi tôi dậy ăn cơm.

Tôi liếc mắt nhìn, không thấy Trần tiên sinh, tôi hỏi mẹ, Trần tiên sinh đâu?

Mẹ tôi nói, Trần tiên sinh đã cùng bác hai đi đến nhà của thợ xây Trần rồi.

Tôi nhảy xuống giường đeo giày, chạy ra bên ngoài, lại bị mẹ tôi giữ chặt nói, ăn cơm trước, cơm nước xong rồi đi.

Tôi sợ bỏ qua chuyện Trần tiên sinh xử lý ‘Vương Nhị Cẩu’ như thế nào, cho nên bưng bát cơm chạy ra ngoài, còn quay đầu lại nói với mẹ tôi, con vừa đi vừa ăn.

Tôi bưng bát cơm đi về phía nhà thợ xây Trần, đi được vài bước lại đưa bát cơm lên và.

Đợi tới lúc đến sân cửa nhà thợ xây Trần, cơm đã ăn xong, lúc tiến vào sân, tôi tiện tay đặt bát đũa vào một góc, sau đó bước vào.

Giữa sân là có đống lửa, ánh lửa rất lớn, cả sân đều được chiếu sáng, trên bốn bức tường, phản chiếu bóng người bị lay động bởi ánh lửa, dưới màn đêm, hình ảnh này khiến tôi sinh ra ảo giác mình đang quay về xã hội nguyên thủy, mọi người vây quanh đống lửa, khiêu vũ.

Vòng qua đống lửa, tôi nhìn thấy ‘Vương Nhị Cẩu’ đang nằm trên ván giường được bác hai và Vương Thanh Tùng khiêng ra, xung quanh mặc dù có vài gã thanh niên trẻ khỏe tới giúp, nhưng lại không có ai muốn nhúng tay vào, chắc hẳn, chuyện ‘Vương Nhị Cẩu’ cầm dao đập tường chém tôi, đã dọa mất hồn không ít người.

Bác hai và Vương Thanh Tùng khiêng Vương Nhị Cẩu ra linh đường xong, đặt ván giường lên hai cái ghế dài đã chuẩn bị sẵn, khiến ván giường không chạm đất, nhìn giống như, kê quan tài.

Trần tiên sinh thấy tôi đến, vẫy vẫy tay với tôi, tôi đi tới, chợt nghe thấy ông ấy nói:

- Tôi đang chuẩn bị kêu người đi gọi cháu, không ngờ cháu đến rất đúng lúc, đi, vào trong nhà lấy ngọn đèn dầu dưới đáy quan tài ra đây, đặt dưới chân hắn, nhớ, đi vào từ bên trái quan tài, dùng tay trái cầm đèn, sau đó đi nửa vòng quan tài, đi từ bên phải quan tài ra ngoài, ra ngoài xong đi vòng quanh ván giường một vòng, dùng tay phải đặt đèn vào vị trí tương đồng, hiểu chưa?

Tôi ‘ồ’ một tiếng, ra hiệu đã hiểu, sau đó xoay người đi vào nhà chính lấy đèn dầu.

Tôi làm theo yêu cầu của Trần tiên sinh, đi vào từ bên trái xong, ngồi xổm xuống dùng tay trái cầm đèn, khi tay chạm vào đèn, tôi có cảm giác trên người mình đang bị ai đó đè, nặng tới mức thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi, tôi muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại nghe thấy tiếng hô của Trần tiên sinh:

- Đừng quay đầu lại, đi thẳng!

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, khom mình đi lên trước, trong lòng rất bực bội Trần tiên sinh, thảo nào ông không tự mình đi lấy đèn, hóa ra không chỉ đơn giản như vậy, mà còn bị thứ này đè!

Tưởng chừng như là một chuyện rất đơn giản, nhưng bởi vì trên lưng không biết bị thứ gì đè, bước đi trở nên rất khó khăn, lúc này, Trần tiên sinh lại rống lên:

- Đừng dừng lại, đi mau!

Ông nội nó, có bản lĩnh thì ông tới thử xem!

Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của Trần tiên sinh, bước chân nhanh hơn chút, vất vả lắm mới vòng qua ‘Vương Nhị Cẩu’ một vòng, đặt đèn xuống dưới chân hắn xong, tôi ngồi bệt mông xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.

Trần tiên sinh đi tới vỗ vai tôi, nói, cháu bé, không tồi!

Tôi tức giận nói:

- Trần tiên sinh, thương lượng một chuyện nhé? Lần sau nếu còn có loại chuyện này, có thể nói rõ trước được không? cháu cũng dễ chuẩn bị sẵn tâm lý!

Nào ngờ Trần tiên sinh lại nói:

- Thằng nhóc này bé người, nhưng lại có tấm lòng cao cả lắm!

Nói xong, ông ấy không để ý tới tôi nữa, đi qua đứng ở cuối ván giường Vương Nhị Cẩu nằm, Vương Thanh Tùng nhanh nhẹn như đã tập luyện qua, cầm chậu đồng rửa mặt đã chuẫn bị sẵn, đem tới trước mặt Trần tiên sinh, trong chậu xếp ít tiền giấy ( không phải tiền giấy mà hiện tại hay thấy trên thị trường, mà là loại tiền giấy dùng tiền ấn, đập lên trên giấy.)

Sau đó Trần tiên sinh lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng, dùng ngón trỏ ngón giữa tay trái và tay phải, móc lại với nhau, sau đó lại kẹp lá bùa vào giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nghe không hiểu, chỉ nghe thấy chữ cuối cùng:

- Cháy!

Đồng thời ném lá bùa kẹp trong tay vào trong chậu đồng rửa mặt, ‘phừng!’ một tiếng, trong chậu bùng lên ngọn lửa màu vàng.

Ngọn lửa bùng lên, đồng thời, tôi còn nhìn thấy rõ, hai chân của ‘Vương Nhị Cẩu’ hướng lên trên một chút.