Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 17: Dẫn hồn qua sông



Thời điểm tiền giấy trong chậu đồng bốc cháy, tôi nhìn thấy chân của ‘Vương Nhị Cẩu’ hướng lên trên một chút, lúc đầu tôi tưởng mình bị hoa mắt, đợi tới lúc tôi rụi mắt nhìn lại, phát hiện, đúng là chân hắn đang hướng lên trên cao.

Không phải chỉ có mình tôi nhìn thấy, mấy tên thanh niên được Vương Thanh Tùng gọi tới hỗ trợ cũng nhìn thấy, tất cả bọn họ như đã hẹn sẵn, cùng nhau vắt chân lên cổ chạy mất dép, vừa chạy vừa thét, ‘xác chết bật dậy rồi’, ‘xác chết bật dậy rồi’, chỉ để lại Trần tiên sinh, bác hai, bí thư thôn Vương Thanh Tùng, và tôi, còn có một Vương Nhị Cẩu không biết còn là người nữa hay không.

Lúc này, Trần tiên sinh lên tiếng:

- Cháu bé, vào nhà chính lấy dao đập tường của thợ xây Trần ra đây.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy vào trong tìm dao.

Tôi nhìn thấy dao trên nắp quan tài thợ xây Trần, trên dao đã bị Trần tiên sinh dính một lá bùa, trên bùa vẽ vài hình thù kỳ lạ, tôi hoàn toàn không hiểu.

Sau khi cầm dao, Trần tiên sinh bảo tôi trực tiếp ném vào trong chậu đồng, tôi làm theo, không nói gì.

Không ngờ dao vừa ném vào, thân thể Vương Nhị Cẩu càng động đậy dữ dội hơn, lúc đầu chỉ là không ngừng co duỗi đầu gối, dùng hai chân đập vào ván giường, phát ra âm thanh ‘bịch bịch bịch’ có tiết tấu, sau đó, khuỷu tay của hắn cũng bắt đầu động đậy, dùng bàn tay đập vào ván giường, tiết tấu trở nên càng thêm rối loạn, tiếp đó, thân thể hắn cũng bắt đầu vùng vẫy, giống như đang run rẩy, khiến cả ván giường bắt đầu dao động.

Nhưng tôi nhìn rất rõ, bất kể thân thể của Vương Nhị Cẩu lắc lư như thế nào, đầu của hắn từ đầu đến cuối vẫn bất động, hơn nữa, di ảnh thợ xây Trần dán trên mặt cũng không nhúc nhích, cho nên, đôi giày âm bên trên di ảnh, cũng không nhúc nhích tí nào, lúc đầu tôi cho rằng đầu của Vương Nhị Cẩu không động đậy, nhưng về sau mới phát hiện, không phải như vậy.

Đầu của hắn thử nâng lên, nhưng mỗi khi nâng được cách ván giường khoảng vài tấc, lại bị đè mạnh xuống, tôi nghĩ tới đôi giày âm, đây hình như chính là hiệu lực vốn có của nó, có thể đè mạnh đầu hắn xuống ván giường.

Vương Thanh Tùng nhìn thấy cảnh tượng này, có chút nóng ruột, đi tới cạnh Trần tiên sinh, hỏi, Trần tiên sinh, làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh nhìn Vương Nhị Cẩu giãy dụa kịch liệt, nhưng lại có chút thờ ơ, đặt mông ngồi xuống trước linh đường, lấy thuốc ra hút.

Thế này hình như không giống với ‘trừ ma diệt quỷ’ trong ấn tượng của tôi lắm, lúc trước xem trên TV, nếu bị ma nhập, đạo sĩ tiên sinh chẳng phải ai cũng bày ra bộ dáng chuẩn bị đối đầu với kẻ địch sao? hơn nữa, vì để diệt trừ ma quỷ, lẽ nào không cần bài trí một pháp đàn, sau đó cầm kiếm gỗ đào, miệng niệm niệm nửa ngày xong, tung một nắm gạo lên hai ngọn nến trên pháp đàn, tiếp nữa cầm bùa dán lên người bị nhập, hô to một tiếng, ‘này, còn không mau rời đi’ hay sao?

Lại nhìn Trần tiên sinh, không có pháp đàn, không có trường bào bát quái của đạo sĩ, không có khăn đạo sĩ, cũng chẳng có kiếm gỗ đào, đây không phải là có chút…. Giản dị rồi sao? nhất là ông ấy còn ngồi dưới đất hút thuốc, hình như hơi nhàn nhã quá rồi thì phải?

Trần tiên sinh vẫy tay với tôi, tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

Trần tiên sinh vừa nhả khói thuốc, vừa nói với tôi:

- Lát nữa, tôi sẽ kéo hồn phách của thợ xây Trần từ trong người Vương Nhị Cẩu ra, cháu để ý tôi gọi, tôi vừa gọi, cháu phải cầm đèn dầu đi vào trong nhà chính, lần này không cần đi lòng vòng, cứ đi thẳng vào, đặt đèn lên trên nắp quan tài là được rồi.

Tôi lập tức hỏi Trần tiên sinh, có bị đè giống lúc nãy không?

Trần tiên sinh nói, chắc không, nhưng, còn khó chịu hơn lúc trước một chút.

Nói thật, nếu dưới đất có viên gạch, tôi nhất định sẽ nhặt lên đập vào mặt Trần tiên sinh, chủ yếu là lúc nói, sắc mặt ông ấy còn bình thản như không, khiến tôi nhìn rất khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nhịn, bởi vì tôi còn có chuyện muốn hỏi, tôi hỏi:

- Trần tiên sinh, vì sao thao tác của ông khác trong TV rất nhiều?

Trần tiên sinh nhả một ngụm khói, liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt đó, hình như là khinh bỉ, ông ấy đáp:

- Những thứ trên TV, có bao nhiêu là thật? đều là làm màu lừa người, nói trắng ra, đều là làm màu cho đẹp cho hay, chứ những thứ hữu dụng chân chính, không có tí xíu nào!

Tôi lại hỏi, Trần tiên sinh, hiện tại chúng ta đang làm gì?

Trần tiên sinh nhìn tôi nói:

- Thằng bé này hình như rất có hứng thú với những chuyện này, hay là tôi nhận cháu làm đồ đệ nhé?

Nói thật, trải qua chuyện mấy ngày nay, tôi đúng là có chút động lòng với Trần tiên sinh, chỉ là chưa đợi tôi mở miệng, Trần tiên sinh đã nói:

- Muốn bái tôi làm thầy, đến nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không định truyền tay nghề của mình lại cho ai khác!

Tôi ồ một tiếng, không biết có phải là có chút thất vọng hay không.

Trần tiên sinh nhìn thấy tôi như vậy, chủ động mở miệng nói:

- Chuyện hiện giờ chúng ta đang làm, gọi là ‘dẫn hồn qua sông’, cháu nhìn thấy cái ghế dài đặt trước mặt chúng ta kia chưa? Dưới ghế đặt một cái chậu nước, chậu nước ấy như một con sông, ghế dài chính là một cây cầu, đợi sau khi tôi rút hồn thợ xây Trần ra, cháu phải cầm đèn đi qua cái ghế đó, chú ấy sẽ đi theo cháu, một khi đã đi qua, cho dù chú ấy muốn quay đầu, cũng khó, vì sao à? Bởi vì người âm trời sinh sợ sông nước, cũng không dám qua sông, cho nên cần cháu dẫn chú ấy qua sông, sau khi qua sông, chú ấy sẽ rất khó quay đầu lại.

Tôi lại hỏi, không phải rất đơn giản hay sao? vì sao còn khó chịu hơn lúc trước?

Trần tiên sinh nói, cháu làm đi rồi biết.

Tôi nói, vậy vì sao ông không tự mình đi đi? Ông lợi hại như vậy, căn bản không hề sợ.

Trần tiên sinh thở dài một tiếng:

- Haizz, tôi sợ có người phá đám!

Tôi lập tức hiểu ý của Trần tiên sinh, trong thôn chúng tôi, vẫn còn ẩn náu một thợ giày khác, đôi giày âm lúc trước Vương Nhị Cẩu đeo, chính là do người đó làm, hơn nữa, còn để cho Vương Nhị Cẩu đeo đi tới túc trực bên linh cữu. tôi nhớ rõ Trần tiên sinh từng nói, người đeo giày âm, hai ngọn lửa trên vai sẽ tắt hết, không bị ma nhập mới lạ.

Trần tiên sinh lại rít mấy hơi thuốc, rít hết vài hơi thuốc còn lại, sau đó hỏi tôi, đã nghỉ ngơi xong chưa?

Tôi hơi sửng sốt, tôi vẫn tưởng Trần tiên sinh vì muốn hút thuốc, nên mới trì hoãn nửa ngày không động thủ, hóa ra, là ông ấy cố tình kéo dài thời gian để cho tôi nghỉ ngơi, tôi gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghỉ ngơi xong.

Trần tiên sinh nói, vậy bắt đầu đi.

Tôi đứng ở một bên, nhìn Trần tiên sinh, chờ phân phó của ông ấy.

Vương Thanh Tùng vẫn canh giữ bên chậu lửa, thêm tiền giấy vào trong, để lửa không bị tắt, chỉ thấy Trần tiên sinh đứng đằng sau chậu rửa mặt, lấy ra hai đồng tiền đồng trong ngực, lỗ tròn ở giữa tiền đồng, đều có một sợi chỉ đỏ xâu qua, một đầu của chỉ đỏ bị Trần tiên sinh cầm trong tay, một tay Trần tiên sinh kẹt tiền đồng, trong miệng lẩm nhẩm vài câu, chân dẫm mạnh một cái, ném tiền đồng về phía Vương Nhị Cẩu.

Thân người Vương Nhị Cẩu run rẩy không ngừng, nhưng hai đồng tiền kia lại như mọc thêm mắt, dính chính xác vào bàn chân hắn, chuyện kỳ quái lập tức xảy ra, Vương Nhị Cẩu vốn dĩ đã giơ tay giơ chân lên không trung, hai chân lập tức buông xuống, cả cơ thể vẫn đang run rẩy, Trần tiên sinh nắm sợi chỉ đỏ, hô to một tiếng:

- Ra ngoài cho ông!

Lúc nói, chân Trần tiên sinh đồng thời lùi ra sau nửa bước, cả mình lùi về sau, hai tay ra sức, kéo chỉ đỏ về phía sau, sau đó tôi nhìn thấy di ảnh của thợ xây Trần và đôi giày âm đè bên trên lập tức trượt xuống trên mặt Vương Nhị Cẩu, đi qua ngực, bụng, đùi, cẳng chân, mũi chân, sau đó ‘bộp’ một tiếng, bay qua chậu lửa, rơi xuống đất.

Trần tiên sinh hô lên:

- Cháu bé, cầm đèn!

Tôi lập tức chạy tới nhấc ngọn đèn lên, đứng trước di ảnh của thợ xây Trần, đối mặt với linh đường, đối mặt ghế dài, chuẩn bị qua sông.

Lúc này tôi nghe thấy Trần tiên sinh khẽ ‘hát’:

- Châm một ngọn đèn, chiếu một con đường, đeo một đôi giày, qua một con sông, đi đường từ từ, chớ quay đầu lại, đi!

Sau chữ ‘đi’, tôi cất bước về phía trước, tôi không nhìn thấy đằng sau, nhưng tôi có thể nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng, tôi đi một bước, phía sau cũng đi theo một bước, thông qua cái bóng được ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, tôi dùng dư quang, nhìn thấy di ảnh của thợ xây Trần bay lơ lửng sau đầu mình, đôi giày âm đó, đang đi theo tôi, rập khuôn từng bước một.

Lại đi lên trước vài bước, đã tới trước ‘cầu’, tôi hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên, gần như chỉ trong nháy mắt, tôi phát hiện xung quanh hoàn toàn đen khịt, không có ánh trăng, không có đống lửa, chỉ có ngọn đèn dầu trong tay, tản ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt.

Mượn ánh đèn, tôi nhìn thấy có một người đang đứng bên phía đối diện ‘cây cầu’, trên người mặc một thân áo liệm màu xanh, miệng há to, đi về phía tôi!