Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 20: Gà trống gọi hồn



Tôi nhìn đầu gà trống, gà trống cũng đang nhìn tôi, chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu gì, cho nên, con gà trống lại hung hăng mổ vào mi tâm tôi một cái, rất đau!

Phía sau gà trống là Trần tiên sinh, ông ấy đang ôm con gà trống ngũ sắc, đứng phía sau, là bố mẹ tôi đang lo lắng nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi tỉnh lại, mới như vừa trút được một gánh nặng, mà tôi, hiện tại lại đang ngồi trong sân, trời đã sắp sáng.

Không phải tôi đang ở ngọn núi phía đối diện sao? vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi? Còn cả Trần tiên sinh và bố mẹ, lúc trước không phải ngủ rất sâu sao? sao hiện giờ lại tỉnh? Còn cả con gà trống này nữa,đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nó phải mổ vào mi tâm tôi?

Tôi nghi hoặc nhìn mọi người, sắc mặt ai cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ rất căng thẳng?

Tôi hỏi, đã xảy ra chuyện gì?

Trần tiên sinh đặt con gà trống xuống đất, gã trống ngẩng đầu ưỡn ngực, tự đi tìm sâu ăn, hình như không hề áy náy chút nào về việc vừa mổ tôi. Trần tiên sinh nói, cháu bị mất hồn rồi!

Tôi còn chưa hiểu, tiếp tục hỏi, tôi sao lại mất hồn?

Trần tiên sinh nói:

- Lúc sáng tôi dậy đi vệ sinh quay về, không cẩn thận dẫm vào chân cháu một cái, nào ngờ cháu lại không tỉnh dậy, lúc đầu tôi cho rằng cháu đã ngủ say như chết, cho nên cũng không để ý, về sau tôi lại nghĩ hình như bộ dạng của cháu không thích hợp lắm, mới gọi cháu vài tiếng, nhưng cháu vẫn không tỉnh, tôi xem một chút, mới biết cháu đã lạc mất linh hồn.

Mất hồn? lẽ nào tất cả những gì tôi vừa trải qua, thực ra đều không phải là đích thân tôi trải qua, mà là hồn phách? Nhưng không khỏi quá quỷ dị rồi đi? Dù sao cảm giác của tôi cũng chân thực như vậy, thậm chí, ngay cả giá lạnh trên mặt đất, tôi đều cảm giác được.

Tôi hỏi, sau đó thì sao?

Trần tiên sinh nói, sau đó, tôi gọi bố mẹ cháu vào, kêu bọn họ thử gọi cháu, nói không chừng gọi tỉnh được, bình thường đều nói, nếu mất hồn, để người trong nhà gọi vài tiếng, rất có khả năng có thể tỉnh lại, nào ngờ gọi thế nào cháu cũng không tỉnh, tôi biết ngay có khả năng cháu đã bị người ta bắt hồn đi rồi, thường không thể gọi tỉnh được, phải dùng ‘gà trống gọi hồn’, mới gọi được về!

Tôi liếc mắt nhìn con gà trống một cái, hỏi Trần tiên sinh:

- Cho nên, cháu là được con gà trống kia đánh thức?

Trần tiên sinh nói, có thể nói là vậy, nếu không phải có con gà trống này, hiện tại cũng không biết cháu vẫn còn đang đi lang thang ở đâu.

Tôi lại nhìn thoáng qua con gà trống kia, con gà trống như có cảm ứng, quay đầu liếc mắt nhìn tôi, sau đó nghiêng đầu đi, lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tiêu sái bước đi, vẻ mặt kia, thật giống như vừa lập được một công lao to lớn, đến ngay cả ánh mắt nhìn tôi, cũng có một chút khinh bỉ.

Thừa dịp tôi đang nhìn gà trống, Trần tiên sinh xoay người giải thích với bố mẹ tôi:

- Hai người không cần quá lo lắng, chỉ là mấy ngày nay thằng bé quá mệt, cho nên mới xảy ra chuyện thế này, ngủ một giấc ngon lành, sẽ không sao nữa.

Nếu Trần tiên sinh đều đã nói như vậy, bố mẹ tôi đương nhiên tin tưởng, nhưng khi Trần tiên sinh quay đầu lại, sắc mặt lại không thoải mái, tôi hiểu, sự tình hẳn là không đơn giản như vậy.

Tôi muốn đứng dậy từ trên ghế, lại phát hiện tay chân mình đều bị chỉ đỏ cột trên ghế, đặc biệt trên chân, còn đặt hai đồng tiền.

Trần tiên sinh vừa gỡ chỉ, vừa nói:

- Đây là chỉ đỏ trói hồn phách còn sót lại của cháu, còn hai đồng tiền dưới chân, có lẽ cháu biết để làm gì.

Tôi gật đầu nói, khóa linh hồn của tôi lại.

Chiêu này từng nhìn thấy ở chỗ Vương Nhị Cẩu, lúc ấy Trần tiên sinh bảo tôi đặt ba đồng tiên lên trên người Vương Nhị Cẩu, cho nên tôi nhớ rất kĩ, tôi lại cúi đầu nhìn, phát hiện quả nhiên chân trần, cái này gọi là

‘tiếp địa khí’, là ‘lạc địa sinh căn’.

Trần tiên sinh vừa lòng gật đầu:

- Chỉ đỏ giữ phách, đồng tiền khóa hồn, hai chân chạm đất, lạc địa sinh căn, gà trống mổ mi tâm, hồn về phách về. cháu bé, đã nhớ chưa?

Tôi xúc động gật đầu thật mạnh, xem như Trần tiên sinh đang dạy tôi một bài vè! nhưng về sau tôi mới biết, chỉ biết một bài vè, căn bản không có tác dụng quái gì, bởi vì chỉ đỏ và đồng tiền đều phải trải qua phương pháp gia công đặc thù, hơn nữa, thủ pháp quấn chỉ đỏ cũng khác, dù là tay trái hay tay phải, thủ pháp đều không giống nhau, nếu không có ai đích thân chỉ giáo, cho dù học trộm cũng không học được, huống chi, tôi còn chỉ biết mỗi một bài vè?

Thời điểm Trần tiên sinh cởi chỉ đỏ cho tôi, nhỏ giọng nói, vào trong phòng đi!

Tôi biết, Trần tiên sinh có chuyện muốn hỏi tôi, thực ra tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông ấy, chuyện trải qua tối hôm qua thật sự rất kỳ quái, cũng quá chân thật, chân thật tới mức hiện tại tôi còn đang hoài nghi rốt cuộc người nào là mơ, người nào là thật.

Sau khi vào phòng, Trần tiên sinh đặt mông xuống giường, tôi tìm môt cái ghế, ngồi ở một bên.

Trần tiên sinh lại bắt đầu hút thuốc, ông ấy hỏi tôi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Sau đó, tôi kể lại chuyện đã trải qua, từ lúc bác cả vào nhà cầm tay tôi kéo đi.

Trần tiên sinh nghe xong, lông mày càng nhíu chặt, ông ấy hỏi tôi, thôn các cháu có người gù lưng?

Tôi nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu, nói, trong ấn tượng của tôi, không thấy qua người gù lưng trong thôn.

Trần tiên sinh gật gật đầu nói:

- Lát nữa ăn xong điểm tâm, chúng ta đi tìm bí thư thôn hỏi một chút.

Tôi gật đầu, sau đó hỏi, Trần tiên sinh, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cháu lại có cảm giác chân thực đến thế?

Trần tiên sinh nói, sao lại cảm giác giống chân thực? vốn dĩ chính là thực!

Tôi ngẩn người, hỏi, không phải ông nói cả đêm qua cháu đều ngủ trên giường sao?

Trần tiên sinh hút một ngụm thuốc, vừa nhả khói vừa nói:

- Chuyện cơ thể và linh hồn trải qua, đều là chân thật, điều này không xung đột, thân thể của cháu nằm trên giường, nhưng linh hồn cháu lại chạy ra ngoài, bằng không nếu thân thể cháu ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy, tôi nhất định sẽ tỉnh, lại nói, cháu còn nói cũng đã gọi tôi, nhưng tôi không tỉnh, đó là bởi vì âm thanh cháu phát ra, tôi căn bản không thể nghe thấy được!

Tôi có chút mơ hồ, vội vàng hỏi, vì sao người gù lưng lại nghe được tiếng cháu nói?

Trần tiên sinh đáp:

- Người dương với người âm trò chuyện trao đổi với nhau, nhất định phải thông qua ‘môi giới’, như thợ giày chúng tôi, là thông qua giày âm để trao đổi, chỉ cần người âm đeo giày âm do đích thân thợ giày đóng, vậy có thể trò chuyện cùng hắn, còn cả gọi đại thần, thường thì bọn họ có hạ âm hương, gạo gì đó, dùng bùa của đạo sĩ, còn thợ vàng mã lại dùng người giấy bọn họ làm, còn giống như thợ cản thi như ông nội cháu, thì dùng thi thể, những ví dụ thế này có nhiều lắm, người có tay nghề khác nhau thì lại có những thủ thuật khác nhau, một chốc một lát không kể hết được, nhưng có một vài cao nhân, bọn họ có thể trực tiếp trò chuyện với người âm, nhưng những người như vậy hiện tại trên cơ bản đều không còn nhìn thấy, bởi vì trực tiếp trò chuyện với người âm, rất dễ bị ‘phản phệ’*, bình thường đều không thể sống lâu.

(chú thích:

1. phản phệ: mình giải thích đơn giản giống như bạn làm phép, bùa chú lên một người bạn khác, đến một lúc nào đó bạn sẽ bị ‘nghiệp quật’, giống như người ta chơi ngải rồi cũng có ngày bị ngải quật lại vậy đó.)

Tôi gật đầu nói, cho nên, hắn có thể nghe được tiếng cháu nói chuyện, là bởi vì cháu đã đeo đôi giày hắn đưa? Thảo nào lúc cháu hỏi hắn là ai, hắn không nói gì, chỉ ném cho cháu đôi giày!

Trần tiên sinh lắc đầu thở dài:

- cháu không nên đeo giày âm của hắn!

Tôi vội vàng hỏi, vì sao vậy?

Trần tiên sinh nói, giày âm, là một ‘cây cầu’ tạo ra giữa thợ giày và người âm, hiện tại cháu đã đeo giày của hắn, lúc nào hắn cũng có thể trò chuyện với cháu, không chỉ đơn giản là trò chuyện, mà còn có thể bắt hồn cháu đi.

Nghe đến đó tôi cũng bắt đầu luống cuống, nếu thật là như vậy, tôi chẳng phải đã không còn một chút an toàn và tự do nào rồi sao? tôi kích động hỏi Trần tiên sinh, vậy tôi phải làm sao bây giờ?

Trần tiên sinh nói, nếu hắn có thể đeo giày âm cho cháu, tôi đương nhiên có cách cởi ra, nhưng chuyện này trước tiên không cần vội, buổi tối mới làm được, tôi hỏi cháu, câu cuối hắn kêu cháu giao đồ ông nội để lại cho cháu ra, những lời này là có ý gì?

Tôi gãi đầu nói:

- cháu cũng không biết, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, lúc ông nội cháu mất, cháu còn đang ở trường học, tới lúc về đến nhà, đã là ngày hôm sau, ông nội cháu sao có thể giao đồ gì vào tay cháu chứ?

Trần tiên sinh gật đầu cười nói:

- cũng đúng, lẽ nào ông ấy còn nhảy ra từ trong quan tài để đưa đồ cho cháu?

Trần tiên sinh nói xong lời này, cả hai chúng tôi đều tức khắc bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trên mặt đối phương ---- bởi vì, ông nội tôi đúng là đã từng bò ra khỏi quan tài, nhưng lại không chỉ một lần!

Chẳng lẽ, ông thật sự còn có thứ gì muốn để lại cho tôi?