Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 21: Chiếc quạt hương bồ Mất tích



Trần tiên sinh hỏi, cháu nghĩ kĩ lại đi, sau khi ông nội cháu trở về, có đưa thứ gì cho cháu không?

Tôi ép bản thân mình hồi tưởng lại thật kĩ hình ảnh lúc trước, chỉ là từ đầu tới cuối, thật sự không nhận được thứ gì từ trong tay ông nội, ông chỉ nằm bên cạnh tôi, không nói gì khác.

Tôi lắc đầu nói với Trần tiên sinh, thực sự không có.

Trần tiên sinh cũng bồn chồn, hình như đang lầm bầm, vậy thì sao cái người lưng còng kia lại nói thế?

Tôi nói, chẳng lẽ là di vật của ông nội khi còn sống?

Trần tiên sinh đáp, có khả năng, tìm xem, xem có tìm được thứ gì không?

Tôi từ nhỏ đã chung sống với ông nội trong gian phòng này mãi cho đến khi lên đại học, những thứ dùng hằng ngày của ông nội đều đặt trong đây, có thể nói vừa nhìn đã nhận ra ngay, nếu thực sự có đồ gì đặc biệt, tôi nhất định chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng vì để tìm được một món đồ rất có khả năng tồn tại, tôi vẫn lục tung lên tìm một lần, mãi cho tới khi mẹ gọi tôi đi ăn cơm, tôi mới cùng Trần tiên sinh ra khỏi phòng, giữa lúc đó, Trần tiên sinh vẫn luôn ngồi ngoài cửa hút thuốc, cũng không tham gia tìm đồ, hình như là vì một người ngoài như ông ấy đi tìm di vật lúc ông nội còn sống thì không được hay lắm.

Thời điểm ra ngoài cửa, tôi lắc đầu với Trần tiên sinh, tỏ ý quả thật không tìm được, Trần tiên sinh cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, bác hai cũng đã về, nói đang trông chừng ở bên kia, không có chuyện gì, Vương Nhị Cẩu vẫn chưa tỉnh lại, thầy cúng cũng đến rồi, ông ta và bí thư thôn đã về trước.

Lúc ăn cơm, tôi hỏi bố, thôn chúng tôi có người gù lưng hay không?

Bố tôi và một miếng cơm, hỏi ngược lại, con hỏi chuyện này làm gì?

Tôi nói, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Bố tôi nghĩ ngợi, nói, trong những người ông ấy quen biết, không có ai lưng gù, sau đó bố lại hỏi mẹ, em có biết người nào không?

Mẹ tôi cười đáp:

- Em còn không phải là người trong thôn, anh không biết, em làm sao biết được?

Tôi nói, không biết cũng không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Sau khi ăn xong, bố tôi ra đồng làm việc, hiện giờ đang là mùa thu hoạch ngô, có rất nhiều việc phải làm, mà sau khi thu ngô, còn phải tách hạt, trong thôn không có máy móc giống bên ngoài, vẫn phải dùng tay không để tách.

Còn nhớ lúc nhỏ, cả nhà chúng tôi ngồi dưới ánh trăng trong sân, vây thành một vòng cùng nhau tách hạt ngô, lúc đó ông nội sẽ kể những câu chuyện thần thoại xưa cũ cho tôi nghe, còn đốt một ít rơm rạ còn lại từ năm ngoái đặt ở góc sân, để dùng khói đuổi muỗi, đây gọi là ‘hương muỗi’ tự nhiên ở nông thôn, có điều thường xuyên có người cũng vì hít phải khói mà ho sù sụ không ngừng. lúc này, ông nội sẽ đi vào trong đám khói dày đặc, cầm cái quạt hương bồ trong tay quạt vào bó rơm rạ---- quạt hương bồ! đúng, quạt hương bồ của ông nội tôi đâu rồi?

(quạt hương bồ: được làm bằng lá cây Bồ Qùy và cán, loại quạt này thường thấy ở những thôn làng phía nam chúng tôi, gần như nhà nào trong thông cũng đều có.)

Tôi nghĩ tới lần đầu tiên ông nội trở về, ông nằm bên cạnh tôi, đưa tay lên giúp tôi quạt mát, nhưng lúc đó, trong tay ông nội không cầm quạt hương bồ! chẳng lẽ, đây là tin tức ông nội muốn truyền đạt với tôi? Chẳng lẽ, thứ ông nội muốn để lại cho tôi chính là cái quạt hương bồ?

Nhưng, quạt hương bồ đang ở đâu? Từ lúc tôi về đều chưa thấy qua, vừa rồi tìm trong phòng cũng không có, chẳng lẽ tôi tìm chưa kĩ, hay là đã bị đám người bố tôi mang đi chôn cất cùng?

Sở dĩ tôi cho rằng bị hội người bố tôi chôn cất cùng, bởi vì trong ấn tượng của tôi, cây quạt hương bồ gần như là như hình với bóng cùng ông nội, dù là mùa đông,lúc không có việc gì ông nội đều lấy quạt ra quạt đôi ba lần, vì chuyện này, bố tôi đã cố tình nói riêng với ông nội, nói giữa mùa đông lại dùng quạt, có phải bản thân không bị bệnh, lại tự muốn mình bị bệnh hay không?

Ông nội chỉ cười ha hả nhìn bố tôi, cũng không phản bác, sau đó hậm hực buông quạt hương bồ xuống, nhưng không bao lâu sau, ông lại như theo bản năng, cầm lên quạt vài cái, cuối cùng bố tôi cũng lười nói ông, còn cho rằng ông già rồi, quen cầm quạt. tôi nghĩ có lẽ bố tôi biết ông nội thích cầm cây quạt hương bồ này, cho nên đã đem chôn cùng ông.

Nhưng chuyện này vẫn chưa chắc chắn, còn phải hỏi bố tôi mới biết được, nhưng bố tôi đã ra đồng làm việc, tôi còn phải cùng Trần tiên sinh đi tìm bí thư thôn, cho nên tạm thời gác chuyện này lại một chút.

Nhưng một vấn đề khác lại xuất hiện, nếu thứ ông nội để lại cho tôi là một cây quạt hương bồ, vậy cây quạt này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? lúc trước tôi cũng không phải chưa từng chơi đùa với cây quạt, lúc còn học trung học, vẫn hay cầm quạt hương bồ quạt mát cho ông nội, nhưng tôi không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, nhưng nếu không phải để lại cây quạt hương bồ này, vậy thì sẽ là thứ gì? Còn nếu phải, thì trong một cây quạt bình thường đến không thể bình thường hơn, rốt cuộc còn có bí mật gì? Bí mật này vì sao lại khiến người gù lưng kia muốn đạt được?

- Cháu bé, đang nghĩ gì đó?

Trần tiên sinh mở miệng hỏi tôi.

Tôi đang trên đường cùng Trần tiên sinh đi tới nhà bí thư thôn, tôi cười ha ha, nói đang suy nghĩ rốt cuộc ông nội để lại gì cho tôi?

- Vậy cháu nghĩ ra chưa?

Trần tiên sinh lại hỏi.

Tôi lắc đầu nói:

- Đồ trong phòng cũng chỉ có chừng ấy, đều đã tìm hết rồi, vẫn chưa tìm thấy thứ gì đặc biệt.

Trần tiên sinh nói, không sao, có khả năng căn bản không để lại thứ gì cho cháu, là người kia đã phân tích sai rồi.

Tôi gật đầu, nhưng không nói chuyện, tôi hiện tại cũng không dám chắc ông nội tôi rốt cuộc có để lại thứ gì không, động tác quạt cho tôi lần đầu tiên ông trở về, rốt cuộc là thói quen, hay là muốn truyền tin tức đặc biệt gì cho tôi biết, chuyện này, e rằng chỉ có ông nội mới biết được, chỉ tại tôi nhát gan, lần thứ hai thấy ông nội bò ra khỏi mộ, đã bị dọa hôn mê bất tỉnh, nếu không lúc ấy ông nội có gì muốn dặn dò tôi, tôi nhất định đã biết.

Không hiểu, hiện tại tôi lại có suy nghĩ hoang đường muốn ông nội quay lại lần nữa, nếu ông nội quay lại, tôi nghĩ mình nhất định không còn sợ nữa, mà sẽ nói toàn bộ nghi vấn trong lòng ra, để ông nội giải đáp nghi hoặc cho tôi, nhưng tôi biết, ông nội không thể trở về nữa, vĩnh viễn không trở về.

Không biết có phải Trần tiên sinh đã phát hiện tôi có ưu tư hay không, ông ấy hỏi tôi:

- Cháu bé, lại nhớ ông nội rồi à?

Tôi gật đầu, không nói gì.

Trần tiên sinh tiếp tục nói:

- Ông ấy bò ra ngoài dọa cháu như thế, cháu còn nhớ ông ấy, tình cảm giữa hai ông cháu cũng thật tốt!

Quả thật, tình cảm giữa tôi và ông nội rất tốt, tuy rằng tôi vẫn chung sống cùng bố mẹ, những lúc còn rất nhỏ, bố mẹ thường xuyên ra đồng làm việc, trong nhà chỉ còn lại tôi và ông nội, buổi tối cũng là ông nội ngủ cùng tôi, mùa hè quạt mát cho tôi, mùa đông đắp chăn cho tôi, thời gian tôi ở cùng một chỗ với ông nội, còn nhiều hơn so với thời gian tôi ở với bố mẹ, có thể nói, tôi là do một tay ông nội nuôi lớn, cảm tình thế này, có thể không sâu nặng sao? lại nói, ông nội bò ra khỏi mộ, cũng không phải vì hại tôi, mà là vì bảo vệ tôi, tôi lại còn bị dọa ngất, nói thật trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy cùng tự trách.

Những lời này tôi không nói với Trần tiên sinh, chỉ đơn giản gật đầu, xem như đã đáp lại lời nói của ông ấy.

Nhà của bí thư thôn nằm ở một khe núi giữa thôn, nơi này là cội nguồn của thôn Vương gia, nhà thờ tổ tiên cũng nằm ở đây, những người già có danh vọng trong thôn, gần như đều sống ở nơi này, nhà sát bên nhà, tụ tập rất náo nhiệt, lúc nhỏ tôi từng tới đây chơi, nhưng không chơi hợp được với hội trẻ con khác, cho nên sau khi đến đây vài lần cũng mất hứng, ngược lại, còn muốn ở nhà nghe ông nội kể chuyện thần thoại.

Cửa sân mọi nhà đều đóng chặt, có lẽ đều đã đi thu hoạch ngô, mặc dù vẫn để lại phụ nữ trong nhà làm việc nội trợ, nhưng sau khi nhìn thấy tôi và Trần tiên sinh, bọn họ lập tức đóng cửa sân lại, tôi biết, bọn họ đang kiêng kị tôi.

Nói thật, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút khó chịu, dù sao trước kia cũng là người chung thôn, không cần thiết phải quá trớn như vậy, tôi nhìn Trần tiên sinh, sắc mặt ông ấy ảm đạm như thường, thật giống như đối với chuyện bị lườm nguýt này đã tập mãi thành thói quen.

Trần tiên sinh liếc nhìn tôi, nói:

- Cháu bé, không cần phải cảm thấy khó chịu, chuyện thế này gặp nhiều rồi, cháu cũng sẽ quen, lại nói, bọn họ lườm cháu, trên người cháu cũng không ít đi miếng thịt nào, để ý nhiều như vậy làm gì?

Không thể không nói, Trần tiên sinh nói rất có đạo lý, chuyện này giống như câu mọi người hay nói, hãy đi con đường của bạn, cứ để mặc người khác nói gì thì nói. Chỉ có điều, Trần tiên sinh nói có chút thô, không văn chương vòng vèo mà thôi.

Gõ cửa sân nhà bí thư thôn, trong nhà rất nhanh có người đáp lời, vẫn may, không tốn công, ông ấy có nhà.

Vương Thanh Tùng mở cửa sân sau, nhìn thấy chúng tôi đến, cười ha hả đón vào, không phồng má trợn mắt giống những người bên ngoài, điều này khiến tôi cảm thấy bí thư thôn có giác ngộ rất cao.

Khi tiến vào trong sân, cả người tôi bỗng sởn gai ốc, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, tôi vừa đi vừa tìm trong sân, phát hiện ở phía không xa, có một con gà mái đang dẫn theo một đàn gà con đi kiếm ăn.

Cảm giác không thoải mái trên người tôi, là tới từ một con gà con đang mổ thóc dưới đất.

Bởi vì nó vừa máy móc mổ thóc dưới đất, vừa liếc đôi con ngươi lên nhìn tôi, ánh mắt đó, giống hệt ánh mắt của Vương Nhị Cẩu lúc cầm dao chém tôi.