Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 25: Bà nội



Tôi không biết Trần tiên sinh nhìn thấy gì trên chân tôi, mà lại có thể dọa ông ấy thành thế này, mặc dù lúc nhìn thấy ‘vạn chuột vái mộ’, Trần tiên sinh cũng không sợ tới mức té ngã xuống đất, chẳng lẽ, hai chân của tôi còn đáng sợ hơn ‘vạn chuột vái mộ’ sao?

Tôi đeo giày vào đi ra ngoài, muốn đỡ Trần tiên sinh đang lẩm bẩm dưới đất dậy, nhưng Trần tiên sinh lại đẩy tôi ra, một mình vào phòng, hơn nữa còn đóng sầm cửa lại, mặc kệ tôi gõ cửa thế nào, cũng không mở cửa cho tôi, còn nói, đừng gây ồn, để ông ấy một mình.

Tôi nghĩ, có lẽ ông ấy không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của mình, dù sao hình tượng của ông ấy trong lòng mọi người vẫn là một cao nhân, nếu như bị ai thấy bộ dạng sợ sệt, phỏng chừng đến mặt cũng không giữ được nữa.

Suy nghĩ hiểu điểm này, tôi liền kéo ghế ra sân ngồi tách hạt ngô, chỉ là vẫn chưa hiểu, Trần tiên sinh rốt cuộc đã nhìn thấy gì trên chân tôi?

Không lâu sau, bố mẹ tôi đã về, sắc trời cũng đã tối, bọn họ cùng ngồi xuống tách hạt ngô với tôi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua phòng mình, phát hiện cửa phòng còn đóng chặt, tôi liền quay sang hỏi bố:

- Bố, sao trước nay chưa từng thấy mọi người nhắc tới bà nội con?

Bố tôi nói:

- Bà nội con mất sớm, bố cũng không có ấn tượng gì về bà.

Tôi lại nói, vậy mộ của bà nội đâu?

Bố tôi nói:

- Nghe bác cả con bảo, hình như mất trong bệnh viện, sau đó bởi vì trên người có bệnh truyền nhiễm, nên đã được hỏa táng ở đó rồi.

Tôi biết, trong thôn chúng tôi không có bệnh viện, ngay cả bệnh viện trên thị trấn, cũng không chữa được bệnh gì, một khi có người mắc bệnh nặng, đều được đưa tới bệnh viện trên phố, bệnh viện lớn mà bố tôi nói, nhất định là ở trên phố, nhưng khoảng cách với thôn chúng tôi ít nhất cũng phải hai ba ngày lộ trình, cả đi cả về, nhanh nhất cũng cần hẳn sáu ngày.

Sau đó tôi lại tiếp tục hỏi:

- Vậy tro cốt của bà đâu ạ? Được rải ở nơi nào?

Bố tôi không trả lời, ngược lại còn hỏi tôi, còn có trò đó? Không phải ném một mồi lửa vào, là đốt sạch không còn gì rồi sao?

Nghe bố tôi nói vậy, tôi đã biết lúc đó nhất định bố tôi không biết chuyện này, dù sao lúc ấy bố tôi cũng còn nhỏ, sau đó, tôi giải thích cho bố nghe một chút về hỏa táng, hơn nữa, còn nói chỉ cần là người được hỏa táng, đều nhất định có hũ tro cốt.

Bố tôi hiểu ra, sau đó nói:

- Vậy thì bố không biết, chuyện này phải hỏi bác cả.

Mẹ tôi lúc này cũng nói xen vào:

- Con hỏi những chuyện này làm gì?

Tôi nói:

- chỉ muốn tìm hiểu chút về chuyện trước kia trong nhà mình thôi, vậy con đi hỏi bác cả.

Nói xong liền đứng dậy, đi sang hướng sát vách.

Nhà bác cả chỉ cách nhà tôi một bức tường, cũng chính là nói, sân hai nhà chúng tôi xài chung một mặt tường, lúc nhỏ tôi hay thích trèo tường qua nhà bác, bị mẹ mắng không ít lần, lần này tôi lại làm như lúc nhỏ, tìm đầu tường lúc trước thường xuyên trèo qua, quả nhiên sau lưng lại truyền đến tiếng mắng mỏ của mẹ, chỉ là không còn cảm giác sợ hãi như trước, ngược lại, còn thấy ấm áp.

Bác cả cũng đang tách ngô trong sân, hội anh họ đã rời khỏi thôn đi làm ngay buổi trưa hôm ông nội hạ táng, bọn họ đều bề bộn nhiều việc, có thể trở về một chuyến là tốt lắm rồi, cho nên hiện tại trong nhà chỉ còn bác cả và bác gái, thấy tôi trèo tường qua, bác cả cười mắng, nhưng cũng có ý trách cứ.

Tôi không vội hỏi bác cả về chuyện bà nội, mà cùng bác cả tâm sự chuyện hằng ngày, hỏi một vài chuyện liên quan tới ông nội lúc còn trẻ, sau đó từ từ chuyển hướng sang bà nội.

- bác cả, sao lại không thấy bác nhắc tới bà nội con?

Sau đó tôi nhìn thấy bắp ngô trong tay bác cả rơi bịch xuống đất, sắc mặt hơi khác thường, cụ thể là vì sao, tôi tạm thời không nói rõ.

Bác cả hỏi tôi, con hỏi chuyện này làm gì?

Tôi nói:

- lớn thế này rồi, đều chưa nghe qua mọi người nhắc đến bà nội con, thấy hơi lạ lùng, cho nên hỏi một chút.

Sau đó lý do bác cả đưa ra cũng giống như bố tôi nói, nói là qua đời ở bệnh viện lớn, thi thể bị hóa táng gì đó.

Tôi lại hỏi, vậy tro cốt đâu? Tro cốt được rải ở nơi nào?

Bác cả nói, rải sau núi.

Tôi không tìm được chỗ nào không hợp lý trong lời nói của bác cả, nhưng cứ có cảm giác bà nội không thể nào ‘hương tiêu ngọc vẫn*’ như vậy, dù sao cũng là một mỹ nữ sườn xám xinh đẹp đến thế, sao có thể không có ai lưu giữ được chút ký ức về bà? Khiến người ta nghi ngờ nhất, là vì sao nhiều năm nay, chưa có ai nhắc tới bà nội, nếu không phải hôm nay tôi mở miệng hỏi bố, trưởng bối bọn họ có phải sẽ quyết định không bao giờ đề cập tới chuyện của bà nội hay không?

(chú thích*:

1. hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, ý chỉ một người con gái đẹp nhưng lại có kết cục thảm thương, gần giống với hồng nhan bạc phận.)

Tôi hiện tại đã biết rõ vẻ mặt dị thường lúc nãy của bác cả là gì rồi, đó là kiêng kị, nói cách khác, bà nội tôi là một điều kiêng kị không thể nhắc tới.

Lại nói linh tinh một lúc, tôi mới về nhà, phương pháp vẫn là trèo tường.

Lúc về, phát hiện Trần tiên sinh đã ra khỏi phòng, ông ấy đang ngồi tách hạt ngô cùng bố mẹ tôi, còn nói một ít chuyện lúc tôi còn nhỏ.

Sau khi tán dóc một hồi, Trần tiên sinh nói với tôi:

- Đi, đến nhà thợ xây Trần nhìn một chút.

Tôi gật đầu, chào qua bố mẹ một câu, liền cùng Trần tiên sinh ra ngoài, vẫn như trước, tôi dẫn đường, Trần tiên sinh đi sau, chỉ là lần này, tôi không cầm đèn, tới bên ngoài sân nhà thợ xây Trần, chúng tôi chưa vội vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua tình hình bên trong, thấy bác hai và Vương Thanh Tùng ngồi trong nhà, tất cả đều rất bình thường, Trần tiên sinh chỉ chỉ hướng nhà Vương Thanh Tùng, ra hiệu cho tôi, tôi lập tức hiểu, gật đầu, đi về bên đó.

Trên đường, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vừa nãy ông nhìn thấy gì trên chân cháu, vì sao lại sợ hãi như thế ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Không có gì, chắc là tôi nhìn nhầm.

Nghe Trần tiên sinh nói vậy, tôi lại không tin, nếu đúng là nhìn nhầm, ông ấy cũng không thể bị dọa như vậy.

Trần tiên sinh hỏi tôi:. Truyện Full

- Cháu nói, đến nhà Vương Thanh Tùng cũng nhìn thấy con gà con đó sao?

Tôi gật đầu:

- Không phải gà con bình thường, cháu cứ có cảm giác đó không phải là một con gà.

Trần tiên sinh hỏi, không phải một con gà, chẳng lẽ còn là một con vịt?

Tôi lắc đầu:

- cháu cũng không biết nói sao, nhưng cảm giác nó mang đến cho cháu không phải là một con gà, động tác mổ thóc của nó cũng không giống gà bình thường, hơn nữa, ánh mắt nó nhìn cháu, rõ ràng giống hệt ánh mắt của Vương Nhị Cẩu lúc muốn chém chết cháu, cháu có cảm giác, nó giống một con người hơn! Một con người quỳ trên đất học gà mổ thóc!

Trần tiên sinh trầm mặc một lát, sau đó mới nói, cứ xem trước đã rồi nói.

Còn chưa tới nhà Vương Thanh Tùng, tôi đã xuất hiện cảm giác bị giám sát, tôi nói với Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, ông có cảm thấy gì không?

Trần tiên sinh nói:

- Ừ, hình như có thứ gì đó đang núp trong góc tối nhìn chúng ta.

Tôi hỏi, ông tìm được ra ở chỗ nào chưa?

Trần tiên sinh nói, tôi đang tìm.

Lúc ông ấy nói, chân đã bước nhanh hơn tới gần tôi vài bước, đi song song với tôi, tôi vừa định quay đầu nói chuyện cùng ông ấy, lại bị ông ấy khoác tay lên vai, nhỏ giọng nói:

- đừng quay đầu, phía sau có gì đó.

Nghe ông ấy nói vậy, tôi vốn đang không sợ hãi, ngược lại, đột nhiên hoảng sợ, con người chính là như vậy, đối với những thứ chưa biết, luôn vô cùng kính sợ, nhưng, vì sao một chút động tĩnh tôi cũng không nghe thấy? nếu là người, tiếng bước chân cho dù có nhẹ hơn nữa, cũng phải phát ra âm thanh! Nhưng tôi đã lắng tai nghe thật kĩ, lại chẳng nghe thấy âm thanh gì.

Tôi thấp giọng hỏi, là cái gì?

Trần tiên sinh đáp:

- tạm thời không biết, cứ kệ đã, đi tiếp lên trước đi.

Sau đó, tôi thấy Trần tiên sinh vừa đi vừa móc trong túi ra một đồng tiền, sau đó buông cánh tay đặt trên vai tôi xuống, hai tay để trước ngực, ngón tay giao vào nhau tạo ra các tư thế kỳ quái, nhưng không cần biết tư thế này thay đổi thế nào, thì đồng tiền trên đầu ngón tay ông ấy cũng chưa từng rơi xuống dưới, nhìn mà tôi thấy vô cùng khâm phục.

Sau đó, Trần tiên sinh đặt tiền đồng lên tay trái, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó hạ tay xuống, giả bộ đong đưa tay như lúc đang đi bộ, đợi tới khi tay đưa ra sau, cổ tay đột nhiên dùng sức, tiền đồng ném ra --- ‘ngao~’ một tiếng mèo kêu chói tai vang lên sau lưng chúng tôi, tôi và Trần tiên sinh đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một con mèo đen chui vào trong bụi cỏ ven đường, biến mất không dấu vết.

Hóa ra là một con mèo!

Đều nói mèo đeo chiêu âm, chắc không phải rước đến thứ gì không sạch sẽ rồi đó chứ? Nếu không vì sao tôi và Trần tiên sinh lúc trước đều có cảm giác bị người ta theo dõi? Tôi nói suy nghĩ của mình cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh cười nói:

- cho dù là chiêu âm, tiền đồng ban nãy, cũng đã đánh tan hắn rồi.

Nhưng đợi cho tới khi chúng tôi chuẩn bị quay đầu tiếp tục đi về phía nhà Vương Thanh Tùng, một màn trước mặt, không chỉ có tôi, mà ngay cả Trần tiên sinh đều không tự chủ được lùi ra sau một bước.

Sau đó, tôi nghe thấy Trần tiên sinh rống lên:

- chạy!

Nhưng khi chúng tôi xoay người, tôi biết, chạy không thoát!