Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 5: Vẫn còn một ngôi mộ



Trần tiên sinh hô xong, liền hoảng loạn co giò chạy, giữa lúc ấy còn ngã sấp mặt, may mắn được bác hai đỡ lên, Trần tiên sinh cũng không để ý, tiếp tục chạy bạt mạng, ông ấy vừa chạy, tất cả mọi người đều chạy theo, vào trường hợp thế này, có thể dùng một thành ngữ lúc trước từng học qua để hình dung, gọi là “ chạy trối chết’.

Tôi đi theo sau lưng bác cả, bố tôi ở sau lưng tôi, trong bóng tối tôi khẽ ngoảnh đầu lại, một màn quỷ dị kia vẫn đang tiếp tục, cảnh tượng này in thật sâu trong đầu tôi, mãi không bị xóa nhòa.

Sau khi vào thôn, mọi người đều giải tán, quay về nhà mình, mẹ tôi đã nấu xong cơm, vẫn chưa biết tin đã tìm thấy bố tôi, nhưng vẫn nấu cơm, chờ chúng tôi về, khi mẹ nhìn thấy bố, tôi mới cảm thấy, các gì vinh hóa phú quý, thực ra đều là giả, chỉ có người nhà mới là thật, dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì đã làm sao? sau khi chết, chẳng phải đều phải nằm trong đất vàng?

Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ ôm bố, dựa theo cách nói của bọn họ, người trong thôn rất dị nghị chuyện này, nhưng buổi tối hôm đó, từ lúc lờ mờ tối cho tới tận lúc tắt đèn, mẹ đều ôm chặt bố khóc thút thít, cứ như chỉ sợ buông ra, bố tôi sẽ biến mất.

Tôi không biết sau khi mẹ hay tin bố mất tích, có trạng thái thế nào, đặc biệt là đứa con duy nhất của bà còn hôn mê bất tỉnh, thời điểm đó, tôi nghĩ có lẽ mẹ đã rơi vào thời khắc tuyệt vọng nhất trong đời người, cũng may mẹ tôi vượt qua được, hiện tại, chồng và con đều bình an vô sự, đây có lẽ là chuyện may mắn nhất sau khi ông nội qua đời.

Nhà của Trần tiên sinh ở trên thị trấn, trời đã tối, ông ấy không thể về, đành phải ngủ lại nhà tôi một đêm, từ lúc ông ấy vào trong nhà, bộ dáng kinh hồn bạt vía của ông ấy vẫn chưa thuyên giảm, liên tục nhìn ra ngoài sân, mà phương hướng ông ấy nhìn, nếu tôi nhớ không lầm, thì chính là phương hướng mộ phần của ông nội.

Trên mâm cơm, hai tay Trần tiên sinh vẫn còn run rẩy, hình như đang sợ hãi, bác cả và bác hai không nói gì, tôi cũng chỉ đành lặng im ăn cơm, cái gì cũng không hỏi, dù sao tôi cũng sợ sau khi hỏi, sẽ làm mẹ tôi sợ.

Thợ xây Trần chết rồi, chết không dấu hiệu báo trước ngay trong sân nhà, đây là tin tức truyền ra khắp thôn sau bữa cơm chiều, bác hai đi xem xét một chút, bác ấy là cảnh sát, có quyền hạn trên chuyện này, lúc quay về, bác ấy nói, phán đoán ban đầu, cho là nhồi máu cơ tim, nói thông tục một chút, chính là bệnh tim đột nhiên tái phát mà chết.

phán đoán này rất khó làm cho người ta tin, bởi vì chuyện ‘vạn chuột vái mộ’ đã truyền khắp thôn, nhiều chuột gây ra động tĩnh lớn như thế, không thể giấu nổi, thậm chí đã có người bắt đầu tung tin vịt, chỉ cần là người có dính dáng đến mộ phần của ông nội tôi, đều phải chết, khoảng thời gian đó, người người hoảng sợ, tất cả mọi người đều không dám tiếp xúc cùng với nhà chúng tôi.

Sau khi ăn xong cơm chiều, bác cả nói muốn đến túc trực bên linh cữu thợ xây Trần, đây là phép tắc, bởi vì cho dù nói thế nào, cái chết của thợ xây Trần cũng có liên quan đến nhà tôi, tôi nói tôi cũng muốn đi, bác cả sợ xảy ra chuyện, ngay từ đầu đã từ chối, nhưng Trần tiên sinh lại nói, để tôi đi cũng được, vì thế tôi cùng bác cả đến nhà thợ xây Trần ở đầu thôn, tôi không ngờ, Trần tiên sinh cũng đi theo, chỉ là ông ấy đi sau cùng, không nói một câu.

Linh đường của thợ xây Trần đã dựng xong, bởi vì chú ấy không có con cái, cho nên cái chết của thợ xây Trần, cũng không có ai muốn truy cứu đến cùng, với lại theo như bác hai nói,phải đi lên trấn thậm chí thành phố mới làm được chuyện giám định pháp y, ai cũng không muốn bỏ tiền ra vì một người không liên quan đến mình, ai lại tự nguyện bỏ công bỏ của ra cho chú ấy chứ?

Bởi vậy, sau khi bí thư thôn cùng một vài người già trong thôn thương lượng xong, quyết định tự mọi người góp tiền, lập lễ tang cho thợ xây Trần ba ngày xong, đưa đi hạ táng.

Tới linh đường của thợ xây Trần, phát hiện chỉ có một mình Vương Nhị Cẩu đang trông coi, nhưng ngẫm lại cũng đúng, không ai muốn dây dưa quá nhiều với thợ xây Trần, Vương Nhị Cẩu thì khác, hắn là con ma rượu, còn là một người đàn ông độc thân, chỉ cần cho hắn chút tiền, đưa chút rượu, chuyện gì hắn cũng đồng ý làm.

Thấy chúng tôi đến, Vương Nhị Cẩu lảo đảo bước đi, đợi sau khi hắn đi, bác hai bảo tôi đi đóng cổng, khi quay về, bác cả và bác hai đang bận nhóm lửa, Trần tiên sinh đứng trước linh đường của thợ xây Trần, thắp ba nén hương.

Sau khi lên hương xong, Trần tiên sinh bảo tôi quỳ gối trước linh đường, vái thợ xây Trần ba vái, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tôi vẫn làm theo, Mặc kệ nói như thế nào, Trần tiên sinh đã cứu mạng bố tôi, là người có bản lĩnh, không thể không bội phục.

Nếu thầy giáo đại học của tôi biết, tôi bội phục một người làm trò mê tín phong kiến, nói không chừng sẽ nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt tôi mắng chửi.

Sau khi nhóm xong lửa, bác cả và bác hai cũng cung kính thắp cho thợ xây Trần ba nén hương, bác cả còn nói với linh vị của thợ xây Trần, em Trần à, Tiểu Dương vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù trong lòng còn nguyện vọng gì, cũng đừng tìm thằng bé, chú tìm tôi, tôi giúp chú hoàn thành.

Xong xuôi mọi chuyện, bốn người chúng tôi ngồi trước linh đường thợ xây Trần, đống lửa đốt trong sân, cũng giống với lần trước, không phải vì sưởi ấm, mà là vì chiếu sáng.

Ánh lửa chập chờn, rọi lên gương mặt đám người bác cả, dấu vết tháng năm lưu lại trên gương mặt bọn họ được ánh lửa hắt lên, nhìn càng thêm tang thương, tôi nhìn thấy bọn họ đều nhíu chặt mày, biết bọn họ nhất định còn có tâm sự gì đó, nhất là Trần tiên sinh, cũng đi cùng chúng tôi đến túc trực bên linh cữu thợ xây Trần, chuyện này có chút không hợp lý, chắc là có chuyện muốn nói, nhưng lại không tiện thảo luận ở nhà tôi.

Quả nhiên, vẫn là bác hai lên tiếng trước:

- Bạn học, ở đây không có người ngoài, ông có gì cứ nói thẳng.

Trần tiên sinh rít một hơi thuốc, không nói gì, bác cả và bác hai cũng không vội vàng truy hỏi, mà kiên nhẫn chờ đợi.

Trần tiên sinh lại rít một hơi thuốc, liếc nhìn tôi, sau đó hỏi:

- Bé con có hút thuốc không?

Tôi lắc đầu, nói không hút.

Trần tiên sinh gật gật đầu, nói:

- Ngoan, không hút thuốc là tốt, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi, sang nơi khác tìm một nơi ổn định, đừng quay về nữa.

Tôi đáp, nơi này là quê hương của tôi.

Trần tiên sinh cười nói:

- Ở nơi khỉ ho cò gáy này, có gì đâu mà sống tốt được, quê với quán thì có liên quan gì? Chờ cháu yên bề gia thất ở bên ngoài, quê của con cái cháu không phải cũng ở bên ngoài sao, giống như ông nội cháu đến đây định cư, cho nên mới là trở thành quê hương của cháu.

Tôi không hiểu lắm vì sao Trần tiên sinh lại đột nhiên nói những chuyện này với tôi, dù sao, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông ấy lại giống như đã rất thân quen với tôi.

Sau khi Trần tiên sinh nói xong, vỗ vỗ bả vai tôi, sau đó nói với bác hai:

- Thi thể của bố ông, không cần tìm nữa, ông đi tìm cũng không tìm được.

Bác hai còn chưa mở miệng, bác cả đã không đồng ý, bác ấy nói:

- Người chết được tôn trọng nhất, đều phải coi trọng chuyện ‘nhập thủ vi an’, nếu ngay cả thi thể của cha mình còn không tìm thấy, đợi tới khi tôi chết, nào có mặt mũi xuống gặp ông ấy?

Trần tiên sinh lắc đầu, nói:

- Cho dù ông có xuống dưới, cũng không gặp được ông già.

Bác hai hỏi, vì sao?

Trần tiên sinh thở dài một tiếng, rít mạnh một hơi thuốc, sau đó mới nói:

- Ông già nhà ông đã yên lặng cả một nửa đời, không ngờ trước lúc chết lại chơi lớn đến vậy, tôi nói cho ông nghe, người đều có ba hồn bảy vía, ông biết đúng không? Người sau khi chết, ba hồn bảy vía sẽ rời khỏi xác thịt, nhưng, bố ông tự nhốt ba hồn bảy vía của mình vào trong thi thể, cho nên, cho dù là ông đi xuống, cũng không gặp được ông ấy.

Ba người chúng tôi đều ngẩn người! Nhất là tôi, một người tiếp nhận nền giáo dục chủ nghĩa duy vật biện chứng mười mấy năm, nghe thấy một người đàn ông trung niên nói thế giới này tồn tại ba hồn bảy vía, lại càng hoang đường hơn, ông ấy đây chẳng phải là muốn nói, thế giới này tồn tại ma quỷ sao? Chuyện này khiến thế giới quan tôi xây dựng cho mình mười mấy năm, nhất thời không thể tiếp nhận nổi.

Hơn nữa, Trần tiên sinh nói, không chỉ đơn giản là ma quỷ, mà còn nhốt thứ này lại trong thi thể, thế thì càng thêm khó tin, nếu không gặp phải chuyện này, tôi nhất định sẽ gán cho Trần tiên sinh cái mác của người mê tín dị đoan phong kiến, bác cả và bác hai cũng khó chấp nhận, nhưng bọn họ khó chấp nhận lại là, linh hồn của ông nội không thể luân hồi, chứ không phải vấn đề thế giới quan.

Cho nên tôi không nói gì, chờ Trần tiên sinh tiếp tục nói tiếp, nhưng bác cả lại sốt ruột hỏi Trần tiên sinh:

- Bố tôi vì sao phải làm như vậy?

Trần tiên sinh lại rít mạnh một hơi thuốc, lúc này mới tiếp tục nói:

- Chuyện này lát nói sau, tôi hỏi các ông, các ông có biết, ngôi mộ của bác Đình có vấn đề không?

Trước lúc hạ táng nhất định không biết, nhưng hiện tại cho dù là tôi, cũng biết chắc chắn có vấn đề, nếu không có vấn đề, ông nội tôi vì sao lại năm lần bảy lượt bò ra ngoài? Nhưng vấn đề nằm ở đâu, chúng tôi cũng không biết.

Trần tiên sinh nhìn nhìn tôi, lại nhìn bác cả bác hai, mới khẽ lên tiếng nói:

- Phía dưới mộ của bác Đình còn có một ngôi mộ khác!