Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 7: Chỉ là khởi đầu



Trần tiên sinh biết chúng tôi nghe không hiểu "Đổi trắng thay đen" là gì, bắt đầu chủ động giải thích.

Ông ấy nói:

- Vị chôn dưới mộ phần của bác Đình, có lẽ không tầm thường, có chút giống ‘mảnh đất hổ’, lại có chút giống ‘ mảnh đất bát quái’ về phần là mảnh đất thế nào, tôi vẫn chưa nhìn được ra, đây là chuyện thầy phong thủy mới am hiểu, có điều, nhất định bác Đình am hiểu, bằng không cũng không dặn các người nhất định phải chôn ở vị trí đó, tôi đoán, bác Đình không chỉ biết mảnh đất đó, mà còn nhìn được ra ngôi mộ kia gần đây sắp sửa chiếm ưu thế, cho nên ông ấy đã dùng thủ pháp ‘đổi trắng thay đen’, chôn chính mình vào, trộm vận thế của vị kia, chuyển sang cơ thể chính mình, vận thế hơn hai trăm năm, bác Đình muốn trộm là trộm, thật đúng là không phải mạnh bạo bình thường.

Bác hai tôi hỏi, chuyện này hiểu thế nào?

Trần tiên sinh nói:

- Ông nghĩ đi, nếu là vận thế của ông, khổ khổ sở sở nằm dưới đất hơn hai trăm năm tích lũy được, đột nhiên xuất hiện người ngoài, tranh giành với ông, ông có đồng ý không? Nhất định là không muốn! Nhưng người đó lại cứ khăng khăng muốn tranh giành với ông, ông phải làm gì? Nhất định phải dạy dỗ một bài học rồi? vấn đề là, nếu ông không thắng nổi hắn thì sao? vậy rất đơn giản, ông lựa chọn ra tay với người nhà hắn, đạo lý này như nhau, vị phía dưới đã chọn thằng bé này, cho nên, bác Đình cũng thật bạo tay, nếu ông ấy tính sai, vậy thì cháu trai ông ấy không phải thiệt mạng rồi sao?

Trần tiên sinh dừng một chút, tiếp tục nói:

- đây chỉ là một điểm ‘tàn nhẫn’ của ông ấy, thực ra chỗ ‘tàn nhẫn’ nhất, không phải điểm này, mà là ông ấy đối xử với bản thân, còn tàn nhẫn hơn!

Bác hai vội hỏi, là sao?

Trần tiên sinh nói:

- Ông biết một điều kiện trong ‘đổi trắng thay đen’ không?

Chúng tôi đều lắc đầu.

Tôi thấy Trần tiên sinh hít thật sâu một hơi, sau đó mới nói:

- Tuy rằng tôi không phải thợ cản thi, nhưng tôi cũng biết, không, chỉ cần là người trong "ngành", thì đều biết, điều kiện để dùng "đổi trắng thay đen", chính là phải chôn người sống vào, cũng chính là nói, phải chôn sống!

Bác cả, bác hai và tôi đều trợn to mắt, đặc biệt là tôi, trong đầu nổ đùng một tiếng, chỉ cảm thấy trống rỗng!

Nếu Trần tiên sinh nói đúng, vậy thì, thực ra ông nội tôi không chết, mà chúng tôi, đã chôn sống ông!

Trần tiên sinh có lẽ cũng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của chúng tôi, cho nên khuyên bảo:

- Các người cũng đừng buồn, đây là lựa chọn của bác Đình!

Bốp!

Bác cả tự tát mình một cái, lặp đi lặp lại:

- Đáng lẽ nên đưa tới bệnh viện, đáng lẽ nên đưa tới bệnh viện……

Trần tiên sinh nói:

- Cho dù đưa tới bệnh viện, bệnh viện cũng báo tử vong, thủ đoạn của bác Đình, chính là "luyện thi sống" của thợ cản thi, cũng là nói, ông ấy tự luyện thành một xác sống, nếu không phải người trong ngành, không thể biết ông ấy vẫn còn sống, nếu tôi đoán không sai, lúc hạ táng, miệng của bác Đình không thể ngậm lại, mà càng lúc càng há to hơn, đó là bởi vì, ông ấy muốn mình ngạt thở mà chết, cho nên mới há to miệng, mà nguyên nhân khác, lại là bởi vì hấp thụ vận thế của vị phía dưới.

Trần tiên sinh không nhìn thấy thi thể của ông nội tôi, nhưng lại có thể dựa vào từ lần đào mộ ông nội, biết được nhiều chuyện như thế, hơn nữa về cơ bản đều không sai chữ nào, không thể không nói, bản lĩnh của vị Trần tiên sinh này, không còn gì phải bàn, nhưng cho dù là một nhân vật lợi hại như vậy, vẫn nói đứng ở trước mặt ông nội chỉ được coi là mới nhập môn, vậy ông nội phải lợi hại tới mức nào, tôi gần như không dám tưởng tượng.

Trần tiên sinh liếc nhìn bác hai, tiếp tục nói:

- Lúc trước ông hỏi tôi thi thể bố ông đã đi đâu, hiện tại tôi có thể nói cho ông biết, thi thể của bố ông, hiện tại đáng lẽ ra đã nằm trong quan tài dưới đất, cho nên không cần đi tìm lung tung, tìm cũng không tìm thấy, mặt khác, tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, các người đừng nghĩ tới việc đi đào mộ, ngôi mộ đó, hiện tại, người nào đào, người ấy chết!

Tôi hỏi, vì sao?

Trần tiên sinh trả lời:

- Vì sao? tôi khó khăn lắm mới làm cho ngôi mộ đó an tĩnh lại, nếu người nào lại đi quấy rầy nó, đến lúc đó không chỉ có vị bên dưới, mà ngay cả ông nội cháu, cũng không bỏ qua cho hắn, tự cháu nghĩ xem, bị hai nhân vật như thế ghi hận, thì còn đường sống không?

Bác hai nói:

- Vậy bố tôi còn bò ra ngoài nữa không?

Nói tới đây, tôi thấy thân người Trần tiên sinh khẽ run lên, rõ ràng, ông ấy đang sợ hãi.

Trần tiên sinh nói, tốt nhất là xin Bồ Tát phù hộ bố ông đừng trở lại, bằng không…..

- Bằng không làm sao?

Bác hai sốt ruột hỏi.

- "Vạn chuột vái mộ" chắc ông nhìn thấy rồi chứ? Tình huống này trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một lần, nghe nói hơn hai ngàn năm trước, xảy ra ở Trường Bình Sơn Tây, cho người tự "luyện thi sống" bản thân, luyện ra vạn chuột vái mộ, kết quả, một đội quân vô duyên vô cơ mất tích, mà đội quân này, tổng cộng có bốn năm vạn người!

Tôi nghe đến đó, trong đầu kêu "vù vù" một tiếng, thốt lên:

- Bạch Khởi, trận Trường Bình?

- Cái gì Bạch Khởi Hắc Khởi? tôi chưa từng nghe qua, tôi cũng chỉ là nghe sư phụ nói, trước lúc chết, ông ấy đã để lại một câu cuối cùng, sau này nếu tôi gặp phải "vạn chuột vái mộ", có thể chạy được bao xa, thì chạy bấy nhiêu xa, nếu không phải vì tôi không thể đi đường vào ban đêm, tôi đã sớm rời khỏi nơi này rồi!

Lúc Trần tiên sinh nói, thân người còn run cầm cập, hình như vẫn sợ hãi cảnh tượng lúc trước nhìn thấy. ( sau này tôi mới biết, thợ giày bọn họ, không thể đi đường ban đêm, bởi vì giày dưới chân họ, có một chiếc là giày âm.)

Bác cả hỏi tôi, thế nào là trận Trường Bình?

Tôi nói, trận Trường Bình,là cuộc chiến giữa nước Tần và nước Triệu thời cổ đại, bởi vì diễn ra ở Trường Bình, nên có tên là "trận Trường Bình", cuối cùng, quân Triệu bại trận, quân Tần giành chiến thắng chiếm được Trường Bình, hơn nữa, còn giết hại hơn 40 vạn binh lính nước Triệu, mà tướng quân dẫn đầu quân Tần, tên là Bạch Khởi.

( cụ thể trận Trường Bình trên sách lịch sử có ghi chép lại, không biết có thể sớt gu gồ.)

Bác hai hỏi Trần tiên sinh:

- Bạn học, ý ông là, bố tôi sẽ giết người?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Hiện tại tôi cũng không rõ, ngay từ đầu tôi cho rằng bác Đình chỉ là vì muốn hấp thụ vận thế của vị kia, cho nên cũng giúp ông ấy một tay, tôi lật ngược bia mộ lại, là vì muốn bác Đình có thể áp chế vững vị kia, hơn nữa, còn đặt một đôi giày của tôi lên đầu bia mộ, có lẽ không có vấn đề lớn gì, nhưng sau đó trải qua chuyện "vạn chuột vái mộ", đây là chuyện tôi không ngờ tới, nếu như biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, đánh chết tôi cũng không đến nơi này.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Bác hai lại hỏi.

Trần tiên sinh đáp:

- Tôi thật sự không biết làm thế nào, hiện tại đến việc mấy con chuột đó vái vị kia, hay là vái bố ông, còn chưa làm rõ, tôi có thể có biện pháp gì? Dù sao, ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ đi, chuyện phía sau, tôi cũng bất lực rồi!

Tôi hỏi, mấy con chuột đó vái ai, thì có gì khác nhau?

Trần tiên sinh nói, nếu vái ông nội cháu, thì còn dễ nói, dù sao lúc còn sống ông ấy cũng là thợ cản thi, sau khi đạt được "số mạng" của vị dưới đất, bị vạn chuột vái lạy, cũng là điều đương nhiên, nếu là vái vị kia, thì chứng minh nó đã đạt được thành tựu, vậy những người từng làm phiền nó, cũng chính là người trong thôn chúng cháu, đều phải chết!. Đọc thêm các chương mới tại ~ trumtru yen.Vn ~

Nghe Trần tiên sinh nói xong, bác cả, bác hai và cả tôi, đều không biết nên hình dung như thế nào tâm tình của mình lúc này, tôi vốn cho rằng thế giới này đều là chủ nghĩa duy vật biện chứng, quỷ hồn, yêu quái, đều là hư cấu, chỉ là hiện giờ gặp phải, nên gần như đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của tôi.

Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, vì sao ông nội tôi lại từ một người già đôn hậu, bỗng trở thành thợ cản thi trong miệng Trần tiên sinh? Vì sao ông lại muốn chôn sống mình để luyện cái gì "xác sống"? vị nằm dưới đất rốt cuộc có thân phận gì? Ông nội tôi lúc còn sống đã giấu bao nhiêu bí mật? Còn vạn chuột vái mộ, rốt cuộc là vái ai?

Tôi như lại nhìn thấy mộ phần của ông nội, cả ngàn con chuột đứng thẳng tứ phía, chúng nó dùng chân trước, vuốt chòm râu từ dưới lên trời, thật giống như cảnh tượng cầm ba nén hương thờ phụng.

Trước lúc quay về, tôi cho rằng ông nội mất, là kết thúc một cuộc đời, lại không nghĩ rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của câu chuyện…..