Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!

Chương 4: Đã lâu không gặp...



Chúng tôi của hiện tại đã lâu rồi không gặp...

Chúng tôi của sau này thậm chí còn không gặp lại nhau nữa...

***

Hôm nay tôi đã gặp cậu ấy, gặp lại cậu ấy sau bao tháng ngày trông đợi mòn mỏi.

Hôm nay vừa chạy xe đến cổng trường là gặp ngay cậu ấy đang lấy thẻ xe, vẫn dáng người ấy, vẫn bóng lưng ấy, vẫn đấy chiếc xe wave màu trắng quen thuộc. Chỉ có điều suýt nữa không nhận ra cậu ấy vì quả đầu nhuộm màu Peanut. Tôi chửi thầm trong đầu: "Đm nó vẫn chưa nhuộm lại tóc đen mà để đầu như vậy đến lớp à?":)

Tôi nhanh nhảu dắt xe theo sau cậu ấy, lúc này vẫn chưa phát hiện có tôi ở đằng sau. Vẫn nơi đó - chỗ đỗ xe quen thuộc của chúng tôi. Cậu ấy xoay người sang và nhìn thấy tôi ở ngay bên cạnh, hai mắt chạm nhau, tôi nhìn thấy có nụ cười nhẹ trên môi cậu ấy (hoặc cũng có thể do tôi tự liên tưởng cậu ấy đang cười với mình). Rất muốn gửi cho cậu ấy nụ cười của mình, rất muốn nói câu: "Xin chào, đã lâu không gặp". Nhưng rồi dần dần học theo bản năng lạnh lùng chảnh chó của cậu ấy, tôi chẳng thể làm gì nữa...

Ừm, hôm nay chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn, vẫn không nói chuyện, vẫn hai người ở hai thế giới riêng.

Cô giáo dạy toán lớp tôi thích cậu ấy, tôi biết. Nói thẳng ra là từ khi lớp tôi có cậu ấy, cô V chỉ chú tâm vào một mình cậu ấy mà thôi. Tôi cũng vì thế mà có đôi chút khó chịu. Tôi nghĩ vì tôi được ngồi cạnh cậu ấy nên cô V lúc nào cũng kiếm chuyện xỉa xói tôi, lúc nào cũng gây sự chú ý với cậu ấy. Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi...:)

Hôm nay, tôi đưa bài tập sinh của tôi, bảo cậu ấy làm đi cho cô chấm điểm. Lâu nay cậu ấy bị thiếu nhiều điểm rồi, chỉ đi học mỗi môn toán nên các môn khác thậm chí giáo viên còn không biết mặt cậu ấy là ai. Cậu ấy chần chừ một lúc, sau đó mượn bài của tôi về nhà chép. Ừm, lần đầu tiên cậu ấy mang bài của tôi về nhà chép, bảo tôi không vui sao được?:) Chỉ lo một điều rằng, với nét chữ thần thánh của tôi, cậu ấy sẽ đọc nổi đóa cả mắt.

Hôm nay, như thường lệ lại nhờ con bạn thân ngồi bàn dưới chụp hộ bóng lưng của tôi và cậu ấy. Cứ đều đặn nhờ nó như vậy, cứ có cậu ấy ngồi cạnh là lại lưu lại vài tấm ảnh kỉ niệm, mặc dù không có gì khác ngoài bóng lưng. Những lúc chụp được khoảnh khắc ngồi san sát nhau cũng vì thế mà nhảy cẩn lên.:)

Ừm, con trai lớp tôi không ai thích cậu ấy cả. Nói thẳng ra là ghét. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ, với cái bản tính của cậu ấy, ở trong cái lớp này, nếu như tôi không ngồi cùng bàn với cậu ấy, nếu như tôi không nói chuyện với cậu ấy, nếu như tôi không thích cậu ấy... Thì chắc cậu ấy chẳng chơi được với ai nữa... Cũng vì thế mà tôi có hơi tự cao một chút, nghĩ rằng mình là được đối - xử - đặc - biệt với cậu ấy.:)

Cũng đã từng mơ ước sau này tôi, cậu ấy cùng cả lớp sẽ có một chuyến du lịch ở xa đâu đó, cùng nhau lưu lại chút kỉ niệm trước khi chúng tôi tốt nghiệp. Nhưng tôi biết ước muốn đó từ lúc lóe lên đã hoàn toàn bị cậu ấy dập tắt. Và sẽ không bao giờ, không bao giờ có chuyện như thế xảy ra...:)

***

Hà Nội, 07.02.2017...

Nhìn chung thì quả đầu của thằng chó đó cũng rất đẹp trai...

Mà nó có cạo trọc đầu đi nữa thì đối với tôi vẫn thấy đẹp trai vãi củ cải...:)