Ông Bố Thiếu Soái

Chương 14: Thay đổi bất thường



Hai người phụ nữ lúc này mới hoàn hồn lại, với thân phận của bọn họ, đương nhiên biết thẻ rồng vàng có nghĩa là gì, trên khắp cả nước này, số người sở hữu nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Người đàn ông của bọn họ cũng được coi là có quyền thế ở thành phố này, nhưng so với chủ sở hữu thẻ rồng vàng thì chỉ như tôm tép so với đại dương thôi!

“Ai chà chà, giám đốc Vân! Bộ quần áo này đẹp quá đi mất! Tôi bảo mà, với khuôn mặt và thân hình của giám đốc Vân, mặc gì cũng đẹp hết!”

“Đúng vậy, giám đốc Vân của chúng ta là 1 trong top 10 người đẹp thành phố Thiên Hải cơ mà, à không, phải là người đẹp nhất hàng đầu trong top 10, đúng là quốc sắc thiên hương, tiên nữ hạ phàm!”

Hai người phụ nữ một trái một phải, vô cùng nhiệt tình vây quanh và tâng bốc Vân Tịnh Nhã.

Người phụ nữ tóc đỏ ngưỡng mộ ra mặt, nhìn lén về phía Hạng Tư Thành, vừa tò mò vừa lo sợ hỏi: “Giám đốc Vân, chồng cô… Làm việc gì vậy?”.

Vân Tịnh Nhã cũng thắc mắc không kém, rốt cuộc là Hạng Tư Thành làm gì?

Cô thực sự không biết, nhưng mà, nếu như thân phận của anh thật sự cao quý như vậy, sao còn bám theo cô ăn chùa uống trực cơ chứ?

Lúc này, nhân viên hướng dẫn mua hàng lập tức trở nên cung kính, vốn đang đứng ngang với Hạng Tư Thành đã đổi thành tư thế cúi nửa người xuống.

“Kính thư quý khách, chiếc thẻ rồng vàng này của anh là thẻ cao cấp nhất thế giới, theo hiệp nghị của thương hiệu chúng tôi với ngân hàng thế giới, anh được sử dụng dịch vụ dành riêng cho khách VIP ở cửa hàng chúng tôi, và được hưởng ưu đãi 50% cho tất cả sản phẩm trên toàn quốc!”

“Mời anh ngồi, cửa hàng chúng tôi có trà Đại Hồng Bào hạng nhất và cà phê chồn đặc biệt, không biết quý khách muốn dùng loại nào ạ?”

Hạng Tư Thành hờ hững khua tay: “Thôi khỏi”.

“Dạ vâng, vậy tôi lập tức quét thẻ thanh toán giúp anh”

“Sau khi chiết khấu, tổng hóa đơn 330 ngàn, đây là…”

“Ơ?”

Đột nhiên, nhân viên hướng dẫn mua hàng nhíu mày, 4 ký tự bất thường xuất hiện trên máy quẹt thẻ khiến cô ta hơi sững người.

Cô ta rút thẻ ra và xem lại kỹ càng một lượt, sau đó sắc mặt liền trở nên rất khó coi, giọng điệu cũng thay đổi: “Thưa anh, anh còn chiếc thẻ nào khác không?”.

Hạng Tư Thành lắc đầu, thiếu soái ra ngoài trước giờ có bao giờ cần tự thanh toán đâu?

Chiếc thẻ này cũng là do chủ tịch ngân hàng thế giới cứ nhất định đòi đưa cho anh, còn bảo không nhận không được các thứ!

Bộp!

Nhân viên hướng dẫn mua hàng ném chiếc thẻ xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Vậy mong anh đổi phương thức thanh toán khác!”.

“Này! Cô nói chuyện với chồng của giám đốc Vân kiểu gì thế hả!”

Người phụ nữ tóc vàng gắt lên: “Một nhân viên hướng dẫn mua hàng nhỏ bé lại dám hỗn láo với chồng của giám đốc Vân như vậy, có tin tôi lập tức cho người đuổi việc cô không hả!”

“Đúng thế, chủ sở hữu thẻ rồng vàng là người cô có thể đắc tội được à?”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng hừ một tiếng khinh thường: “Nếu như anh ta thật sự là chủ sở hữu thẻ rồng vàng, cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám hất hàm, có điều, anh ta có phải đâu?!”

Vừa nói vừa cầm chiếc thẻ trên tay: “Cũng giống như tên của nó, thẻ rồng vàng trên thế giới có một con rồng màu vàng, mọi người xem con rồng trên chiếc thẻ này, có phải màu vàng hay không?!”.

“Cái gì?!”

Hai người lập tức bỏ Vân Tịnh Nhã mà chạy qua xem, nhìn kỹ lại, đáng nhẽ phải là rồng vàng uốn quanh, nhưng thân con rồng trên thẻ này lại có màu đỏ thẫm!

“Thưa anh, lần sau mà muốn làm giả thì nhớ làm cho nghiêm túc chút, ít nhất thì cũng không nên lộ liễu như vậy!”

Trong ngữ khí của cô ta đầy sự mỉa mai.

Mà giọng điệu của hai người phụ nữ kia cũng thay đổi luôn.

“Tôi nói mà, bình thường toàn mặc đồ mấy trăm tệ ngoài đường, kiếm đâu được người chồng giàu có như vậy, hóa ra là kẻ làm nhái đồ!”

“Chậc chậc, giám đốc Vân, nếu không mua nổi thì cô có thể nói bọn tôi một tiếng, đều là đồng nghiệp với nhau, chúng tôi có thể quyên góp cho cô một hai bộ quần áo cũ, cần gì phải làm giả thẻ như thế?”

“Tất nhiên là để lòe mọi người rồi!”

“Những người như chúng ta, mua một bộ quần áo là việc rất bình thường, nhưng với điều kiện của giám đốc Vân đây, muốn mua một bộ quần áo như này, sợ là phải nhịn ăn nhịn uống cả tháng trời!”

“Giám đốc Vân, lén chụp xong mấy tấm ảnh chưa? Chụp xong rồi thì mau cởi trả đồ cho người ta, đây là kim cương ngôi sao Nam Phi đó, lỡ mà bất cẩn làm rớt mất một viên, sợ là sẽ mất cả nửa năm tiền lương của cô đấy!”

Khuôn mặt Vân Tịnh Nhã đỏ bừng, cô cúi thấp đầu, định đi vào phòng thay đồ, nhưng nhân viên hướng dẫn mua hàng thái độ lạnh nhạt, gọi với lại: “Chờ một chút!”.

“Bộ quần áo này là hàng giới hạn, không phải ai cũng có thể tùy tiện mặc thử!”

“Mỗi lần mặc thử là lại cũ đi thêm một phần, nếu các người không đủ tiền mua, vậy thì cũng phải thanh toán 30 ngàn tiền thử đồ đi chứ!”

“Cái gì?! Một lần mặc mất 30 ngàn, các người định ăn cướp đấy à!”

Vân Tịnh Nhã nổi giận nói.

“Ai dà! Xem bộ dạng cô như này là muốn ăn quỵt à?”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng chống nạnh, khinh bỉ nói: “Không có tiền thì đòi ra vẻ gì chứ, đây là nơi mấy người kiết xác có thể đến được ư?”

“Nếu bất kỳ người nào tới chúng tôi cũng phải cho mặc thử chắc, cũng không tự soi gương xem xem bản thân mình xứng hay không!”

“Loại như các người chúng tôi gặp nhiều rồi, nghèo thì an phận đến mấy chợ đêm lựa hàng bày dưới đất đi, tôi nói cho các người biết, giờ là 30 ngàn, còn mặc cả thêm lúc nữa thì không phải giá đó nữa đâu!”

“Ha ha…”

Hạng Tư Thành đột nhiên bật cười, anh nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng: “Trước giờ tôi chưa từng nghe nói chuyện phải trả tiền thử quần áo, đây là quy định của cửa hàng, hay là quy định cô tự đặt ra?”

“Quy định của tôi chính là quy định của cửa hàng!”

“Một là ngoan ngoãn trả tiền, hoặc hai là hôm nay các người không bước ra khỏi cửa hàng nổi đâu!”

Nói xong liền bấm vào nút báo động đỏ, theo tiếng reo inh ỏi của chuông báo động, một đám bảo vệ lập tức xông vào trong cửa hàng.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng kiêu căng nói: “Sao, nếu không chịu trả tiền, dựa vào hành vi của anh hồi nãy, đủ để định tội danh lừa đảo tại cục An ninh trật tự!”

“Ai da, giám đốc Vân, xem ra chồng cô gặp rắc rối rồi!”

Người phụ nữ tóc vàng hớn hở khi thấy người khác gặp nạn, nhìn Vân Tịnh Nhã nói: “Hay là, cô cầu xin bọn tôi đi, nể tình đồng nghiệp của chúng ta, bọn tôi có thể ban phát tý lòng tốt, thương xót cô một chút!”.

“Phải đó, chồng giám đốc Vân là tội phạm lừa đảo, vậy thì giám đốc Vân của chúng ta còn mặt mũi nào tiếp tục đi làm chứ?”

Vân Tịnh Nhã cắn chặt môi, mặc dù cô căm ghét việc Hạng Tư Thành dùng cách này để dỗ vui cô, còn khiến cô mất mặt, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh bị định tội và bắt đi, nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, tiến tới trước mặt hai người kia, lại hít sâu một hơi nữa: “Tôi cầu…”.

Hai cánh tay ấm áp bất chợt giữ cô lại, Hạng Tư Thành cất tiếng: “Không cần cầu xin bọn họ, chỉ dựa vào mấy người này, chưa đủ tư cách làm gì được anh!”

“Đã là lúc nào rồi anh còn làm bộ làm tịch!”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng bộ dạng khinh thường nói: “Bảo vệ, cho anh ta một bài học nhớ đời! Để anh ta biết rằng, không phải ai cũng có tư cách làm loạn ở Augustus!”.

Nhìn đám bảo vệ đang dần vây quanh, ánh mắt Hạng Tư Thành trở nên lạnh lẽo, khi anh chuẩn bị ra tay thì đột nhiên một giọng nói vang lên: “Nhiều người bu lại như vậy làm cái gì thế?!”

“Để cho khách hàng nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”

Đám người tản ra, hai bóng người mặc vest tây giày da xuất hiện ở cửa.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng vừa nhìn thấy họ tức thì đổi sang vẻ mặt tươi cười, nhanh nhẹ chạy qua: “Giám đốc Hà, sao anh lại tới đây?”.

Hà Quang Chiếu cau mày: “Việc này là sao?”.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng thêm mắm thêm muối, kể lại việc xảy ra ở cửa hàng, sau đó chỉ vào hai người Hạng Tư Thành: “Chính là bọn họ, không có tiền còn đến đây gây rắc rối, nếu không dạy cho họ một bài học, sau này mấy kẻ nghèo kiết xác nào cũng kéo đến Augustus, như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chúng ta ư?”

Nghe xong, Hà Quang Chiếu hừ lạnh một tiếng, hắn ta cúi đầu cung kính với người đàn ông lớn tuổi bên cạnh: “Chủ tịch Tưởng, thật ngại quá, ở đây có chút chuyện, tôi xử lý một lát rồi lập tức quay lại”.

Hà Quang Chiếu đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, đánh giá qua một lượt, kiêu ngạo nói: “Gã kia, anh gặp may đấy, hôm nay tôi có khách quý nên không làm khó anh nữa, nhanh chóng trả tiền là có thể bình an rời khỏi đây!”

Hạng Tư Thành mỉm cười: “Đây là chỗ kinh doanh, hay là hang ổ bọn cướp thế?”

“Dựa vào cái gì mà đòi tiền?”

“Dựa vào một tên nghèo nàn như anh bước vào Augustus, làm bẩn cửa hàng của chúng tôi! Dựa vào một tên nghèo nàn như anh, mặc bộ quần áo không nên mặc, cần phải trả tiền hao tổn! Dựa vào việc Hà Quang Chiếu tôi yêu cầu anh trả tiền, thì anh bắt buộc phải trả tiền!”

“Ha ha…”

Hạng Tư Thành tức thì cười lớn: “Giám đốc Hà thật sự oai phong ngời ngời nhỉ!”.

Anh đột ngột thay đổi ngữ điệu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Vậy nếu mà tôi không đưa thì sao?”

Hà Quang Chiếu đảo mắt qua Vân Tịnh Nhã ở gần đó, một tia thèm thuồng lóe lên trong mắt, hắn cười lạnh: “Vậy anh có thể đi, còn bạn gái anh phải ở lại gán nợ!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành thoáng qua một tia sát ý: “Có một số lời nói ra miệng rồi, muốn hối hận cũng không được đâu!”

“Hối hận?”

“Ha ha…”

Hà Quang Chiếu như kiểu nghe được thứ gì đó cực kỳ nực cười, tiện tay cầm chiếc thẻ rồng vàng lên, phe phẩy trên không trung: “Dựa vào anh? Hay là dựa vào kỹ thuật làm thẻ giả tồi tệ này của anh?”

“Gã kia, nếu như còn không biết điều, có tin tôi sẽ…”

“Đưa chiếc thẻ đó cho tôi xem một chút!”

Một giọng nói nghiêm nghị bất chợt vang lên, người đàn ông lớn tuổi kia không biết đã tiến tới bên này từ lúc nào.

Hà Quang Chiếu cả mặt cười nịnh nọt: “Chủ tịch Tưởng, một chút chuyện nhỏ ấy mà, cứ để tôi xử lý là được, ông…”

“Đưa chiếc thẻ đó cho tôi!”

Một tiếng giận giữ giáng xuống, Hà Quang Chiếu rùng mình, vội vàng đưa chiếc thẻ qua.

Chủ tịch Tưởng nhận lấy chiếc thẻ, tỉ mỉ quan sát một lượt, cuối cùng dừng mắt tại phần thân rồng màu đỏ thẫm, tròng mắt co lại!

Sau đó, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta dùng hai tay đưa thẻ tới trước mặt Hạng Tư Thành, gập người 90 độ, cung kính nói: “Đã khiến quý khách hoảng sợ rồi!”.

“Chủ tịch Augustus Tưởng Hiện tôi xin thay mặt cho 800 cửa hàng Augustus trên toàn thế giới, gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất!”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc vô cùng!

- ---------------------------