Ông Bố Thiếu Soái

Chương 22: Ba ngàn binh sĩ xuống thành phố Thiên Hải



"Yên Nhi vẫn đang gửi ở chỗ cô giáo. Chúng ta mau tới đón con bé, sau đó cùng nhau đi ăn một bữa thật no nhé”.

Chiếc xe bị hỏng đã được công ty bảo hiểm mang đi sửa chữa, vào lúc họ đang đỗ xe bên đường thì điện thoại Vân Tịnh Nhã đột nhiên reo lên.

"Alo?"

"Cái gì?"

"Được rồi! Tôi sẽ quay lại ngay!"

"Có chuyện gì vậy?"

Hạng Tư Thành hỏi.

"Đồng nghiệp của tôi gọi điện đến, nói là bản thảo thiết kế đợt vừa rồi có chút sai sót, người mua đang chờ lấy hàng nên tôi phải quay về chỉnh sửa lại ngay".

"Thế này đi, anh tới đón Yên Nhi trước, sau đó về nhà chờ tôi, tôi sẽ tranh thủ về sớm".

Nói xong, cô dừng xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô quay lại nhét chiếc túi trên người vào tay Hạng Tư Thành: "Hợp đồng trong này rất quan trọng. Anh mang nó về nhà cất giữ cẩn thận nhé".

Nói xong liền vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng của cô, Hạng Tư Thành khẽ mím môi, không biết tại sao, lòng anh có một dự cảm không hay.

Hy vọng là mình đã nghĩ quá nhiều...

Cô bé trước giờ luôn ngoan ngoãn như Yên Nhi, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, lòng cứ bồn chồn không yên, Hạng Tư Thành phải dỗ một lúc lâu cô bé mới chịu ngủ. Nhìn đồng hồ đã chỉ đến nửa đêm, Hạng Tư Thành bắt đầu cảm thấy bất an.

Đã giờ này rồi sao Vân Tịnh Nhã vẫn chưa về?

Anh cầm điện thoại lên, đúng lúc định gọi cho Vân Tịnh Nhã thì điện thoại của anh đổ chuông.

Nhìn dãy số lạ trên điện thoại, lòng anh hơi chùng xuống.

"Anh là Hạng Tư Thành đúng không?"

Nghe giọng nói thô lỗ vang lên từ đâu dây lên kia, Hạng Tư Thành hỏi lại: "Anh là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng, nhưng có một thứ tôi tin là anh sẽ rất hứng thú đấy".

Nói xong người đó trực tiếp cúp máy, ngay sau đó, điện thoại của Hạng Tư Thành rung lên, một đoạn video ngắn được gửi đến.

Mở video lên là cảnh Vân Tịnh Nhã bị trói trên ghế, hai mắt và miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra nhưng tiếng “ô ô”, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ và bộ dạng xốc xếch của cô, chứng tỏ lúc này cô đang rất sợ hãi.

Lúc này, một bóng người giống như đàn ông đi đến bên cạnh Vân Tịnh Nhã đưa tay ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của cô cùng với giọng nói khàn khàn và nụ cười xấu xa, khi tay gã ta vuốt tới cổ Vân Tịnh Nhã thì video đột nhiên dừng lại.

Chuông điện thoại lại reo lên, vẫn là giọng nói thô lỗ đó: "Anh đã xem nội dung đoạn video đó chưa?"

"Các người muốn gì?"

"Haha, nói chuyện với những người thông minh, đúng là không cần tốn nhiều sức lực".

"Cầm theo cái túi mà con đàn bà này đưa cho cậu đến tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam, không được thiếu bất kì thứ gì”.

"Chỉ được đến một mình!"

"Nhớ lấy, anh chỉ có một tiếng đồng hồ. Nếu đến muộn, đứng trước với một người đẹp quyến rũ như vậy, anh em tôi không dám đảm bảo sẽ làm ra những chuyện gì đâu..."

Cúp điện thoại, Hạng Tư Thành trầm lặng ngồi trên sô pha.

Một hơi thở tàn ác vô hình tỏa ra từ người anh khiến nhiệt độ cả căn phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như đang lâm râm bùng cháy một ngọn lửa chết chóc.

Một lúc lâu sau anh mở cửa phòng, màn đêm mờ mịt như một con quái thú muốn nuốt chửng tất cả, nhưng khi cánh cửa được mở ra, bóng đêm vô tận dường như gặp phải cái gì đáng sợ mà lùi lại vài bước.

Tù Ngưu, nhân vật đã lâu không gặp đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, mặc cho làn gió đêm thổi bay quần áo của mình, anh ta vẫn không nhúc nhích nửa bước.

"Hạ lệnh ‘Tế Huyết Kì’, điều động ba ngàn binh sĩ xuống Thiên Hải".

Một tia khát máu xẹt qua mặt của Tù Ngưu, anh ta quỳ một gối: "Tuân lệnh".

Lúc này, Đào Hạnh Nhi đang đứng trên tầng thượng tòa nhà bỏ hoang, cô ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, làn gió đêm thổi qua khiến mái tóc của cô ta rối bù, giờ đây trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta là sự lạnh lùng vô tận.

"Cô chủ, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi theo căn dặn của cô".

Một người đàn ông cung kính nói, nếu Hạng Tư Thành nghe thấy giọng nói này chắc chắn sẽ nhận ra, nó giống hệt với giọng nói của người đã gọi cho anh.

Hai mắt Đào Hạnh Nhi khẽ nheo lại, cô ta quay đầu nhìn Vân Tịnh Nhã đang bị trói trên ghế. Đột nhiên đưa tay tháo khăn bịt mắt cho cô, thấy lại được ánh sáng Vân Tịnh Nhã không khỏi khiếp sợ. Khi thấy rõ người đang đứng trước mặt, cô ngạc nhiên kêu lên: "Cô Đào, là cô sao?"

"Cô định làm gì?!"

"Cô làm vậy là phạm pháp đấy có biết không?”

Đào Hạnh Nhi đâu còn là Đào Hạnh Nhi thùy mị tao nhã của trước kia nữa, hai mắt cô ta híp lại, nhìn Vân Tịnh Nhã cười khinh thường: "Phạm pháp? Haha, cô Vân, cô đúng là vẫn ngốc nghếch ngây thơ như ngày nào".

"Tôi thực sự không thể hiểu nổi, tại sao một người ngu ngốc như cô lại có thể sống được ở cái chốn thương trường đầy nghiệt ngã này chứ? Nhưng tôi lại thua bởi một người như cô! Haha, đúng là nực cười nhỉ".

Giọng nói của Đào Hạnh Nhi dần trở nên lạnh lùng: "Cô Vân, cô biết tập đoàn Đào Thị là một doanh nghiệp có tiếng ở thành phố Thiên Hải, chủ yếu kinh doanh về trang sức, với khối tài sản lên đến hơn mười tỷ tệ đúng không? Nhưng chắc chắn cô không thể biết về quá trình xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng của tập đoàn Đào Thị. Những đồng vốn liếng đầu tiên tích góp được đều là nhờ một nhóm những người tài giỏi với lòng dũng cảm và trung thành tuyệt đối cùng nhau chung tay gây dựng, đánh đổi bằng những tháng ngày hy sinh khắc khổ mới có được. Họ mới chính là đội ngũ trung thành nhất của tập đoàn Đào Thị tôi đây".

"Tôi bật mí cho cô thêm một bí mật nữa, nơi có ánh sáng của công lý thì thuộc quyền quản lý của chủ phủ thành phố Thiên Hải, còn nơi thuộc về bóng tối chính là thế giới của Tam Long Nhất Hổ".

"Ngoài Hoàng Thiên Hổ ở phía Nam thành Phố Thiên Hải và Tam Long - bá chủ ba phía còn lại của thành phố thì còn có một bá chủ khác, mà chủ nhân của bọn họ, mang họ Đào”.

Vân Tịnh Nhã không giấu nổi sự kinh ngạc. Đào Hạnh Nhi lúc này đâu còn là cô chủ duyên dáng nữa, cô ta giống như một con ác quỷ kiêu ngạo và độc ác bóp lấy cằm Vân Tịnh Nhã, ánh mắt sắc bén: "Cả đời Đào Hạnh Nhi này chưa có thứ gì tôi muốn mà tôi lại không giành được, cũng chưa có kẻ nào dám tranh giành với tôi ngoài cô, chỉ có mình cô”.

"Vân Tịnh Nhã, cô thực sự rất can đảm đấy, vậy cô có biết những người đắc tội với Đào Hạnh Nhi tôi đây sẽ có kết cục như thế nào không?"

Vân Tịnh Nhã không giấu nổi sợ hãi: "Cô... cô muốn làm gì?"

Đào Hạnh Nhi đột nhiên mỉm cười: "Tôi nhớ là cô có một cô con gái năm tuổi, hơn nữa còn rất xinh đẹp đúng không?"

Nghe tới đây, Vân Tịnh Nhã đột nhiên trở nên kích động: "Không! Cô không được động đến con gái tôi!"

"Tôi cầu xin cô, tôi sai rồi, tôi sẽ giao hợp đồng cho cô, xin cô đừng làm gì con gái tôi!"

"Haha... đồ mà tôi đánh mất tôi sẽ tự mình giành lại, đừng nói là con gái cô, ngay cả người chồng vô dụng đó của cô cũng không thoát được”.

"Đừng lo, sau khi người chồng vô dụng của cô đem thứ tôi cần tới, tôi sẽ cho gia đình cô được hạnh phúc bên nhau mãi mãi".

"Hiện tại chúng tôi rất hạnh phúc, không cần cô Đào phải nhọc lòng đâu”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Hạng Tư Thành từ từ xuất hiện trước mặt cô ta.

"Anh dám tới thật cơ à?"

Đào Hạnh Nhi đứng thẳng dậy nhìn Hạng Tư Thành.

"Cô Đào đã ngỏ lời mời, sao tôi có thể lỡ hẹn chứ?"

Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh như băng: "Tôi tới rồi, thì người cũng có thể thả rồi chứ?”

"Đồ tôi cần đâu?”

Hạng Tư Thành lấy ra bản hợp đồng đã ký với Karen, Đào Hạnh Nhi nháy mắt cho đàn em ra lấy rồi đưa lại cho cô ta kiểm tra một lượt. Đào Hạnh Nhi mỉm cười sau đó đột nhiên cười ồ lên nhìn Hạng Tư Thành với ánh mắt mỉa mai: "Tôi còn tưởng anh là người thông minh, nhưng không ngờ anh lại ngu ngốc tới vậy đấy".

"Một thân một mình tới đây, còn đưa lá bùa hộ mệnh duy nhất cho tôi dễ dàng như vậy. Lẽ nào anh không nhận ra, nếu đã tới rồi thì muốn đi cũng không hề đơn giản như vậy đâu".

Nhìn quanh một vòng, thấy hơn mười người đàn ông to lớn cầm gậy trong tay với dáng vẻ dữ tợn, Hạng Tư Thành lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ dựa vào mấy tên bất tài này mà muốn giữ chân tôi sao?"

"Đào Hạnh Nhi, não là một bộ phận rất quan trọng, nhưng tiếc là, cô không có!"

"Anh... "

Đào Hạnh Nhi đang định nổi giận, nhưng cuối cùng lại nở một nụ cười: "Bây giờ anh cũng chỉ có thể mạnh miệng thôi, nhưng không biết, khi cô vợ bé nhỏ của anh phải “an ủi” đàn em của tôi trước mặt anh, thì cái miệng của anh còn cứng như vậy được nữa không?”

Hai mắt Hạng Tư Thành đột nhiên híp lại: "Đào Hạnh Nhi, cô định làm gì?”

Đào Hạnh Nhi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã, nháy mắt: "Các anh em có thấy cô ta rất xinh đẹp không?"

Một người đàn ông xăm trổ bên cạnh nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên sự bỉ ổi: "Cả đời này, ông đây chưa từng thấy người phụ nữa nào xinh đẹp như vậy".

“Haha, vậy sao?”, nói xong một tiếng “xoẹt” vang lên cùng tiếng hét của Vân Tịnh Nhã. Phần áo trước ngực của cô bị Đào Hạnh Nhi xé rách: “Vậy thì còn chần chừ gì nữa?”

"Làm nhục người phụ nữ của anh ta ngay trước mặt anh ta chẳng phải là càng thú vị sao?"

"Ông đây không chịu nổi nữa rồi!"

Người đàn ông gầm gừ một tiếng rồi lao về phía Vân Tịnh Nhã, cô nhắm mắt hét lên trong tuyệt vọng. Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như trong tưởng tượng, đôi mắt cô khẽ mở ra, một bóng người quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Tốc độ của Hạng Tư Thành rất nhanh, tới mức lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì tay anh đã nắm chặt cổ của người đàn ông đó, từ từ nhấc bổng gã ta lên, hai mắt chứa đầy sát khí: "Từ lúc tao nghe thấy giọng nói của mày trong video thì mày đã xác định là phải chết rồi, có biết không?"

Đào Hạnh Nhi ở một bên nhanh chóng tỉnh táo lại sau sự kinh ngạc, cô ta rút ra một khẩu Đại Bàng Sa Mạc, chĩa thẳng vào đầu Hạng Tư Thành, lạnh lùng nói: "Thả anh ta ra”.

Hạng Tư Thành bỏ qua lời đe dọa của Đào Hạnh Nhi, nhìn người đàn ông đã đỏ bừng cả mặt, lạnh lùng nói: "Không ai có thể sống sót sau khi đã xúc phạm người phụ nữ của tao, mày cũng không ngoại lệ!"

Rắc!

Hạng Tư Thành nhẹ nhàng bẻ gãy cổ gã ta rồi ném nó sang một bên như ném một bao rác.

Sắc mặt Đào Hạnh Nhi hoàn toàn u ám: "Tôi vừa bảo anh thả anh ta ra cơ mà, lẽ nào anh không nghe thấy sao?"

- ---------------------------