Ông Bố Thiếu Soái

Chương 24: Tên bác sĩ không biết xấu hổ



Dưới sự sắp xếp của Hạng Tư Thành, Yên Nhi được đưa vào danh sách phẫu thuật.

Vân Tịnh Nhã lo lắng hỏi: “Anh lấy tiền ở đâu ra vậy?”

“Mượn tiền bạn bè”.

Hạng Tư Thành trả lời cho qua, sau đó, một vị bác sĩ xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật, ông ta không lo nhìn Yên Nhi đang nằm trên giường bệnh mà lại đưa mắt đánh giá một lượt Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã từ trên xuống dưới, rồi cau mày.

“Hai người là người nhà bệnh nhân à?”

Ngữ khí của ông ta cực kỳ trịnh trượng, còn có chút khinh thường.

Hạng Tư Thành đảo mắt qua bảng tên trên ngực ông ta, trên đó ghi ‘chủ nhiệm khoa ngoại Lâm Bách Tường’.

“Chủ nhiệm Lâm, tôi là bố của bệnh nhân, khóe mắt con gái tôi bị cứa vào, mong ông nhanh chóng phẫu thuật cho nó”.

“Tôi đã xem qua tình hình rồi, vết thương rất gần mắt, nếu như không nhanh chóng làm phẫu thuật thì sợ là sẽ để lại sẹo!”

Lâm Bách Tường cất giọng âm trầm kỳ quái nói.

“Đúng vậy đó chủ nhiệm Lâm, cầu xin ông mau mau tiến hành phẫu thuật đi!”

Vân Tịnh Nhã lo lắng cầu xin.

“Ây dà, bác sĩ chúng tôi cũng phải tuân theo quy định của bệnh viện, đã sắp đến giờ tan làm rồi, nếu như bây giờ phẫu thuật là lấn chiếm thời gian cá nhân của tôi rồi!”

Sắc mặt Hạng Tư Thành tức thì tối sầm: “Ông nói vậy là ý gì?”

“Ý gì còn phải hỏi hay sao?”

Lâm Bách Tường đưa tay lên, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa khum lại, xoa xoa.

“Ông! Sao ông có thể như vậy chứ, hiện giờ rõ ràng đã quy định, bác sĩ không được nhận phong bì, ông làm vậy là phạm pháp đấy!”

Nghe được câu nói của Vân Tịnh Nhã, Lâm Bách Tường thay đổi sắc mặt: “Hừ! Cô đừng có mà nói vớ vẩn, tôi nhận phong bì lúc nào?!”

“Nếu cô đã không hiểu chuyện như thế, vậy thì cứ chờ đi, đợi 3 tiếng sau đến giờ vào làm thì tôi mới tiến hành phẫu thuật!”

“Đứng lại!”

Hạng Tư Thành bắt lấy cánh tay của Lâm Bách Tường!

“Oái oái! Anh làm quái gì thế! Định hành hung nhân viên y tế à?”

Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, lâu sau, anh lấy ra một xấp tiền từ trong túi áo: “Chủ nhiệm Lâm, trên người tôi chỉ còn từng này tiền, ông làm ơn giúp giùm!”

Lâm Bách Tường nhận tiền xong liền ước tính độ dày xấp tiền, sau đó khinh bỉ nói: “Đồ kiết xác! Thôi được rồi, coi như là tôi làm phước cho các người!”

“Tất cả mọi người, chuẩn bị làm phẫu thuật!”

Nhìn Yên Nhi được đưa vào phòng phẫu thuật đã sáng ánh đèn đỏ, Vân Tịnh Nhã mặt đầy lo lắng, trái tim đột nhiên nhảy vọt lên.

“Yên tâm đi, Lâm Bách Tường mặc dù chẳng có tý đức của người bác sĩ nào, nhưng ông ta vẫn là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, hơn nữa chúng ta cũng đưa tiền rồi, một cuộc phẫu thuật nho nhỏ thôi, Yên Nhi nhất định sẽ không sao!”

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, một y tá xông đến trước phòng phẫu thuật, gấp gáp gõ cửa: “Chủ nhiệm Lâm, chủ nhiệm Lâm!”

Hạng Tư Thành lập tức giữ cô ta lại, nghiêm giọng nói: “Cô làm gì thế! Không thấy đèn đỏ đã được bật, không thấy bên trong đang làm phẫu thuật sao?”

Không ngờ cô ta lại hất tay anh ra, trừng mắt nói: “Anh là cái thá gì, đến lượt anh quản nhiều chuyện vậy à?”

“Một y tá nhỏ bé như cô mà nói chuyện kiểu gì thế hả?”

Cô ta chống nạnh: “Tôi cứ nói thế đấy! Trông bộ dạng nghèo hèn của mấy người, ở đây ra oai cái gì cơ chứ!”

Vào lúc bọn họ đang cãi nhau, cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Lâm Bách Tường đang mặc đồ phẫu thuật, mất kiên nhẫn quát: “Cãi gì mà cãi! Không thấy tôi đang làm phẫu thuật à?”

Thấy Lâm Bách Tường bước ra, y tá kia không cãi nhau với Hạng Tư Thành nữa, cô ta vội tiến lên nói: “Chủ nhiệm Lâm, cô chủ của tập đoàn Ngọc Hải bỗng dưng bị đau ruột thừa, chỉ đích danh ông đi làm phẫu thuật đó!”

Lâm Bách Tường cau mày: “Ở phòng phẫu thuật số mấy?”

“Ờm… Tất cả các phòng phẫu thuật còn lại của chúng ta đều đang có người, trong một thời gian ngắn thì chưa thể tìm được phòng trống”.

Lâm Bách Tường lập tức hiểu ý của cô ta, ông ta thầm tính toán, mở miệng nói: “Mấy người, đưa bệnh nhân này về phòng bệnh, làm phẫu thuật cho cô chủ của tập đoàn Ngọc Hải trước đã!”

“Sao có thể làm như vậy!”

Vân Tịnh Nhã thực sự nổi điên rồi: “Đây rõ ràng là phòng phẫu thuật của con gái tôi, dựa vào đâu mà nhường cho người khác?”

Chẳng ngờ Lâm Bách Tường chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nói: “Dựa vào đâu? Dựa vào việc tập đoàn Ngọc Hải là cổ đông lớn nhất của bệnh viện này!”

“Tránh ra, đừng có nhiễu sự ở đây!”

Lâm Bách Tường đẩy Vân Tịnh Nhã ra, Hạng Tư Thành liền đứng chắn trước mặt, giữ chặt tay ông ta, lạnh lẽo nói: “Chủ nhiệm Lâm, làm vậy có vẻ quá đáng lắm rồi đấy!”

“Nếu xét về tình hình của bệnh nhân, vết thương của con gái tôi nghiêm trọng hơn nhiều so với cơn đau ruột thừa của cô chủ gì đó tập đoàn Ngọc Hải đấy!”

“Xét theo quy định của bệnh viện, tiền cần nộp chúng tôi đã nộp đủ, tiền không đáng phải đưa cũng đã đưa rồi, về tình về lý thì đều đáng được phẫu thuật trước!”

“Đừng có lắm lời với tôi như thế!”

Lâm Bách Tường kéo khẩu trang trên mặt xuống, chỉ tay vào mặt Hạng Tư Thành: “Vết thương ở mắt con gái anh cực kỳ sát với nhãn cầu, cả thành phố Thiên Hải này chỉ có tôi mới có thể thực hiện cuộc phẫu thuật tinh vi như vậy!”

“Tôi để cho anh chờ, anh không muốn cũng phải chờ!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành đột ngột trở nên giá lạnh, anh bắt lấy ngón tay của ông ta rồi dùng sức vặn, Lâm Bách Tường liền hét toáng lên, Hạng Tư Thành chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Nói chuyện với tôi tốt nhất đừng có dùng tay chỉ trỏ!”

“Nếu không sẽ rất dễ gãy đấy!”

Vân Tịnh Nhã cũng không để ý tới sự thay đổi bất ngờ của Hạng Tư Thành, cô vội vàng kéo anh, trách cứ: “Hạng Tư Thành! Anh làm gì vậy! Mau bỏ tay chủ nhiệm Lâm ra!”

“Đúng thế! Mau bỏ tay tôi ra!”

Lúc này Lâm Bách Tường vẫn không quên dằn mặt: “Anh không cần mặt cho con gái nữa đúng không, nói cho anh biết, chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể biến vết thương nhỏ trên mặt cô bé trở thành một vết sẹo nhục nhã cả đời một cách vô cùng hợp lý!”

Giữa chốn đông người như vậy, một vị bác sĩ lại có thể ngang nhiên nói ra những lời đó, vậy mà các bác sĩ và y tá khác lại cúi đầu vờ như không nghe thấy, từ đó có thể biết được thường ngày Lâm Bách Tường ngang ngược hống hách như thế nào!

Nhắc đến chuyện liên quan đến khuôn mặt của con gái, Vân Tịnh Nhã nhất thời hoảng hốt, vội vàng cầu xin: “Chủ nhiệm Lâm, là lỗi của chúng tôi, xin đừng làm vậy với con bé…”

“Hạng Tư Thành! Mau bỏ tay ra! Mau bỏ ra đi!”

Hạng Tư Thành buông tay, Lâm Bách Tường liền đắc ý, lại càng thêm kiêu căng, ông ta tiếp tục chỉ tay vào anh: “Tôi cứ chỉ tay vào anh đấy, rồi sao?!”

“Cái thứ nghèo nàn rỗng túi như anh chỉ có thể chịu nhục mà thôi!”

“Bây giờ quỳ xuống cho tôi, nếu không, con gái anh chắc chắn sẽ…”

Rắc!

“Aaa!”

Tiếng xương gãy giòn rụm vang lên, tất cả mọi người ở đó đều sững sờ, duy chỉ có Hạng Tư Thành lạnh lùng bình tĩnh nhìn Lâm Bách Tường đang kêu gào ngã dưới đất, nói: “Ồn ào quá!”

“Anh dám bẻ tay tôi?”

Lâm Bách Tường không thể tin nổi, cơn đau từ ngón tay nhức lên tận óc!

“Chủ nhiệm Lâm! Bảo vệ, mau gọi bảo vệ đi!”

Một trận tiếng giày cộp cộp vang lên, bốn năm bảo vệ to lớn nhanh chóng chạy tới, vây quanh Hạng Tư Thành, gã cầm đầu hằn học hỏi: “Chủ nhiệm Lâm, xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Bách Tường lẩy bẩy chỉ về phía Hạng Tư Thành: “Đánh cho tôi! Đánh chết anh ta, xảy ra việc gì tôi chịu trách nhiệm!”

Gã cầm đầu bảo vệ cũng là một kẻ hiếu chiến, nghe được lời này, gã ta liền giơ gậy trong tay lên bổ tới, với lực mà gã sử dụng, khẳng định có thể gây vỡ đầu chảy máu.

Bụp!

Hạng Tư Thành tay không bắt đao, một tay giữ chặt cây gậy, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí: “Đây là cách mà các người đối xử với bệnh nhân sao? Không thèm nói lý lẽ gì đã ra tay đánh người?”

“Bớt mẹ lời đi!”

Gã cầm đầu bảo vệ vô cùng hống hách: “Ở chỗ này, lời của chủ nhiệm Lâm là lý lẽ!”

Hạng Tư Thành nheo mắt: “Được, vậy cho tôi xem lý lẽ của các người cứng rắn được đến đâu!”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, cuối cùng, cả đám bảo vệ bị đánh cho nằm bẹp dí dưới đất, Hạng Tư Thành khinh thường hỏi Lâm Bách Tường: “Đây là lý lẽ của ông à?”

Chẳng ngờ ông ta cả mặt dữ tợn, bật dậy hét: “Thế thì đã sao? Anh dám động vào tôi nữa không?!”

“Tôi sẽ bắt anh phải trả giá cực kỳ lớn!”

“Vết thương của con gái anh đã kéo dài hơn 2 tiếng, trong vòng 1 tiếng nữa mà không tiến hành phẫu thuật sẽ bị loét và lan đến xung quanh nhãn cầu, tới lúc đó, cho dù có là thần tiên cũng không cứu vớt nổi gương mặt của cô bé!”

“Mà người duy nhất có thể thực hiện cuộc phẫu thuật tinh vi đó cho cô bé, chỉ có tôi!”

“Tôi muốn tận mắt chứng kiến con gái của các người biến thành một kẻ xấu xí gớm ghiếc!”

“Ha ha…”

Tiếng cười ngạo nghễ, ngông cuồng ngang ngược!

Đầu Vân Tịnh Nhã như bị đánh ầm một tiếng, cô lả người đi, Hạng Tư Thành nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô: “Nhã Nhã, Nhã Nhã!”

Bốp!

Vân Tịnh Nhã vung tay tát anh, mặt đầy căm hận: “Hạng Tư Thành! Nếu Yên Nhi có bị làm sao, tôi quyết không tha cho anh!”

Lâm Bách Tường đắc ý ngời ngời nói: “Anh bẻ một ngón tay của tôi, tôi liền khiến anh phải trả giá bằng cả hạnh phúc cả đời của con gái!”

“E là khiến ông phải thất vọng rồi!”

Một tiếng nói truyền tới từ phía hành lang, liên tục có tiếng bước chân ồn ào vang lên, khi Hạng Tư Thành nhìn rõ người đang tới là ai, anh như trút được gánh nặng trong lòng, nếu người đó đã tới rồi thì không còn phải lo gì nữa!

Tống Chí Đông gật đầu với Hạng Tư Thành, sau đó quay sang hỏi vị bác sĩ lớn tuổi bên cạnh: “Ông Lý, mọi việc còn lại nhờ cả vào ông, không vấn đề gì chứ?”

Ông Lý thoải mái cười đáp: “Tôi làm bác sĩ lâm sàng hơn 50 năm nay, dù là bất kỳ cuộc phẫu thuật lớn nhỏ nào cũng chưa bao giờ thất bại, cứ yên tâm giao cho tôi!”

Nói xong, ông dẫn theo mấy nhân viên y tế nữa nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy bóng lưng hơi quen thuộc, Lâm Bách Tường đờ người, sau đó thoáng lướt qua Tống Chí Đông ở bên cạnh, tức trưởng khoa của bệnh viện này, ông ta không màng ngón tay đau chạy tới nói: “Trưởng khoa, ông già kia là ai? Sao có thể tùy ý ra vào phòng phẫu thuật?”

“Nếu như xảy ra sơ xuất y tế gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Tống Chí Đông lạnh lẽo liếc ông ta: “Xảy ra sơ xuất y tế? Ông nói ai?”

Ông ta chỉ tay vào phòng phẫu thuật: “Lẽ nào ông đang nói đến chuyên gia phẫu thuật lâm sàng hàng đầu cả nước, bác sĩ Lý Quốc Phong?”

- ---------------------------