Ông Bố Thiếu Soái

Chương 246: Chiến tranh giữa hai cô gái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Vân Tịnh Nhã lạnh lùng nhướng mày lên: “Sao vậy? Anh không muốn em tới hả?”  

      Hạng Tư Thành vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, anh chỉ không ngờ là em lại tới vào lúc này thôi. Không đúng, không đúng, anh không ngờ là em lại tới nhanh như vậy! Cũng không đúng, cũng không đúng…”  

      Lúc này, người oai phong một cõi như thiếu soái Hạng cũng phải sốt ruột đến mức toát mồ hôi đầy đâu. Nhìn dáng vẻ ấy của bố mình, Vân Yên Nhi ở bên cạnh nhìn anh như đang nói “bố tự cầu nguyện đi”.  

      Ở bên kia, thấy Vân Tịnh Nhã xuất hiện, Từ Hân Dao ngừng đánh Từ Trấn Bắc, cô ta hơi sững sờ vì vẻ đẹp của Vân Tịnh Nhã, sau đó lại biến thành nét kiêu ngạo không chịu thua. Cô ta đi tới bên cạnh Hạng Tư Thành, dừng bước lại rồi ngọt ngào cười nói: “Chị à, chị đừng hiểu lầm, vừa rồi anh Tư Thành đùa với tôi thôi”.  

      Đôi mắt Vân Tịnh Nhã lạnh lùng tột độ, anh Tư Thành? Xưng hô thân thiết thật đấy!  

      Nhưng vào lúc này, cô không thể để mất mặt được, bèn bước tới vị trí cách Từ Hân Dao khoảng ba bước, thản nhiên mở miệng nói: “Tất nhiên tôi sẽ không hiểu lầm rồi, dù sao tôi cũng thừa biết chồng tôi là người như thế nào!”  

      “Đúng vậy”.  

      Từ Hân Dao nói tiếp: “Người đàn ông ưu tú như anh Tư Thành thật sự rất hiếm gặp. Chị có phúc thật đấy, nếu tôi có thể tìm một người đàn ông xuất sắc như anh Tư Thành làm bạn trai thì tốt biết bao!”  

      Vân Tịnh Nhã cười nhạt: “Thế thì cô phải cố gắng lên, dù sao đàn ông thường không thích kiểu con gái quá non nớt”.  

      “Chị…”  

      Từ Hân Dao cắn môi, trong câu nói của Vân Tịnh Nhã mang theo hàm ý rất rõ ràng. Cô ta vốn đã nóng tính, lại mới khoảng hai mươi, trên người tản ra sức sống thanh xuân. Vân Tịnh Nhã thì đã tiếp xúc lâu với môi trường công sở, từng sinh một đứa con, khí chất trên người cô là sự ung dung cao quý, đối với đàn ông, đó mới là điểm chí mạng.  

      Xét theo một phương diện khác, Vân Tịnh Nhã không chỉ có vẻ đẹp ngây ngất, mà dáng người cũng nuột nà, là kiểu con gái hoàn mỹ có thể kích thích hormone của đàn ông. Còn Từ Hân Dao, tuy rằng trông đáng yêu thuần khiết, nhưng dáng người thì… hơ, hơi phẳng một chút…  

      Lần đầu đọ sức, Từ Hân Dao thất bại hoàn toàn.  

      Nhưng cô ta là kiểu người không chịu thua, bèn chuyển mắt nhìn Hạng Tư Thành, nói: “Anh Tư Thành, anh nói xem, đàn ông các anh thích kiểu con gái thuần khiết đáng yêu như tôi, hay là thích kiểu gái lớn tuổi như chị ấy?”  

      Vân Tịnh Nhã cũng quay đầu lại, cô híp mắt nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Em cũng tò mò về vấn đề này lắm, Tư Thành, anh trả lời đi”.  

      Hạng Tư Thành mắc kẹt ở giữa, nhìn tia lửa vô hình bắn ra giữa hai cô gái, trái tim Hạng Tư Thành không khỏi run rẩy, rõ là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà!  

      Đây là một câu hỏi chết chóc!  

      Tính cả binh lính thì ở đây có tất cả hơn năm ngàn thằng đàn ông, sao cô lại hỏi tôi cơ chứ?  

      Vả lại, Từ Hân Dao, cô nói cô thuần khiết thì tôi cũng nhịn, nhưng cô có liên quan gì tới cụm từ “đáng yêu” không?  

      “Sao thế? Khó trả lời lắm hả?”  

      Ánh mắt của Vân Tịnh Nhã thay đổi hẳn, mang theo nét uy hiếp rõ rệt.  

      Hạng Tư Thành giật nảy mình, vội vàng nói: “Đương nhiên là kiểu con gái như vợ tôi là đẹp nhất rồi! Vừa có khí chất lại còn có đức hạnh, quả thực là hoàn mỹ!”  

      Nghe vậy, Từ Hân Dao nhíu mày lại, cô ta dậm chân thật mạnh, khóe môi Vân Tịnh Nhã thì hiện lên nụ cười.  

      Vòng thứ hai, Từ Hân Dao tiếp tục thất bại.  

      Ở đằng sau, hơn năm ngàn người im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt rất quái dị, người đàn ông nghe lời và sợ vợ trước mặt thật sự là vị thiếu soái vang danh cả nước của bọn