Ông Bố Thiếu Soái

Chương 248: Hồ Mị Nhi, nghiêng nước nghiêng thành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Cô gái ấy rất xinh đẹp, không, phải nói là nghiêng nước nghiêng thành.  

      Nếu nói nét đẹp của Vân Tịnh Nhã như tiên nữ trên thiên cung, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, vậy thì cô gái bên dưới chính là Đát Kỷ hại nước hại dân, khuôn mặt ngập tràn nét quyến rũ, đủ để bất cứ một người đàn ông nào u mê.  

      “Vẫn chưa chịu dậy hả?”  

      Hồ Mị Nhi khẽ nhướng lông mày, mặc dù giọng nói rất tức giận, nhưng Hạng Tư Thành lại cảm thấy như đang trêu chọc mình, ánh mắt bỗng mê ly như say rượu.  

      Nhưng ngay sau đó, anh bỗng cắn vào lưỡi mình, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo. Anh vội vàng đứng lên, nói xin lỗi với Hồ Mị Nhi liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình!”  

      Nhìn vào ánh mắt tỉnh táo của anh, Hồ Mị Nhi nhướng mày lên. Từ nhỏ trên người cô ta đã mang theo mùi hương quyến rũ đặc biệt, bất cứ một người đàn ông nào tiếp xúc với cô ta cũng phải mê muội.  

      Trong số bao người đàn ông, Hạng Tư Thành là người duy nhất có thể tỉnh táo lại nhanh như thế sau khi nhìn thấy cô ta.  

      “Người đàn ông này thú vị đấy!”  

      Cô ta tươi cười đứng lên, phủi bụi đất trên người đi, như thể chuyện vừa bị sàm sỡ vừa rồi chưa từng xảy ra, sau đó vươn vai một cái. Dưới ánh trăng, mỗi một hành động của cô gái này đều như đang kích thích thần kinh của đàn ông.  

      Tuy rằng đôi mắt của Hạng Tư Thành rất tỉnh táo, nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm tặc lưỡi, đúng là một cô gái hút hồn.  

      Cho dù đứng đó không làm gì, cô gái như vậy cũng có thể ngăn cản trăm vạn hùng binh!  

      Người xưa có một câu tục ngữ, đó là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.  

      Đàn ông chinh phục thiên hạ, còn phụ nữ thì chinh phục đàn ông.  

      Hồ Mị Nhi chính là kiểu phụ nữ có thể khiến bất cứ một người đàn ông nào sẵn sàng khuấy đảo thiên hạ vì cô ta.  

      “Anh là ai? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?”  

      Giọng nói của Hồ Mị Nhi mang theo sự mềm mại, Hạng Tư Thành nhẹ giọng đáp lại: “Tôi là khách mà nhà họ Hồ mời tới”.  

      “Khách của nhà họ Hồ?”  

      Hồ Mị Nhi đảo mắt: “Nhà họ Hồ là một trong mười hai danh môn vọng tộc, quyền thế ngợp trời, mời anh tới làm gì?”  

      Hạng Tư Thành cười khổ nói: “Nói thật ra thì tôi cũng không biết”.  

      “Ha ha… Đúng là một anh chàng thú vị!”  

      Hồ Mị Nhi che miệng cười khẽ, chỉ một hành động bình thường như thế cũng làm dao động nỗi lòng của Hạng Tư Thành, khiến anh cảm thấy mồm miệng khô khốc.  

      Hạng Tư Thành âm thầm đọc Tĩnh Tâm Chú mấy lần liền mới dập tắt ngọn lửa dưới bụng xuống. Anh không khỏi cười khổ, cô gái này thật lợi hại, anh có ý chí kiên định như thế mà còn suýt mất khống chế. Không được, không thể ở lại đây được nữa, cứ ở lại thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì ấy chứ.  

      Vốn dĩ chuyện của Từ Hân Dao đã khiến Vân Tịnh Nhã bực bội rồi, anh còn chưa biết giải thích thế nào, nhỡ bây giờ lại trêu hoa ghẹo nguyệt thì đời này anh đừng mơ được lên giường của Vân Tịnh Nhã.  

      Nghĩ vậy, Hạng Tư Thành vội vàng nói: “Cô à, tôi xin lỗi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”.  

      Vừa nói, anh vừa xoay người định rời khỏi đó, nhưng khó khăn lắm Hồ Mị Nhi mới gặp được một người đàn ông thú vị như thế, sao cô ta có thể để anh đi dễ dàng như thế được cơ chứ?  

      Thế là cô ta lập tức chạy lên chắn đường anh, ánh mắt quyến rũ nhìn anh, dịu dàng nói: “Sao thế? Chẳng lẽ tôi không đẹp hay sao mà anh lại đi vội vàng như vậy?”  

      Hạng Tư Thành cười khổ trong lòng, đẹp, đẹp quá ấy chứ, đẹp đến mức tôi không dám nhìn cô!  

      Thấy Hạng Tư Thành không trả lời, Hồ Mị Nhi đảo mắt, nói: “Hay sàm sỡ tôi xong là anh định đi luôn?”  

      “Anh nói xem, nếu tôi hét lên thì anh sẽ thế nào đây?”  

      Hạng Tư Thành tái mặt, làm thế thì gay mất!  

      Đêm hôm khuya khoắt, trai chưa vợ, gái chưa chồng, nếu bị người khác nhìn thấy thì anh nhảy vào Hoàng Hà cũng không thoát được tội.  

      Vả lại, trước người Hồ Mị Nhi còn hai dấu bàn tay đen xì của anh nữa.  

      “Ừm… Cô này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, tôi muốn bắt thỏ, nào ngờ cô lại núp ở đó, tôi…”  

      “Suỵt!”  

      Hồ Mị Nhi đặt ngón tay lên môi, cười nói: “Tôi biết đó chỉ là hiểu lầm, cũng biết anh không cố tình, nhưng anh chưa nghe câu nói này bao giờ sao? Con gái đều không thích nói lý lẽ!”  

      Hạng Tư Thành cạn lời, câu này thì vip rồi! Vip đến mức thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc từng đối mặt với hàng ngàn hàng vạn quân địch cũng không nói được lời nào.  

      “Nói đi, tôi phải làm thế nào thì cô mới chịu bỏ qua cho tôi?”  

      Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng, mấu chốt là phải làm gì để Hồ Mị Nhi hài lòng.  

      “Ha ha…”  

      “Như vậy mới ngoan chứ…”  

      Hồ Mị Nhi cười duyên, đôi mắt đảo một vòng: “Đồng ý với ba điều kiện của tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét quên đi chuyện này”.  

      Hạng Tư Thành từ chối thẳng thừng: “Không được, tôi là người có nguyên tắc…”  

      “Ai đó mau tới đây! Có kẻ sàm sỡ tôi!”  

      “Đừng, tôi sai rồi, tôi đồng ý!”  

      Hạng Tư Thành chịu thua, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Chuyện gì đây không biết, anh ở yên trong phòng có phải không, tự nhiên đi bắt thỏ làm gì!  

      Hồ Mị Nhi ngừng hét, đôi mắt đẹp mang theo ý cười: “Thế mới đúng chứ, chị thích trai tơ nghe lời!”  

      Hạng Tư Thành bĩu môi, trai tơ? Cô thử chưa mà biết tôi “tơ”?  

      Nhưng anh sẽ không nói ra, cuối cùng chỉ đành mở miệng: “Nhưng tôi nói trước nhé, tôi sẽ không làm những chuyện vi phạm nguyên tắc và pháp luật, hoặc là vô cớ làm tổn hại đến lợi ích của người khác”.  

      “Yên tâm đi, tôi sẽ không bảo anh làm người xấu đâu”.  

      “Phải rồi, tên anh là gì?”  

      Hạng Tư Thành không giấu diếm, anh nói ra tên mình. Sau đó, Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng đọc tên một địa chỉ: “Chuyện thứ nhất là ngày mai phải tới nơi ấy, đến lúc đó sẽ có người nói cho anh biết phải làm thế nào”.  

      “Trai tơ, tôi tin anh!”  

      Vừa nói, cô ta vừa hôn gió với Hạng Tư Thành. Dưới ánh trăng, tiếng cười vang lên như tiếng chuông, lẳng lặng rời khỏi đó như tinh linh trong đêm tối.  

      Hạng