Ông Bố Thiếu Soái

Chương 41: Ai bảo bố cậu không giàu bằng bố tôi cơ



Ngô Hiền có thân phận cao quý, không chỉ là hội trưởng câu lạc bộ đua xe, mà bố anh ta còn là doanh nghiệp bất động sản nức tiếng trong thành phố Thiên Hải, rất nhiều con gái trong thành phố Thiên Hải thích anh ta, đồng thời còn là thần tượng của những cô gái bình dân như lễ tân.

Ngô Hiền gật đầu, nhìn về phía Hạng Tư Thành.

Mà lúc này, Hạng Tư Thành cũng ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với Ngô Hiền.

Ngô Hiền nhìn ra được rằng người này có khí thế hơn hẳn người bình thường.

Trong ánh mắt ôn hòa ẩn chứa sự sắc bén.

Ba phần bình tĩnh, ba phần cao quý, ba phần sát khí, một phần còn lại là ngạo nghễ!

Thế nhưng, bộ quần áo rẻ tiền đang mặc lại không phù hợp với khí chất của anh chút nào.

Điều ấy khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của Ngô Hiền.

Ngô Hiền đi về phía Hạng Tư Thành, nữ lễ tân và bạn của cô ta đứng đằng sau nhìn lén bóng dáng cũng khá cao lớn đẹp trai của Ngô Hiền, đôi mắt như biến thành hình trái tim.

"Woa, cậu Ngô đẹp trai quá!"

"Muốn gả cho người đàn ông như thế thật đó!"

Ngô Hiền đi tới trước mặt Hạng Tư Thành và hỏi: "Anh tìm tôi à? Có chuyện gì không?"

"Nói ngắn thôi, tên tôi là Hạng Tư Thành".

Hạng Tư Thành là người kiệm lời, anh vào thẳng chủ đề luôn, không vòng vo chút nào.

Thời khắc ấy, Ngô Hiền bỗng nhướng mày lên, trên mặt hiện lên nét ngạc nhiên.

Cậu Ngô luôn là người bình tĩnh trong mọi tình huống, lần đầu tiên anh ta luống cuống như thế.

"Anh... Hạng!", Ngô Hiền nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt mở thật to.

Anh ta nhận được điện thoại của Tống Chí Đông nên mới vội vàng tới đây, không ngờ nhân vật mà Tống Chí Đông nể trọng như thế lại là một chàng trai trẻ tuổi trông bình thường đến vậy.

Như thể đang giải đáp cho sự nghi hoặc của anh ta, Hạng Tư Thành lắc chìa khóa xe trong tay, hỏi với vẻ mất kiên nhẫn: "Xin hỏi tôi có thể lấy xe được chưa?"

Mặc dù không muốn tin tưởng chút nào, nhưng chiếc chìa khóa ấy lại bắt Ngô Hiền phải tin.

"Anh Hạng, mời anh lên phòng trà trên tầng hai uống trà, nghỉ ngơi một lát rồi tôi sẽ đi lấy xe cho anh".

Thái độ của Ngô Hiền lập tức thay đổi hẳn, cung kính và không dám qua loa chút nào.

Nhìn thấy cảnh ấy, nữ lễ tân và bạn thân của cô ta đều cảm thấy ngạc nhiên và nghi hoặc.

Thường ngày cậu Ngô luôn là người uy phong cool ngầu, sao tự nhiên lại khách khí với người ta như thế, có khác nào một chú cừu non ngoan ngoãn đâu.

Thậm chí còn hơi hèn mọn nữa.

"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu Ngô là cậu ấm con nhà giàu số một của Thiên Hải chúng ta cơ mà!", nữ lễ tân mở to đôi mắt.

"A a a! Tôi biết ngay anh đẹp trai này giấu nghề mà, chắc chắn anh ấy là một vị sếp nào đó tới trải nghiệm cuộc sống thôi!", cô bạn kia ôm mặt, đôi mắt sáng rực lên.

"Nhìn cái dáng vẻ mê trai này của cô đi!", nữ lễ tân chê bai bạn mình, nhưng đôi mắt cũng dán chặt vào người Hạng Tư Thành, trong ánh mắt chỉ toàn sự ngưỡng mộ.

Lúc này, Hạng Tư Thành dứt khoát xua tay, anh nói với Ngô Hiền: "Uống trà thì thôi, tôi còn chuyện phải làm".

Ngô Hiền lẳng lặng thở dài một tiếng, cảm thấy đáng tiếc vì không mời được Hạng Tư Thành uống trà.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, người mà đến cả đại gia giàu có số một của Thiên Hải cũng phải kính cẩn như thế thì chẳng cần nghĩ cũng biết là có địa vị không thấp. Nếu giành được thiện cảm của anh thì chẳng khác nào có được thiện cảm của Tống Chí Đông, vậy thì tiền đồ của anh ta sẽ trở nên huy hoàng rộng mở!

"Phải rồi", Hạng Tư Thành bỗng mở miệng nói: "Thân phận của tôi..."

Những người thông minh chỉ cần nhắc qua là hiểu, Ngô Hiền vội vàng gật đầu: "Anh Hạng cứ yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này cho anh. Nếu anh cần gì thì cứ việc mở lời, đây là danh thiếp của tôi".

Vừa nói, Ngô Hiền vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Hạng Tư Thành.

Hạng Tư Thành nhận lấy, tiện tay cho vào túi.

"Được, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh", Hạng Tư Thành không hề khách khí chút nào, nhưng trên mặt Ngô Hiền lại hiện lên nét vui mừng. Được Hạng Tư Thành làm phiền là một vinh hạnh của anh ta ấy chứ!

"Vâng, anh Hạng, bất kể anh sai bảo điều gì, tôi nhất định sẽ có mặt ngay lập tức!", Ngô Hiền gật đầu thật mạnh.

Năm phút sau, chiếc Rolls-Royce phiên bản Rồng trong mười hai con giáp – phiên bản giới hạn trên toàn cầu, được hạ dần xuống kệ.

Hạng Tư Thành ấn vào chìa khóa xe, cánh cửa xe tự động từ từ mở ngược ra, thể hiện sự đắt giá của nó.

Lúc này, rốt cuộc nữ lễ tân cũng hiểu vì sao Hạng Tư Thành lại nói là tới lấy xe chứ không phải mua xe.

Bởi vì xe của anh được đặt trong câu lạc bộ này thật.

Không ngờ cô ta lại bỏ qua cơ hội bắt chuyện với một đại gia bí ẩn như thế.

Mặc dù không biết thân phận thực sự của Hạng Tư Thành là gì, nhưng nữ lễ tân cũng tự biết thân biết phận.

Ngay cả cậu Ngô còn cung kính với người này như thế, cô ta muốn quyến rũ anh cũng khó.

Nhớ tới sự khinh thường của mình với anh ban nãy, trong lòng cô ta cảm thấy tội lỗi.

Nhưng sau đó, cô ta lại bắt đầu tự giễu, nhân vật tai to mặt lớn như anh sẽ chẳng buồn so đo với con kiến hôi như cô ta đâu...

Cửa xe hình cánh chim hải âu ấy từ từ đóng lại, chiếc xe được khởi động.

Gần trưa, bầu trời không hề có dấu hiệu tạnh mưa, ngược lại càng lúc càng nặng hạt hơn. Trường mầm non đã tan học rồi, các bạn nhỏ xếp hàng đứng ở ngoài sảnh, chờ phụ huynh tới đón.

"Lát nữa các cậu sẽ nhìn thấy thôi, nhà Vân Yên Nhi không có xe, bố cậu ta đi xe điện tới đón cậu ta!"

Một giọng nói cao ngạo vang lên, người vừa lên tiếng chính là cô nhóc cùng bàn đã gặp Vân Yên Nhi lúc sáng.

Vân Yên Nhi đứng ở một góc, cô nhóc kia hất cằm lên, cười nhạo nói: "Bố tôi nói, bố cậu ta là người nghèo, sau này các cậu đừng chơi với người nghèo, phải chơi với tôi mới đúng!"

Cô nhóc kia vừa dứt lời là đám trẻ con lập tức xôn xao hết cả lên: "Thật hả? Bây giờ còn có gia đình nào không có xe á?"

"Vân Yên Nhi xinh đẹp như thế, sao nhà cậu ấy nghèo vậy? Sau này tôi có nên chơi với cậu ấy nữa không?"

Thấy các bạn nhỏ bàn tán như thế, trên mặt cô nhóc kia hiện lên nét đắc ý. Vừa ngẩng đầu lên và nhìn thấy bố mình tới đón, cô nhóc đó hưng phấn nói: "Bố tôi tới đón tôi rồi, lát nữa tôi sẽ cho các cậu xem con Mercedes to đùng của nhà tôi!"

Vừa nói, cô bé vừa vẫy tay với người đàn ông, hưng phấn nói: "Bố ơi!"

Người đàn ông bụng phệ cũng nở nụ cười, đang định sang đường thì bỗng nghe thấy tiếng thắng xe ken két, nước bẩn bắn hết vào người đàn ông, khiến ông ta ướt như chuột lột!

"Cái đệch, mày không có..."

Còn chưa mắng hết câu thì người đàn ông đã ngậm miệng lại, bởi vì ông ta nhìn thấy chiếc xe trước mặt.

Trong mắt ông ta chỉ toàn sự giật mình, đây là Rolls-Royce phiên bản đặc biệt!

Giá của nó lên đến tám mươi triệu, đủ để mua hai trăm chiếc Mercedes của ông ta luôn rồi.

Ông ta cũng biết thân biết phận, làm sao mà ông ta có thể đắc tội với chủ nhân của chiếc xe này được?

Cửa xe mở ra, đập vào mắt là hai tờ tiền màu đỏ. Người đàn ông vội vàng cúi đầu xuống, nói bằng giọng nịnh nọt: "Không sao, không sao! Bộ quần áo này của tôi cũng chẳng đáng là bao, lát nữa tôi về giặt là được, không làm bẩn xe anh là được rồi!"

"Bố ơi!"

Một giọng nói mừng rỡ vang lên, sau đó là tiếng bước chân giẫm vào vũng nước. Trên môi Hạng Tư Thành hiện lên nụ cười, anh giang hai cánh tay ra, ôm Vân Yên Nhi vào lòng: "Cục cưng ngoan, có nhớ bố không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mới gặp lúc sáng, ông ta lập tức ngây ra như phỗng.

"Bố mua xe rồi à?"

Vân Yên Nhi nghi hoặc nhìn chiếc xế hộp bên cạnh Hạng Tư Thành.

"Đúng thế! Bố nghĩ trời mưa mà đi xe điện thì đúng là không tiện thật, vậy nên lúc đi ngang qua cửa hàng xe, bố đã tiện tay mua một chiếc mới!"

Giọng nói của anh thản nhiên như vừa mua một cây củ cải trắng.

Người đàn ông bên cạnh hơi lảo đảo, suýt thì ngã xuống vũng nước, tiện tay? Cái tiện tay của anh trị giá tám mươi triệu đó!

"Bố ơi."

Lúc này, con gái của người đàn ông cũng đi tới bên cạnh ông ta, nhìn ông ta với vẻ mặt ấm ức.

Vân Yên Nhi giật lấy hai tờ tiền một trăm tệ trong tay Hạng Tư Thành, nhét vào tay cô nhóc kia rồi ngạo mạn hất cằm lên: "Cậu cầm lấy hai trăm tệ này đi, tiền để bố cậu giặt quần áo đó".

"Cậu đừng thấy bực vì nước bẩn bắn lên người bố cậu, ai bảo bố cậu không giàu bằng bố tôi cơ".

Hạng Tư Thành không nhịn được bật cười, anh nhìn con gái mình, âm thầm giơ ngón cái lên với cô bé, quả nhiên là con của Hạng Tư Thành có khác!

Cách làm này, phong cách này, không lẫn đi đâu được.

Sau khi ngồi lên xe, Vân Yên Nhi tò mò hỏi: "Bố à, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Khóe môi Hạng Tư Thành cong lên: "Bố sẽ đưa cục cưng nhà chúng ta đi ăn uống thả phanh!"

- ---------------------------