Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 33: Không được phản đối baba em theo đuổi cô



Lâm Quán Quán đặt xe đi đến địa chỉ mới.

Tài xế là một đại thúc trung niên lương thiện, ông ấy khi nhìn thấy Lâm Quán Quán thì vô cùng bất ngờ vì vẻ ngoài của cô, cho đến khi ông ấy nhìn thấy hai đứa trẻ thì lại càng bất ngờ hơn nữa.

“Ò, cô gái, hai đứa trẻ này của cô là thai long phượng hả, thật là xinh đẹp, đáng yêu giống với những đứa trẻ trên tạp chí vậy.”

Thai long phượng?

Lâm Quán Quán còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Tâm Can ngồi phía sau vui mừng đến nỗi nhảy lên: “Vậy ạ? Con với anh trai rất giống nhau sao?”

“Giống.”

Cô bé vui mừng nói, “Ông thật là có mắt nhìn người.”

Tài xế vui vẻ cười lớn.

Tài xế là người dễ tính, suốt dọc đường hết nói chuyện giá cả của thức ăn lại nói đến giá cả nhà cửa của Vân Thành, nói xong lại nói đến kiến trúc và những mối lo ngại khác.

Ghế sau của xe.

Tiểu Tâm Can nhìn Lâm Duệ cười hi hi.

Lâm Duệ, “….”

“Anh, anh nói thật cho em biết, có phải anh cũng thích baba của em không?” Tâm Can nắm lấy tay Lâm Duệ, đắc ý nói, “Không thì tại sao anh lại không vạch trần em, hihi, em biết là anh cũng giống em, hi vọng hai người họ đến với nhau phải không?”

“Không có.”

“Khẫu xà tâm phật.” Tâm Can hừ một cái.

“Baba của em là Tiêu Lăng Dạ, chủ tịch tập đoàn Tiêu thị, vì vậy hai người họ không thể nào đến với nhau được.”

“Vớ vẫn! Anh, em còn nghĩ anh với người khác không giống nhau, sao anh cũng phàm tục như vậy? Không sai, baba em là người có tiền, là chủ tịch lớn, nhưng điều đó cũng chỉ nói lên rằng baba em ưu tú hơn so với những người đàn ông khác, cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên xứng với một người đàn ông ưu tú.”

Lâm Duệ bĩu môi, “Đàn ông có nhiều tiền thì dễ đa tình.”

“Vớ vẫn! Đa tình hay không không liên quan đến chuyện có nhiều tiền!” Cô bé không do dự lấy Tiêu Diễn ra làm ví dụ, “Anh xem chú hai của em, ngày nào cũng lấy tiền lương từ chỗ của baba em, cũng không có bao nhiêu tiền mà chú ấy ngày nào cũng thay bạn gái. Anh xem baba của em, năm nay 30 tuổi rồi nhưng em vẫn chưa thấy baba mờ ám với người phụ nữ nào.”

“Trên báo nói…baba em thích đàn ông.”

“Đấy là máy tên nhà báo viết vớ vẫn, nếu như baba em thích đàn ông thì tại sao lại có em?”

“Thụ tinh nhân tạo?”

em nứt ra từ đá luôn đi.”

Lâm Duệ im lăng.

Tâm Can nói….hình như cũng có chút đạo lý.

Nhìn thấy thần sắc cậu bé có chút dao động, Tâm Can dùng tay nắm lấy vai cậu bé, nói nhỏ, “Anh trai, thực ra hai người họ ở bên nhau là chuyện tốt mà, anh nghĩ xem. Nếu như baba với dì kết hôn thì chúng ta sẽ trở thành anh em thật sự, sau này chúng ta có thể cùng chơi với nhau, cùng ăn cơm, cùng đi học….như vậy tốt biết bao.”

Trong lòng Tâm Can đã bắt đầu nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này.

Anh em thật sự.

Khóe miệng Lâm Duệ cong lên, đây cũng là một chuyện không tệ.

Tâm Can giơ ngón tay móc quéo với Lâm Duệ, “Anh, chúng ta nói rõ rồi nhé, anh không được phản đối baba em theo đuổi cô đâu nhé.”

“Xem biểu hiện của chú ấy.”

Như vậy là đồng ý rồi?!

Tâm Can vô cùng vui mừng.

Hahahal Mình thật là lợi hại.

Ngay cả vật cản đường của baba cũng dọn xong rồi.

Cô bé tự luyến ngắng đầu lên, sao mình lại thông minh như vậy, đáng yêu như vậy, ưu tú như vậy.

AizI Có nhiều lúc quá ưu tú cũng là một phiền não.

Xe dừng lại ở cổng lớn của Cẩm Cung.

Mưa đã tạnh.

Cô thất thần bước xuống xe, đối diện với ánh đèn neon, nhìn khu biệt thự sang trọng trước mặt, cô như chết lặng.

Vị trí ngay trung tâm thành phó, nơi có ngôi biệt thự đơn lập siêu sang trọng!

Cô, cô đến nhằm chỗ rồi sao?

“Bác tài, bác có đến nhằm chỗ không vậy?”

“Cảm Cung ở đường Cẩm Sơn cả Vân Thành chỉ có một, sao lại nhầm được.”

Lâm Quán Quán trả tiền xe với vẻ mặt bàng hoàng.

Cô đứng ở cổng biệt thự cùng với hai đứa nhỏ, đứng một lúc lâu vẫn không dám vào.

“CÔ In.

“Tâm Can, con đợi một chút, để cô gọi điện cho baba của con.”

“Vâng!”

Lâm Quán Quán hoảng loạn, cô nghĩ đến sự thoáng tay của Hoa Hạ, nhất định sẽ tìm chỗ ở tốt hơn so với chỗ cũ của cô nhưng như này cũng khoa trương quá rồi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Ông chủ, xin lỗi vì muộn như này vẫn làm phiền anh… tôi muốn hỏi một chút….có phải anh gửi sai địa chỉ rồi không?”

“Không gửi sai.”

Lâm Quán Quán, “….”

Lâm Quán Quán im lặng, một lúc sau phát hiện sự tình không đúng lắm, cô nuốt nước bọt một cách khó khăn và hỏi, “Ông, ông chủ, quý công ty đãi ngộ với người mới đều tốt như vậy sao?”

“Em là người đã cứu mạng Tâm Can, đương nhiên là không giống.”

Vì vậy….

Căn nhà này cũng là vì báo đáp cô sao?

Nhưng cô chỉ là một người mới, sống ở nơi xa hoa như vậy, thật sự tốt sao?

“Ông chủ, tôi có thể yêu cầu đến sống ở nơi khác không?”

Tiêu Lăng Dạ nói với giọng công tư phân minh, “Rất xin lỗi Lâm tiểu thư, em đã ký hợp đồng với công ty, trên công ty viết rõ ràng em phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, nếu không thì em sẽ vi phạm hợp đồng.”

Lâm Quán Quán rùng mình.

Vi phạm hợp đồng?!

Vi phạm hợp đồng phải trả lại mười tỷ tiền vi phạm hợp đồng.

Đem cô đi bán cũng không được số tiền này.

*….Lâm tiểu thư bây giờ còn muốn đổi chỗ ở hay không?”

“A, a, không cần nữa đâu, tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Lâm Quán Quán ý thức được hoàn cảnh hiện tại, lập tức cười nói, “Haha, tôi rất vừa lòng với sự sắp xếp của công ty, vô cùng hài lòng.”

Cúp điện thoại, Lâm Quán Quán không can tâm lấy bản hợp đồng từ trong túi ra.

Cô tỉ mỉ đọc lại bản hợp đồng dưới ánh đèn đường, trên hợp đồng quả nhiên có một đoạn, “Chấp nhận mọi sự sắp xếp của công ty.”

Lâm Quán Quán, “…”

“Cô, cô sao vậy?”

“Không, không sao…” Lâm Quán Quán cố gắng cười, “Chúng ta đi vào thôi.”

“Vâng!”

Lâm Quán Quán đưa hai đứa trẻ vào biệt thự với cảm giác sắp chết, vừa bước vào, các nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức cúi lưng chào.

“Chào tiểu công chúa.”

Tâm Can không thích tiếp xúc với người lạ vì vậy thường phót lờ các nhân viên bảo vệ, lúc này, cô bé nở một nụ cười ngọt ngào với họ, ” Chào các chú.”

Ừm.

Mommy tương lai đang ở đây, vì vậy cô bé muốn gây ấn tượng tốt với mommy.

Tâm Can tự nhiên kéo Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đi vào biệt thự trước sự hoảng loạn của các nhân viên bảo vệ.

Tiêu Lăng Dạ sắp xêp cho Lâm Quán Quán căn biệt thự thứ hai trong Cẩm Cung.

Vài người bảo vệ đứng ở cửa, Lâm Quán Quán nhìn Tâm Can đi vào biệt thự một cách quen thuộc, lại nghĩ đến cảnh chào vừa rồi của mấy người bảo vệ, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm không lành.

“Tâm Can,…bình thường con sống ở đâu?”

“Đây!” Tâm Can chỉ tay vào căn biệt thự bên cạnh với dòng chữ “Tòa nhà Cẩm Cung một, cười vui vẻ, “Đây chính là nơi mà Tâm Can sống với baba, cô à, sau này chúng ta sẽ trở thành hàng xóm.”