Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu)

Chương 26: Anh ấy đột nhiên trở về



Tô Ngọc Kỳ nhìn cô gái đang vô cùng chật vật nằm trên mặt thảm, khoé môi hàm chứa một mạt cười nhạt, anh đi tới trước salon, cầm áo vest khoác trên ghế lên.

Từ bên trong lấy ra một chiếc ví da.

Lôi ra một xấp tiền, ném vào mặt Cố Uyên.

Cố Uyên nhắm mắt lại.

Máy điều hoà nhiệt độ ở văn phòng giám đốc bật rất mạnh.

Trên người Cố Uyên nổi lên một lớp da gà.

Chỉ chốc lát sau, cô yếu ớt cười, mở mắt ra, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, nhìn Tô Ngọc Kỳ, rồi lại nhìn đống tiền giấy màu đỏ đang tung bay xung quanh, “Anh Tô, chỗ này có hơi ít quá thì phải.”

“Chê ít?” Tô Ngọc Kỳ híp mắt lại, nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt, tóc tai lộn xộn, quần áo trên người chỉ che đi phần ngực, trên da thịt trắng nõn phủ đầy dấu vết, thể hiện rõ hành động trước trước đó của anh có bao nhiêu thô bạo.

“Người một nhà các cô, thật sự khiến người ta phải ngán ngẩm.”

Tô Ngọc Kỳ nói, rồi lấy một tấm thẻ từ trong ví da ra, trực tiếp ném vào mặt Cố Uyên, “Cút cho tôi...”

Cố Uyên cắn răng đứng lên, bỏ ngoài tai lời sỉ nhục của người đàn ông.

Hai chân run rẩy đến không còn ra hình dạng.

Cô mặc quần áo vào, khó khăn che kín bản thân, sau đó khom lưng, nhặt từng tờ, từng tờ tiền rơi trên mặt thảm lên. Lúc nhặt tới tờ cuối cùng, đôi giày da của người đàn ông lọt vào tầm mắt.

Hốc mắt Cố Uyên run rẩy, cô cúi đầu, nước mắt chảy xuống từng hàng.

Đôi giày hạng sang kia đang giẫm lên tờ tiền màu đỏ nọ.

Ngón tay Cố Uyên nắm thật chặt.

Khớp xương mảnh khảnh hiện lên tia trắng bệch.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Ngọc Kỳ vang lên trên đỉnh đầu, “Trước giờ tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô.”

Anh hiểu lầm cô, hoàn toàn hiểu lầm.

Anh giày vò cô, giày vò đến cùng.

Cố Uyên ngoài đau lòng và bất đắc dĩ ra, thì thật sự không biết nên giải thích tất cả mọi chuyện như thế nào.

Lời nói áp bức và lăng nhục của người đàn ông.

Bả vai cô run rẩy.

Cô đã từng ôm hi vọng lớn nhất đối với anh, anh là ánh sáng rực rỡ trong lòng cô.

Giúp đỡ cô lúc cô tuyệt vọng nhất.

Cũng được.

Cứ để anh hiểu lầm đi.

Cho dù mình có giải thích, anh cũng sẽ không nghe, huống chi, Cố Uyên không biết nên giải thích mọi việc hoang đường này như thế nào.

Cô buông tay ra, nhặt thẻ lên, nắm một xấp tiền mặt trong tay, rồi tuỳ tiện nhét vào túi xách của mình.

Cố Uyên nhấc tay lên, dùng ngón tay chải mái tóc dài lộn xộn một chút, lau qua hai má, rồi sau đó nhìn Tô Ngọc Kỳ, “Nếu anh Tô thích, thì tờ này để lại cho anh Tô là được.”

Nói xong, cô gắng gượng, xoay người rời khỏi đó.

Người đàn ông nhìn bóng lưng cô rời đi, chầm chậm siết chặt tay thành hai quả đấm.

Lúc rất muộn Cố Uyên mới về đến nhà.

Sau khi rời khỏi văn phòng giám đốc, bộ dạng của cô thật sự quá mức thảm hại, vậy nên không có cách nào khác, đành phải tới toilet, đưa tiền cho một nhân viên nữ, để đối phương mang một bộ quần áo tới cho mình.

Về đến nhà, cô đi vào phòng tắm trước tiên.

Rửa sạch mỗi tấc da thịt trên cơ thể, mãi cho đến khi làn da phiếm hồng, Cố Uyên mới dừng lại.

Nhìn vào trong gương, trên da thịt trắng nõn là vết tích tím bầm.

Đau đớn và mệt mỏi rã rời phút chốc tập kích cô.

Một giấc này ngủ thẳng tới tận buổi sáng ngày hôm sau.

Nắng cửa sổ rất đẹp, ánh sáng màu vàng ấm áp xuyên qua lớp thuỷ tinh, rơi xuống giường lớn, trên người cô gái đang ngủ say.

Trên mặt cô, hiện lên màu ửng đỏ không bình thường.

Cố Uyên mở mắt ra.

Cô từ từ ngồi dậy, dưới người vẫn đau đớn như cũ, rõ ràng đến mức gần như xua đi cơn buồn ngủ chỉ trong nháy mắt, cô liếc nhìn thời gian.

Sao cô lại ngủ lâu đến vậy nhỉ.

Cố Uyên chỉ cảm thấy ý thức hỗn loạn.

Cảm giác đầu óc không còn là của mình nữa.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng càng lắc lại càng chóng mặt. Cố Uyên ngồi dậy, chỉ cảm thấy khát nước, từng cơn choáng váng đột kích, Cố Uyên vịn vào vách tường, đi ra ngoài phòng ngủ.

Cô đi tới phòng khách, rót một cốc nước.

Uống hết cả một cốc nước, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Dựa vào trên ghế salon.

"Vú Trương… Vú Trương, tôi đói rồi…Vú đang ở nhà bếp sao?"

Liên tục kêu vài tiếng.

Cố Uyên mới nhớ ra.

Trong nhà vú Trương có việc, xin nghỉ đến bây giờ vẫn chưa trở lại.

Cố Uyên quả thực không muốn di chuyển, thế nhưng cả một ngày không ăn uống gì, cô thật sự sắp chết đói. Cố Uyên ngồi dậy, đi về phía nhà bếp.

Mở tủ lạnh ra.

Trong khoảng thời gian không có vú Trương ở đây, Cố Uyên không đi siêu thị, rất nhiều thứ trong tủ lạnh đều đã ăn hết sạch.

Cô lấy một gói mì ra, có thể là đói quá rồi.

Rất nhanh đã ăn xong.

Thế nhưng chưa được một lát, cô đã buồn nôn khó chịu, phun hết những thứ vừa ăn ra ngoài.

Cả người Cố Uyên mệt mỏi yếu ớt ngồi trên ghế salon.

Trong đầu quanh quẩn lời Tô Ngọc Kỳ nói hôm qua.

“Cô với ba mẹ không biết xấu hổ của mình kia cũng cùng một giuộc với nhau cả, vừa đòi ông nội gần bảy trăm tỷ tiền quỹ, còn có hạng mục vịnh Bạch Du này nữa, không sợ bản thân bị bội thực chết à, nhà họ Lưu các người không có lấy điểm tốt nào, tham lam ngu dốt, thấp hèn từ tận tủy, dùng một đứa con gái có đời sống riêng trụy lạc phá thai vô số lần để đổi lấy nhiều thứ như vậy, tính toán mưu đồ đánh vào đúng chỗ lắm, ông nội bà nội bị các người lừa lâu đến vậy mà.”

Cố Uyên cũng không biết chuyện Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai tới nhà họ Tô đòi ông Tô tiền.

Cô cũng không ngờ, Lưu Chấn Khang lại thật sự có thể làm đến trình độ không cần mặt mũi như vậy.

Đây có lẽ là dây dẫn lửa khiến Tô Ngọc Kỳ tức giận đến thế.

Lại thêm khi đó cô tới đưa canh gà cho anh, chắc là Tô Ngọc Kỳ tưởng rằng, cô lại nói gì đó trước mặt bà Tô.

Suy nghĩ một chút.

Cố Uyên cảm thấy mình mệt chết đi được, sức lực toàn thân giống như đã biến mất sạch.

Cô chầm chậm khép mắt lại.

Ba giờ chiều.

Tô Ngọc Kỳ đi ra từ cao ốc Tô thị, một đường chạy băng băng về biệt thự.

Anh dừng xe ở bên ngoài, trực tiếp mở cửa đi về phía phòng sách trên lầu. Anh bỏ quên một phần tài liệu ở bên trong, trước đây khi còn ở chỗ này, Tô Ngọc Kỳ thường xuyên làm việc ở trong đó.

Lấy tài liệu xong, người đàn ông đi xuống lầu, trông thấy một bóng dáng mảnh khảnh nằm trên ghế salon, dường như đang ngủ say. Anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi lập tức dời tầm mắt, đi ra ngoài.

Xe chạy như bay trên đường.

Lúc gặp đèn đỏ, người đàn ông dừng lại, nhưng qua vài giây, anh nghĩ tới chuyện gì đó, lại đột nhiên quay đầu xe trở về.

Lần nữa trở về biệt thự, anh dừng xe rồi tức khắc đi vào trong phòng khách, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang nằm trên ghế salon, sợi tóc rũ xuống che đi khuôn mặt cô…

Cả người cô nằm trên ghế salon, hít thở mỏng manh, gần như không thấy phần ngực nhấp nhô phập phồng.

Khoé môi Tô Ngọc Kỳ căng cứng, “Lưu Thanh Vũ."

Gọi liên tục vài câu cũng không có tiếng trả lời.

Tô Ngọc Kỳ biến sắc.