Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 47: Huyết mạch liền tâm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang Uyển nhìn nhìn bên ngoài, thân mình hơi nghiêng về phía trước một chút.

"Đã làm lỡ thời gian của ngạch nương"

" Không sao, chỉ là chuyện của thập tứ a ca "

Đức phi vẫy lệnh cho nha đầu lui, nhìn Trang Uyển nhấp miệng cười.

"Lão tứ chỉ là muốn dặn dò thêm vài điều, con ở đây chờ một chút cũng không sao."

Trang Uyển che miệng đáp.

"Như vậy thì chẳng khác gì trà ngon của người sẽ bị con nếm qua hết"

Đức phi thường cư thâm cung, ngày thường cũng thích náo nhiệt, thấy Trang Uyển thân mật càng nhịn không được tươi cười.

"Chẳng lẽ ngày thường trong phủ lão tứ còn thiếu chút trà con con sao? "

Một hai câu nói liền bị trêu ghẹo, Trang Uyển ra vẻ xấu hổ buồn bực, nhưng thật ra nhìn Thái Bình Đức phi nàng lại cảm thấy vui vẻ, thần sắc càng thêm ôn hòa, Đức phi cùng Trang Uyển nói chuyệncàng thêm tri kỷ.

"Hiển nhiên các con cũng càng ngày càng tốt, lòng ta cũng coi như buông được một việc lớn, nếu như sinh thêm được một đích tử càng tốt "- Đức phi lời nói đầy thâm tình.

"Hiện giờ tuy bên cạnh ta có Thập tứ ca, tuy rằng hơi ầm ĩ một chút nhưng

tí nhưng cuộc sống này chẳng phải nên có điều để người ta hy vọng sao?!."

Nói xong, cuối cùng lại nhìn bụng Trang Uyển ám chỉ.

" Danh sách tiểu tuyển năm sau không sai biệt đều đã định rồi. Chỗ lão lão tứ cũng là không thiếu được. Ta sẽ tự mình giúp con xem xét, chỉ là các con cũng nên cố gắng"

Dận Chân cư nhiên như lời Đức phi, hồi triều liền đến, Đức phi nhìn mắt Trang Uyển, không thiếu được công đạo theo lệ thường dặn dò, trong chốc lát liền cho hai người họ rời đi.

Tuy rằng tâm là từ mẫu tâm, nhưng khi Đức phi đối mặt Dận Chân hiển nhiên càng thêm việc quan hóa, đại khái đứa con trai hiểu chuyện đã trở về bên cạnh, đều không phải là thân dưỡng lớn lên có quan hệ.

Nhìn người nam nhân bên cạnh không có gì biểu tình trên mặt, Trang Uyển cúi đầu, hơi hơi câu môi.

"Cười cái gì?"

Bên tai thấp thấp truyền đến thanh âm, Trang Uyển cong con ánh mắt dùng khăn che lại khóe miệng, nhìn Dận Chân bên cạnh như cũ một đôi mắt nhìn thẳng tới.

"Thế nhưng lại bị ngài phát hiện."

Dận Chân quay đầu nhìn Trang Uyển liếc mắt một cái, thái độ nhưng thật ra có phần hòa hoãn.

Nha hoàn cùng tiểu thái giám đều theo phía sau, Trang Uyển nhanh hơn nửa bước, vừa vặn đi đến bên cạnh Dận Chân.

"Hôm nay Thập tứ đệ giống như lại học trộm bản tính muốn chạy trốn, không nghĩ sẽ làm chậm trễ chuyện của ngạch nương. Lại bị ngạch nương giữ lại, nói...... Tốt xấu nên chờ ngài trở lại.... Tiếp ngài"

Trang Uyển giơ tay lên mặt, đáy mắt như mang theo tia lượng trạch, ngón tay cách quần áo cọ lên, câu lấy tay áo nam nhân..

"Thiếp thân liền lại đợi chút "

"Công Bộ còn có chút việc nhỏ."

Dận Chân cũng cách quần áo cầm tay nàng. Nói đến chuyện ở chỗ Đức phi, Dận Chân không khỏi chú ý người vừa bị nhắc tới.

"Thập tứ đệ lại làm gì?"

"Thập tam đệ thập tứ đệ chuyện tốt đều đuổi này một đám, nghe nói định ra liền chạy ra đi xem người, rốt cuộc, trữ Tú cung lúc này đúng là phong cảnh tốt."

Trang Uyển nghiêng nghiêng đầu, bộ phận hứng thú tràn đầy.

"Nghe nói năm đó ở tuổi này Tứ gia cũng từng đi đến nơi đó?!"

Tiểu tuyển tiến hành cũng hơn phân nửa, oanh oanh yến yến cũng không phải là phong cảnh tốt đâu.



Trang Uyển lại phảng phất vừa định nói.

" Lần này chúng ta đến nơi này, cũng nên nói với Ngạch nương giữ lại hai cái cây xinh đẹp mới tốt"

" Hồ đồ!"

Dận Chân lập tức dừng lại nhìn Trang Uyển, sau đó xấu hổ mà ho khan hai tiếng.

"Năm sau sợ lại đến lũ lụt, công trình ở Hoàng Hà hàng năm đều phái người xuống, Hoàng A Mã kỳ vọng rất cao, luôn phải đi một chuyến. Trong phủ nàng tự nhìn việc mà an bài, nếu phẩm hạnh không tốt nàng cũng không cần e dè, bất quá thì giáng là tiêu cách cách."

Đây là sợ trong lòng nàng không thoải mái, cùng nàng bảo đảm sao?

Nữ nhân thời đại này, đố kỵ đều là du quy, chính phòng không chỉ đảm nhiệm việc quản sự tề gia, bồi phu quân trên giường còn phải biết đem tiếu thiếp sắp xếp an bài thỏa đáng. Có thể được Dận Chân nói một câu như vậy cũng đã là nam nhân có tâm.

Trang Uyển trên mặt dạng ra ý cười, "Thiếp thân đều hiểu rõ"

Dận Chân trong lòng cũng quái quái, cũng không biết chính mình vì sao lại nói ra những lời này, nhưng thật ra có vẻ chính mình quá mức để tâm, chỉ muốn làm sao đem đề tài này xoay chuyển lại bình thường.

"Lúc trước nói với nàng, bên chỗ thập tam đệ bên kia phỏng chừng vui sướng, tương lai tẩu tẩu - đệ muội các nàng"

Trang Uyển ra vẻ kỳ quái:

"Thập tứ đệ không cùng nhau sao?"

"Tự nhiên cùng nhau."

Bản thân hai đệ ấy tuổi tác tương đương, nên tiến đến cùng nhau.

"Nhưng hắn bên kia, ngạch nương tất nhiên là sẽ chiếu cố tốt."

"Trong cung có A ca nào lại không chiếu cố tốt?"

Trang Uyển duỗi tay đem cổ áo Dận Chân búng búng, có ý khác.

"Nghe nói cha mẹ đối với con trưởng yêu cầu tự lập, tình không thể ký thác mà sủng ấu tử, lại bởi vì vậy mất tâm ý trưởng tử, cuối cùng làm cho gia tộc phân liệt. Ngạch nương ở trong cung, bên người có Thập tứ đệ tuổi nhỏ hoạt bát, khó tránh khỏi nhiều quan tâm một chút. Nhưng ta lại không thể vì vậy mà lạnh nhạt Ngạch nương cùng Thập tứ đệ."

Nói xong thái độ rõ cảm khái.

"Rốt cuộc huyết mạch thân nhân, thể xác và tinh thần đều liên hệ."